Sáng sớm, ánh nắng ấm áp xuyên qua tầng tầng màn che tơ vàng chiếu vào đại sàng hoa mỹ thoải mái. Hoa Ngạo Kiết hơi hơi ngẩng dậy, liền cảm giác tóc căng ra, nhìn xuống vừa thấy, Hoa Nguyệt Ngân mở to cặp mắt ngọc lưu ly xinh đẹp, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ nhìn hắn. Có chút cười khổ không thôi nhìn thấy tóc hai người quấn lấy nhau, hóa ra không biết khi nào đã bị đứa con bảo bối của mình cột lại.
“Ngân Nhi không cho phụ hoàng rời đi sao?” Hoa Ngạo Kiết tà tà cười, trong mắt hiện lên một tia trêu đùa.
“Phụ hoàng đi đâu, mang Ngân Nhi cùng đi.” Hoa Nguyệt Ngân vươn cánh tay nhỏ bé trắng noản tròn tròn nhẹ dụi mắt, mười ngón tay thon dài có móng tay dài mỏng như giấy, y cởi bỏ bính tóc của hai người xong, lăn một cái bật người dậy, ánh mắt nháy mắt trong suốt sáng ngời, không còn buồn ngủ. Mùa xuân sáng sớm còn một chút cảm giác mát, Hoa Ngạo Kiết vội đè y lại vào trong chăn.
“Ngân Nhi ngoan, ngủ tiếp chút đi.” Nói xong, Hoa Ngạo Kiết cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán y, giống như cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn ấm áp, Hoa Nguyệt Ngân theo bản năng lui vào trong ngực hắn.
Mười bốn tuổi, Hoa Nguyệt Ngân trên mặt thiếu chút tính trẻ con, hơn chút quyến rũ cùng linh khí, càng phát ra vẻ đẹp làm cho người ta sợ hãi, làm cho người ta không thể bỏ qua, làm cho người ta mù cả mắt.
“Phụ hoàng cùng Ngân Nhi.” Hoa Nguyệt Ngân cúi đầu đưa ra yêu cầu.
“Hảo.” Ôn nhu nhẹ vỗ về mái tóc đen của bảo bối trong lòng, kiên nhẫn đợi y đi vào giấc ngủ, cho đến khi nghe thấy tiếng thở của y dần dần vững vàng, y mới khinh thủ khinh cước xuống giường.
Tiểu tử kia là càng ngày càng dính vào mình , lại nói tiếp cái này còn phải cảm tạ nữ nhân kia hoàn toàn làm cho tiểu tử thất vọng, khóe miệng Hoa Ngạo Kiết không khỏi lộ ra một nụ cười, suy nghĩ cũng chậm chậm trở về năm năm trước.
“Ngân Nhi. . . . . . Là Ngân Nhi sao?” Bàng hoàng giật mình sau, trên mặt Lệ Oánh lộ ra một tia mừng như điên không thể che dấu.
“Ân.” Hoa Nguyệt Ngân cúi đầu lên tiếng. Nàng thay đổi, không phải dung mạo, nàng không còn là quý phi cao ngạo lúc trước vì quyền thế địa vị ra tay với cả con của mình. Giờ phút này nữ nhân vẻ mặt thật cẩn thận cười làm lành, thầm nghĩ như thế nào lấy lòng bảo mệnh, làm cho y cảm thấy lo lắng khó chịu. Nơi này không có cái gọi là tình thương của mẹ, có chính là hư tình giả ý.
“Phụ hoàng, chúng ta trở về đi.” Y năn nỉ ngẩng đầu nhìn Hoa Ngạo Kiết. Y không nên tới nơi này, đến đây, chỉ làm cho y hiểu rõ ràng hơn một chút. Y không nên mong được tình thương của mẹ, từ ánh mắt đầu tiên nàng nhìn y hoảng sợ, từ khi nàng xem y như quái vật, từ khi nàng ra lệnh thị nữ giết y, y nên rất rõ ràng rồi đi.
“Hảo, trở về.” Hoa Ngạo Kiết thở dài, hắn cho tới bây giờ không có biện pháp với y. Rõ là không nên nhắc tới, rõ ràng không nên dẫn y đến, rõ ràng biết đến đây chỉ làm y thêm đau xót, rõ ràng nên cự tuyệt, mà khi hắn nhìn thấy ánh mắt y hâm mộ, khát vọng muốn gặp mẫu thân, hắn không đành, không đành lòng, cuối cùng vẫn là làm chuyện làm bản thân hối hận không kịp.
