Tầng 5 Ám Dạ thị là nơi để nhân viên nghỉ trưa, đại sảnh rộng lớn, trang trí đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, từ cửa kính nhìn xuống có thể thấy được dòng người không ngừng qua lại, bên ngoài một mảnh náo nhiệt, bên trong lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Hiện tại là giờ làm việc nên nơi này khá vắng vẻ, một góc của đại sảnh có một cô gái đang ngồi đó, bên cạnh là một ly sữa nóng, trước mắt là màn hình laptop, mười ngón tay thon dài không ngừng nhảy múa trên bàn phím, ngồi đối diện là người đàn ông với gương mặt đẹp trai nhưng cô gái lại làm như không thấy.
"Đúng vậy, Dạ Thiên Vương hiện nay đang rất nổi tiếng, nếu có thể mời cậu ấy làm người phát ngôn, đảm bảo sản phẩn của công ty sẽ thu được lợi nhuận lớn!" Trương Đình đẩy mắt kính, nhìn vào tài liệu trước mặt, bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng này của hắn thu hút không ít cô gái.
Dạ Tiêu Trần là người mà trên dưới thành phố S không ai không biết, hắn bước chân vào giới giải trí năm 18 tuổi, trong vòng 4 năm hắn từ một kẻ vô danh tiểu tốt trở thành một người nổi tiếng, mệnh danh là bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái, được fan hâm mộ tặng danh hiệu: "Dạ Thiên Vương"!
Với vẻ ngoài điển trai, giọng hát mê người, tính tình cao lãnh không biết thu hút biết bao cô gái, hắn không chỉ là ca sĩ nổi tiếng mà còn là một diễn viên tài năng. Trên internet có hàng triệu lượt truy cập tìm kiếm, cách đây không lâu, hắn vừa mới đạt được giải thưởng "Nam diễn viên xuất sắc nhất" cùng danh hiệu "Giọng hát vàng". Có thể nói người này là một "viên ngọc quý" của ngành giải trí, đáng để các nhà đầu tư khai thác, hiện tại hắn không chỉ nổi tiếng trong nước mà những công ty điện ảnh nước ngoài cũng biết đến danh tiếng của hắn.
Mạc Tử Yên nhướng mày, đối với Dạ Thiên Vương này cô cũng xem như là hiểu biết, dù sao vào dựa vào mức độ nổi tiếng của hắn, chỉ sợ Mạc Tử Yên cô muốn giả vờ không biết cũng là không thể.
Thời đi học, cô thường xuyên nghe mọi người nhắc đến hắn, có một lần hắn đến trường cô quay phim, một cái nháy mắt của hắn cũng khiến cho giới truyền thông xôn xao, một nụ cười của hắn cũng có thể khiến cho mọi cô gái phải xao xuyến, con gái lớp cô đều say mê hắn khiến mỗi lần đến lớp, Mạc Tử Yên đều có cảm giác bản thân cô đi nhầm nơi.
"Muốn cậu ta làm người phát ngôn cho chúng ta? Giới giải trí không ít người nổi tiếng, tại sao nhất định phải là cậu ta?"
Gặp mặt một hai lần cũng xem là quen biết, bất quá hai người chung đụng không nhiều, lại không có giao tình gì, huống hồ tính tình người này không tốt chút nào, muốn hắn làm người phát ngôn chỉ sợ...
"Tôn thiếu đã chỉ định, nhất định phải là cậu ta!"
Thật ra Trương Đình cũng đồng ý với ý kiến của Mạc Tử Yên, tuy Dạ Thiên Vương thật sự nổi tiếng nhưng trên dưới thành phố S, thậm chí khắp cả đất nước này người nổi tiếng hơn cậu ta nhiều như mây, đếm không xuể, nếu thật sự lựa chọn, không nhất định phải là Dạ Thiên Vương này!
