Khi đẩy cửa tẩm điện ra, chỉ thấy hai bé con dựa lưng vào nhau, quần áo mở phân nửa, ánh mắt mê ly nhìn ngoài cửa sổ, còn hay phát ra một hai tiếng cười khẽ ăn ý, rõ ràng một bức tranh mỹ nhân tùy ý lười nhác say rượu.
“Ngân Nhi, ngươi đã uống rượu?”
“Vũ Nhi, ngươi lại trộm uống rượu?”
Hai người trăm miệng một lời, bước nhanh về phía bảo bối, ôm vào trong lòng.
Lãnh Thiên Cương cởi áo khoác, bọc lấy Lãnh Thiên Vũ bế lên, đã Lãnh Thiên Vũ bị trói buộc bất mãn nói thầm, nhưng vô lực tránh đi. Mà Hoa Ngạo Kiết thân là chủ nhân tẩm điện, hiển nhiên so với Lãnh Thiên Cương có ưu thế hơn, chỉ thấy Hoa Nguyệt Ngân sớm được đặt lên long sàng, cũng dùng áo ngủ bằng gấm che đậy nghiêm kín.
“Đi đây.”
“Đi thong thả.”
Hai người ngữ khí thản nhiên, ai cũng vô tâm tư để ý tới ai, đơn giản chỉ là tiếp đón chào hỏi.
“Phụ hoàng. . . . . . Nóng. . . . . .” Hồi lâu, Hoa Nguyệt Ngân nhỏ giọng nói, bắt đầu giãy dụa muốn thoát ly khỏi gông cùm xiềng xiếc của cái áo ngủ bằng gấm.
“Về sau còn dám uống rượu không?” Thanh âm không uẩn không hỏa, nhưng bàn tay to vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang quơ lung tung giãy khỏi áo ngủ gấm kia, không có chút ý định buông ra.
“Không được. . . . . . Nóng. . . . . . Phụ hoàng. . . . . . Khó chịu. . . . . .” Hoa Nguyệt Ngân lắc lắc đầu, đôi mắt đang say rượu khép hờ có chút mê mông, Hoa Nguyệt Ngân như vậy, làm cho người ta như si như túy, xem như thế nào cũng không đủ!
Bé con sớm chiều làm bạn, giờ phút này động lòng người như thế, Hoa Ngạo Kiết chỉ cảm thấy hạ phúc căng thẳng, dục vọng từ trong bụng bốc lên, khoảnh khắc cả người khô nóng.
“Phụ hoàng. . . . . . Buông ra. . . . . . Ta nóng. . . . . .”
Hoa Ngạo Kiết tự giễu cười, bản thân từ khi nào trở nên không có định lực như thế? Buông tay ra, cũng thay bé cởi đi áo ngủ trên người.
“Được chưa?” Không thể không cưỡng chế dục hỏa, Hoa Ngạo Kiết ôn nhu hỏi.
“Ân.” Hoa Nguyệt Ngân thoải mái thấp giọng, nhưng tay nhỏ bé không an phận, lại bắt đầu ra sức kéo kéo y phục đang mặc.
“Ngân Nhi, ngươi làm cái gì?” Hoa Ngạo Kiết cả kinh, vội đè lại cánh tay đang lung tung kéo quần áo của y.
“Vẫn là nóng. . . . . .” Hoa Nguyệt Ngân giống như ủy khuất cắn môi dưới, khuôn mặt vì say mà ửng hồng nói không nên lời kiều mỵ, yêu dã.
“Tiểu yêu tinh ma nhân.” Hoa Ngạo Kiết sủng nịch cười khổ, một tay chế trụ cánh tay quơ lung tung của y, một tay thuần thục bỏ đi quần áo trói buộc y.
Đột nhiên cảm giác mát mẻ ập tới làm cho Hoa Nguyệt Ngân co rúm lại, có lẽ là bởi vì uống rượu, toàn thân y đều một màu hồng dị thường diễm lệ, đôi môi hé mở hiện lên màu hồng nhuận đẹp đẽ, trên gương mặt càng ngày càng đỏ đậm khiến cho y thoạt nhìn giống trái táo chín mê người.
Không phải lần đầu tiên xem tiểu tử kia trần truồng, lại vẫn làm cho Hoa Ngạo Kiết nhìn không chuyển mắt. Cúi đầu, nháy mắt hạ xuống một nụ hôn sâu.
Nụ hôn cơ hồ cướp đoạt hô hấp của bé, cường thế bao trùm trên đôi môi đỏ tươi hé mở của bé, phản phúc luân phiên góc độ hôn sâu, có khi lộ hiện ra đầu lưỡi hồng nhạt mang theo hương vị, thẳng đến hô hấp không xong, đôi môi buông ra, chậm rãi tạo ra chỉ bạc tinh tế.
“Ngân Nhi. . . . . .” Đầu lưỡi khẽ liếm môi Hoa Nguyệt Ngân, ngón tay ôn nhu chạy khắp nơi trên thân thể y.
“Ân. . . . . .” Phát ra rên rỉ giống như mèo con, Hoa Nguyệt Ngân theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ Hoa Ngạo Kiết, cũng theo bản năng cong người dậy tử càng muốn âu yếm nhiều hơn.
Loại hành động mời gọi này, đánh tan lý trí vốn là rất thưa thớt bạc nhược đến gần như không có của Hoa Ngạo Kiết. Hắn nâng mặt Hoa Nguyệt Ngân lên, đôi mắt bảy màu say lờ đờ mông lung hỗn loạn một tia thủy khí, tuyệt sắc dung mạo ngay cả tinh linh cũng không thể so sánh giờ phút này càng động lòng người. Cúi đầu lại hôn lên đôi môi thủy nộn đỏ tươi của y, từ đơn giản liếm liếm đến hôn sâu hút vào, đầu lưỡi giữa hai đôi môi giao triền cho đến khi hiện ra màu sắc kiều diễm, lúc cảm giác thiên hạ dưới thân phát ra tiếng thở gấp bất lực, mới lưu luyến rời đôi môi, đưa lưỡi liếm liếm không kịp nuốt, nướt bọt trong suốt tràn đầy cổ.