“Không. Đừng đi.” Thân thể Lệ Oánh kịch liệt rung động đứng lên, một bàn tay đưa đến giữa không trung liền vô lực rơi xuống, không còn nâng lên; tay kia thì gắt gao nắm góc áo, dùng sức đến ngay cả ngón tay tựa hồ cũng đang run rẩy, nàng sợ hãi nhìn Hoa Nguyệt Ngân, trong mắt tràn đầy cầu xin, “Đừng đi, hài tử. Đừng đi, giúp giúp mẫu phi.” Mặc dù ở nơi này, nhưng với chuyện bên ngoài cũng không phải không biết gì cả, ít nhất trình độ nam nhân đối đứa nhỏ này sủng ái, nàng rất rõ ràng, xác thực mà nói, không phải mình nàng, ai cũng đều rõ ràng. Sớm biết như thế, nịnh bợ y, sủng nịch y, đều ngại không kịp, nàng lại như thế nào vậy bỏ rơi y? Đây là ông trời trừng phạt nàng a, trừng phạt nàng mẫu thân nhẫn tâm.
Nếu không phải câu nói sau cùng, y còn tưởng rằng nàng lên tiếng gọi y lại là không đành lòng của mẫu thân nhìn thấy đứa con nhiều năm không gặp, hóa ra hy vọng càng lớn thật sự sẽ đổi lấy thất vọng lớn hơn. . . . . .
“Mẫu phi, cám ơn ngươi dẫn ta vào thế giới này.” Bởi vì này vậy, ta mới gặp phụ hoàng. Hiện tại, càng làm cho ta hoàn toàn tỉnh ngộ, nhớ kỹ nên nhớ kỹ, để ý nên để ý, quý trọng nên quý trọng, quên đi không nên nhớ kỹ.
“Hài tử, là mẫu phi thực xin lỗi ngươi, mẫu phi đã biết sai lầm rồi, xem ta và ngươi là mẫu tử, giúp giúp mẫu phi đi. Đến, hảo hài tử, giúp mẫu phi van cầu phụ hoàng ngươi, làm cho mẫu phi rời đi nơi này, mẫu phi đã biết sai lầm rồi, thật sự biết sai lầm rồi a, hài tử, van cầu ngươi , giúp giúp mẫu phi. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .” Bởi vì Lệ Oánh cảm xúc quá mức kích động, lời còn chưa dứt đã kịch liệt ho khan. Nàng chỉ cảm thấy trong đầu một trận trời đất quay cuồng, thân thể theo bản năng đưa tay muốn tìm gì đó để dựa vào, lại chạm vào khoảng không, thân thể lay động vài cái, cuối cùng không chống đỡ trụ, té ngã trên đất.
“Mẫu phi ——”
“Nương nương ——”
Cơ hồ trăm miệng một lời, hai ánh mắt ở không trung gặp gỡ, nội tâm cũng không ngừng chấn động, bởi vì hai người đều thấy trong mắt đối phương sự quan tâm, thường thường một ánh mắt thật nhỏ đơn giản, càng có thể thể hiện nội tâm chân thật của một người.
“Nô tỳ tham kiến bệ hạ, Lục điện hạ.” Một lát ngây người, Nguyệt Nhi vội quỳ rạp xuống đất, phục mặt dập đầu.
“Đứng lên đi.” Hoa Ngạo Kiết lạnh lùng nói.
“Tạ ơn bệ hạ.” Nguyệt Nhi cung kính đứng dậy, đi đến trước mặt Lệ Oánh, tận tâm nâng nàng dậy, nhẹ giọng nói: “Nương nương lại không uống dược sao?” Từ khi Lục điện hạ gặp được bệ hạ, quý phi nương nương đã bị đưa đến sân này, nàng hiểu được ý tứ bệ hạ, hắn muốn cho nương nương dùng thân thể nếm chịu nỗi khổ của Lục điện hạ, làm cho nàng mất đi tất cả, muốn sống không được. Mà nàng, biết rõ Lục điện hạ bị đối xử thế nào, lại không báo, tương đương đồng lõa, tự nhiên cũng không dễ dàng được buông tha. Kỳ thật bệ hạ đối nàng coi như nhân từ, ít nhất không hạ sát nàng.
Nàng cùng Lệ quý phi dù sao là chủ tớ, thấy chủ tử rơi vào nông nỗi như thế, trong tâm khó nhịn, nhiều năm qua như vậy, chủ tớ hai người vẫn dựa vào nhau mà sống.
“Mẫu phi. . . . . . Nàng làm sao vậy?” Khi nói chuyện, Hoa Nguyệt Ngân cặp mắt ngọc lưu ly trong suốt hơi hơi nổi lên vài tia gợn sóng.
“Hồi Lục điện hạ, nương nương thân mình chiều chuộng, tới nơi này, khó bảo toàn không ốm đau, vốn chỉ cần tĩnh tâm dưỡng bệnh, sẽ ổn, khả nương nương không chịu vị thuốc đông y, thường thường bữa uống bữa không, thời gian qua lâu, lại làm cho nương nương ho không ngừng.”
“. . . . . . Vậy ngươi. . . . . .” Hoa Nguyệt Ngân đè nén thật sâu tình cảm chính mình ích, đối với thị nữ này yên lặng chăm sóc y ba năm cũng không phải không hề có cảm tình, nhưng y ngay lúc đó, rất sợ bị thương, rất sợ mở rộng cửa lòng với người khác, y khoác lên trái tim một tầng bảo hộ tên “khoảng cách”.
“Nô tỳ tốt lắm.” Nàng giống như nhìn ra tâm tư của y, tiếp theo nói: “Nhưng nô tỳ rất nhớ Lục điện hạ, Lục điện hạ quả thật là tốt sao? Bệ hạ có khi dễ ngài hay không?” Nguyệt Nhi nhìn y, trên mặt lộ ra một nụ cười không rõ.
Mặt Hoa Nguyệt Ngân hơi hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng ra vẻ hung ác trừng mắt liếc nhìn Nguyệt Nhi một cái.
Nàng vui mừng nở nụ cười, tảng đá cũng rơi xuống đất .
Nếu nói ở trong này, trong lòng nàng còn có thứ gì không bỏ được, không thể nghi ngờ chính là vị Lục điện hạ nàng từng chăm sóc ba năm này, bé con lạnh băng cự tuyệt bất luận kẻ nào tới gần kia.
Hiện tại tốt lắm, Lục điện hạ không giống như dĩ vãng lạnh như băng, y đã dỡ tầng phòng hộ xuống, nguyện ý nhận người khác, tới gần người khác. Phụ tử loạn luân và vân vân cũng không là trọng điểm, trọng điểm là, Lục điện hạ của nàng, đứa nhỏ giống như con mình, đã tìm được hạnh phúc .
“Phụ hoàng, để các nàng rời khỏi nơi này đi.”
Suy nghĩ bị gián đoạn, đại môn khắc hoa của phòng ngủ nhẹ nhàng đẩy ra, hai thị nữ khinh thủ khinh cước bước vào. Hoa Ngạo Kiết vươn ngón trỏ lên môi làm động tác chớ có lên tiếng, ý bảo các nàng lại nhẹ nhàng thêm chút nữa. Thị nữ hiểu rõ gật gật đầu, càng thêm nhẹ nhàng cẩn thận giúp nam tử tuấn mỹ cao quý trước mắt này thay triều phục.
Bên kia, thành trấn trung tâm phồn hoa náo nhiệt nhất Nam Hiên quốc, hơn mười mã xa hoa lệ nối đuôi một đường, mười mấy tên thị vệ bao vây chiếc xe ngựa xa hoa nhất. Hơn trăm danh người hầu cùng thị vệ tay cầm đao kiếm nhắm mắt theo đuôi, đi theo phía sau, chung quanh bình dân xem náo nhiệt hơi chút đến gần một chút sẽ bị người cách ra.
Sa mạn màu vàng trên mã xa, che lấp nghiêm kín.
Đột nhiên, sa mạn màu vàng khẽ nhúc nhích, từ nơi đó lộ ra một cái đầu linh hoạt. Lông mi dài mà đậm, một đôi mắt to trong trẻo đen nhánh, vụt sáng lấp lánh, giống thủy tinh đen ngâm trong nước.
“Oa, nóng quá a. Không bằng chúng ta xuống xe. . . . . .” Chủ nhân thủy tinh đen còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên kêu thảm thiết một tiếng, giống như bị cái gì đó hung hăng kéo mạnh một cái, chưa bị người thấy rõ mặt đã muốn biến mất sau sa mạn.
“Im lặng chút.”
“Ta phải đi ra ngoài chơi.” Bên trong xe ngựa, thiếu niên rụt cổ về, bất mãn quay đầu kháng nghị.
“Không được.” Tuấn mỹ nam tử tóc vàng mắt xanh dựa vào đệm mềm mại vẻ mặt nhàn nhã, cực kỳ giống một con sư tử bình thường, nhưng chính lóng lánh trong ánh mắt làm tâm kẻ khác sinh ý sợ hãi.
Thiếu niên thấy thế, lập tức thay đổi một nụ cười lấy lòng, a dua nói: “Hảo phụ hoàng của ta, ta biết ngươi tốt với ta nhất , ta cam đoan sẽ không mua gì đâu, chỉ ra ngoài xem thôi, được không?” Hai tay tạo thành chữ thập, ánh mắt thủy tinh đen lóe ra tia sáng thông minh, hai má lúm đồng tiền mang theo ý cười ngọt chết người không đền mạng, cười khẽ mê người nói không nên lời.
Tất nhiên, tuấn mỹ nam tử dựa vào đệm bất vi sở động, chỉ thản nhiên nói: “Không được.”
Nụ cười trên mặt thiếu niên nhất thời cứng lại, cả giận nói: “Lãnh Thiên Cương, ngươi quá đánh, nhẫn nại của con người có hạn, nếu ngươi ngăn cản ta vui chơi, ta không chỉ có phải kiện ngươi xâm hại quyền tự do thân thể, hơn nữa về sau vĩnh viễn không để ý đến ngươi.
“Nga?” Nam tử ánh sáng xanh trong mắt, bên môi nổi lên một nụ cười tà mị, hắn thong thả mà tao nhã từ đệm ngồi dậy, nhìn thiếu niên ngoắc ngón tay. . . . . .
Chỉ chốc lát sau, bên trong xe ngựa truyền ra một tiếng rống: “A. . . . . . Bất lịch sự a. . . . . . Cứu mạng a. . . . . . Quần áo của ta. . . . . . Đừng xé a. . . . . . A. . . . . . Tiền của ta. . . . . . Ô ân. . . . . .”
Trong đám người rộn ràng nhốn nháo khó tránh khỏi nghị luận.
“Là Đông Li vương cùng bảo bối tâm can của hắn, Thất hoàng tử Lãnh Thiên Vũ a!” Người qua đường Giáp kinh hô ra tiếng.
Người qua đường Ất miệng bình tĩnh nói: “Sớm nghe nói này Đông Li vương có một mái tóc dài màu vàng so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, một đôi mắt thâm trầm còn sâu hơn cả biển cả, hắn là hóa thân trí tuệ cùng lực lượng, là đại biểu cơ trí cùng anh minh, tồn tại có thể sánh bằng thần, con dân Đông Li quốc kính yêu. Không biết lần này tứ quốc gặp nhau ở Nam Hiên, chúng ta có mắn có thể nhìn thấy bộ mặt vị bệ hạ Lư Sơn này.”
“Hừ, dù tốt cũng không qua được hoàng đế bệ hạ của chúng ta?” Người qua đường Bính khinh thường khịt mũi, thể hiện đầy đủ chủ nghĩa yêu nước tinh thần.
Người qua đường Đinh tán thành liều mạng gật đầu, hào hùng vạn trượng nói: “Ai nói không nào, dưới Nam Hiên quốc bệ hạ của chúng ta trị vì, mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, dân chúng ai cũng vui mừng khôn xiết, ca tụng vạn tuế. Nếu không có bệ hạ, làm sao Nam Hiên quốc cả nửa tên khất cái cũng tìm không ra; nếu không có bệ hạ, làm sao Nam Hiên quốc có phồn vinh hưng thịnh như hôm nay. Nếu Đông Li vương tồn tại có thể so với thần, vậy bệ hạ chúng ta chính là hóa thân của thần.”
“Nói rất đúng.” Mọi người đều phụ họa, giai xưng cực kỳ.