Mạc Tử Yên suýt nữa quên mất chuyện quan trọng này, sở dĩ Ám Dạ thị có được như ngày hôm nay, một phần cũng là do có sự giúp đỡ của Tôn thị.
Ám Dạ gia là gia đình quân nhân có tiếng tại S thị, nhiều năm cống hiến với đất nước, thế nhưng đến đời Ám Dạ Duật lại chuyển sang kinh doanh. Năm Ám Dạ Duật 17 tuổi, anh đã từ bỏ truyền thống quân nhân của gia đình, chưa hề có kinh nghiệm kinh doanh mà lại bước chân vào giới thương trường.
"Thương trường như chiến trường" - câu nói này thật không sai, nếu năm đó không phải có sự trợ giúp của Tôn thị, chỉ sợ Ám Dạ thị sẽ không có được vinh quang như ngày hôm nay.
Không thể không nói Ám Dạ Duật thật sự có khiếu kinh doanh, trong vòng mấy năm, Ám Dạ Duật đưa Ám Dạ thị từ một công ty nhỏ phát triển thành con rồng trong nền kinh tế. Có Ám Dạ gia ở phía sau làm chỗ dựa, trên dưới thương trường mọi người đều nể mặt anh, đồng thời cũng khâm phục vị tổng tài trẻ tuổi Ám Dạ Duật này, tuy nhiên có không ít người thấy vị tổng tài trẻ tuổi chưa có đủ kinh nghiệm liền âm mưu muốn nuốt trọn Ám Dạ thị.
Bất quá Ám Dạ Duật cũng không phải quả hồng mềm dễ bóp, từ khi Ám Dạ thị phát triển, anh không chỉ tấn công vào bất động sản, mà thương mại, tài chính ngân hàng bất kể ngành nghề nào có thể kiếm ra tiền anh đều không buông tha, cùng với Tôn thị, Mạc thị trở thành ba trung tâm kinh tế tài chính lớn nhất S thị.
Sản phẩm lần này cần người phát ngôn là nước hoa Cát Linh do Tôn thị sản xuất, Ám Dạ thị cùng Tôn thị hợp tác đã lâu, đối với sản phẩm của Tôn thị, mọi người trên dưới thành phố S đều yêu thích. Tuy nhiên dạo gần đây, xu thế thời trang nước hoa Pháp phát triển, nước hoa Tôn thị dần mất đi vị trí độc tôn trên thị trường, không còn được sử dụng nhiều. Để cứu vãn tình thế, Tôn thị đã cho sản xuất ra Cát Linh, với hương hoa nhẹ nhàng thanh thoát, mang cho người ta cảm giác tinh khiết, để một lần nữa tấn công vào thị trường, lấy lại vị trí đầu bảng.
Muốn làm ra nước hoa không phải dễ, không chỉ cần có hương liệu mà còn cần người tạo ra nó, huống hồ là loại nước hoa với trăm loại hoa như Cát Linh, cho dù Tôn thị có nhiều tài lực đến mấy cũng cần đến sự trợ giúp của các nhà đầu tư, Ám Dạ thị tất nhiên sẽ trở thành nhà đầu tư lớn, nếu Cát Linh thật sự ra mắt thành công, cả hai bên sẽ thu được không ít lợi nhuận.
Thật ra, nếu thật sự tìm người phát ngôn, Mạc Tử Yên nghĩ rằng nên lựa chọn nữ nhân, dù sao sản phẩm cũng là nước hoa, tuy Dạ Thiên Vương này thật sự nổi tiếng, nhưng liệu hắn có mị lực lớn đến nổi thu hút tất cả nữ nhân khắp S thị, thậm chí là trên cả đất nước này?
"Nếu đã quyết định thì tôi đành chịu, dù sao tôi cũng nhắc nhở anh, vị Dạ Thiên Vương này tính tình một chút không tốt!" Mạc Tử Yên nhàn nhạt mở miệng.
Hình tượng bên ngoài của hắn là bạch mã hoàng tử vạn người mê, tuy bề ngoài cao lãnh nhưng lại khiến không biết bao nhiêu cô gái say đắm, bất quá bộ mặt bên trong của hắn, có lẽ không có nhiều người biết đến.
"Ân, tôi biết điều này." Nhớ đến hai lần trước, giọng Trương Đình trầm đi không ít.
Thái độ của Trương Đình khiến Mạc Tử Yên phải kinh ngạc: "Sao?"
Kiếp trước, chỉ sau vài năm nữa Dạ Thiên Vương đã trở thành một người nổi tiếng mà bất kì công ty nào cũng muốn hợp tác với hắn, ngay cả Mạc thị cũng không ngoại lệ. Thế nhưng muốn hợp tác với vị Thiên Vương này thật sự không hề dễ dàng như mọi người vẫn nghĩ, hắn bề ngoài cao lãnh nhưng tính tình bên trong lại nóng nảy như lửa, cô còn chưa kịp nói xong hắn đã quay lưng bỏ đi, hoàn toàn không xem cô ra gì.
Ừ, đối với người nóng nảy như vậy, Mạc Tử Yên là lần đầu tiên gặp, hắn và hình tượng nam thần cao lãnh dường như không phải là một người. Sau lần đó, Mạc Tử Yên không còn cơ hội gặp lại người đàn ông này, dù sao tính tình nóng nảy như vậy, cô cũng chẳng có hứng thú hợp tác cùng hắn!
"Vị Thiên Vương này xác thật tính tình không tốt, hai lần trước chúng ta cho người đến bàn bạc với cậu ta đều bị cậu ta không nể mặt mà cự tuyệt!" Trương Đình giọng điệu lạnh nhạt, hoàn toàn không nghe ra tâm tình, dường như người bị cự tuyệt không phải người của hắn.
"Ồ?" Mạc Tử Yên nhướng mày, vẻ mặt hiểu rõ.
"Nếu đã như thế thì xong rồi, cậu ta không đồng ý, Tôn thị lại không chịu chọn người khác..."
Thật không biết Tôn Lãnh Diệt đang nghĩ gì, tìm người phát ngôn cho nước hoa lại tìm nam diễn viên, hơn nữa lại nhất định là Dạ Thiên Vương, không biết hắn có phải bị biến thái hay không. Nếu lần ra mắt này không thành công, Mạc Tử Yên thật sự không thể tính nổi, thiệt hại mà Ám Dạ thị phải chịu là bao nhiêu.
"Cho nên Tôn thị đã cho chúng ta một cơ hội nữa, chính là trong lần thứ ba này nhất định phải thuyết phục cậu ta đồng ý. Nếu không..."
"Nếu không?"
"Nếu không lần hợp tác sau, Ám Dạ thị sẽ không có phần!"
Cả hai người lâm vào trầm mặc, tuy nói Tôn thị và Ám Dạ thị thân thiết, nhưng đứng trước lợi ích, cho dù là ai, họ cũng sẽ đặt lợi ích bản thân lên hàng đầu, Tôn thị làm vậy không sai nhưng...
"Cho nên lần này, chỉ được thành công không được thất bại?" Ngón tay thon dài gõ vào bàn, vẻ mặt cô dường như có điều suy nghĩ.
"Đúng vậy." Trương Đình cũng là bộ dạng nghiêm túc.
"Vậy thì chúc anh may mắn!" Xác xuất thành công lần này tuy không cao nhưng cô tin, nếu là Trương Đình hắn sẽ có biện pháp.
Trương Đình nhìn vẻ mặt thương hại của cô liền hiểu rõ, gương mặt lạnh lùng của hắn không khỏi nở nụ cười gian xảo: "Mạc thư ký, tôi nghĩ câu này nên để tôi nói, bởi vì..."
~~~
"Mạc thư ký thật chăm chỉ, đến giờ nghỉ trưa mà vẫn còn làm việc."
Mạc Tử Yên giật mình, hương trà xanh bay đến chóp mũi, nhận ra giọng nói cô liền quay đầu lại, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú của người đàn ông, lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần, cô có thể thấy rõ từng chi tiết nhỏ trên gương mặt anh. Đường nét hoàn hảo, mi dài như cánh bướm, mũi cao thanh tú, đôi môi hồng nhuận, ánh mắt Mạc Tử Yên chăm chú nhìn từng đường nét trên gương mặt anh, như nghĩ đến gì đó má cô không tránh khỏi đỏ lên, cô vội vàng quay đầu tránh đi ánh mắt anh.
Thình thịch, thình thịch!
Trái tim không kìm chế được mà đập nhanh hơn, Mạc Tử Yên cố gắng bình ổn tâm tình.
"Làm sao vậy?" Giọng điệu anh tựa tiếu phi tiếu hỏi lại.
"Không... không có gì!"
"Nhân viên nói thấy em trong giờ làm việc ngồi ở tầng 5 công ty, em xuống đó làm gì?" Ám Dạ Duật như có điều suy nghĩ nhìn mái tóc dài của cô, hôm nay cô phá lệ mặc một chiếc váy đen dài đến gối, chiếc váy được cắt may tinh tế, để lộ ra tấm lưng trần được mái tóc đen dài bao phủ. Anh không khỏi thắc mắc, phòng làm việc của anh thật sự tệ đến vậy sao, giờ làm việc cô thà xuống tầng 5 cũng không muốn ngồi ở đây?!
"Tất nhiên là..." Tránh mặt anh rồi!
Mỗi ngày làm việc đều có thể nhìn thấy anh, đó là điều Mạc Tử Yên mơ ước, nhưng sau sự việc tối hôm đó, cô rốt cuộc vẫn có sự xấu hổ của một cô gái. Hiện tại nhìn thấy anh, cô lại liên tưởng đến nụ hôn ngày đó, muốn cô tập trung làm việc, cô làm không được, cho nên vì muốn công việc đạt hiệu quả, cô chỉ có thể tránh mặt anh xuống 5 để tịnh tâm, tập trung công việc!
"Em đang tìm thông tin về anh ta sao?" Thấy màn hình máy tính hiện lên thông tin của Dạ Tiêu Trần, Ám Dạ Duật mới sực nhớ lại chuyện anh hợp tác với Tôn Lãnh Diệt, nhớ ngày đó, thái độ của hắn có chút kì lạ, nhất định phải tìm Dạ Tiêu Trần đến làm người phát ngôn! Bất quá với tính tình của Tôn Lãnh Diệt, anh cũng xem như hiểu rõ, có thể khiến hắn kích động như vậy, thậm chí còn uy hiếp anh thì chỉ có thể là... người đó.
"Đúng vậy, anh xem, trợ lí tốt của anh cư nhiên giao công việc khó khăn như vậy cho em, anh bảo em phải làm sao đây?!" Mạc Tử Yên bĩu môi, tỏ vẻ không vui, nhân cơ hội này tố cáo việc Trương Đình bắt nạt cô trước mặt anh. Công việc này nói khó không khó, nói dễ không dễ nhưng bản thân cô không chắc mình có thể làm được hay không, huống hồ Tôn thị lấy sự việc lần này ra uy hiếp, cho nên lần này cô chỉ có thể thành công, trách nhiệm thật sự rất nặng nề a, cô thật sự rất ủy khuất đó!
Đột nhiên ánh mắt cô sáng lên, không đợi anh trả lời cô đã mở miệng nói tiếp, gương mặt lộ vẻ giảo hoạt: "Anh nói xem, nhân viên của anh bắt nạt em như vậy, anh là tổng tài có phải nên bồi thường gì đó cho em hay không?"
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn