• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lịch đăng truyện: Mỗi tối thứ 2 - 5 hàng tuần, (thứ 6, 7, chủ nhật không có chương mới)

Mong mọi người thông cảm và tiếp tục ủng hộ truyện của ta

********************

Một giấc mơ đẹp, mặc dù khởi đầu là cơn ác mộng của cuộc đời nhưng điều này không hề làm ảnh hưởng đến hồi ức đẹp đẽ của cô, Mạc Tử Yên ngủ một giấc rất ngon, không biết qua bao lâu cô liền bị đói tỉnh.

Làn mi như cánh bướm của cô gái khẽ rung nhẹ, đôi mắt trong suốt như thủy tinh mở ra, ánh mắt cô mơ màng nhìn xung quanh, phát hiện không biết từ lúc này trên người đã đắp một cái áo khoác, hơn nữa là áo khoác của nam nhân, não vẫn chưa hoạt động, cô ngẩn ngơ ngồi nhìn chiếc áo.

"Dậy rồi?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc cô gái không khỏi quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là hình ảnh người đàn ông đang ngồi ở ghế tựa, bộ dạng anh thập phần nghiêm túc, ánh sáng ngoài cửa chiếu vào khiến anh tỏa sáng như một vị thần khiến người khác không thể khinh nhờn, không biết có phải do cô nhìn lầm hay không, cô nhìn thấy ánh mắt người đàn ông nhìn cô như có chứa một thứ gì đó mà bản thân cô cũng không thể giải thích được, chỉ cảm thấy nó thật xa lạ.

Ánh mắt như vậy, không hề giống như Duật của cô, trái tim trong lồng ngực không tiếng động bị lỡ một nhịp, không phải là cảm giác rung động mà đó là cảm giác sợ hãi, cảm giác này thật xa lạ, nhất thời Mạc Tử Yên không biết nên phản ứng như thế nào.

Ám Dạ Duật bị bộ dạng của cô chọc cười: "Ngủ đến phát ngốc?" Anh đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, đưa tay vén mái tóc dài đang xõa xuống một bên má của cô ra phía sau, ánh mắt anh lúc này chứa đầy sự ôn nhu cùng cưng chiều, cùng với hương vị trà xanh quen thuộc khiến Mạc Tử Yên xác định bản thân thật sự đã lầm.

Mạc Tử Yên thầm mắng bản thân đúng là ngủ đến phát ngốc mà, người đàn ông ôn nhu như anh, làm sao có thể để lộ ánh mắt lạnh lẽo như vậy?

"Duật..." Cô mấp môi, trong đầu không khỏi nhớ đến lời nói của Tạ Cẩm Y, trong lòng có chút chua xót, cảm giác đau đơn dâng lên từ tận đáy lòng, so với việc Trác Lân làm tổn thương cô, cô cũng không thấy mình đau đớn bằng nổi đau của anh, nếu đổi lại là cô... một khi đã trải qua những chuyện như vậy, cô có lẽ không thể bình tĩnh như anh, nụ cười của cô chỉ sợ đã biến mất từ lâu rồi.

"Sao lại không ở nhà mà lại chạy đến đây ngủ?" Giọng anh thanh lãnh, nhẹ nhàng như tiếng đàn dương cầm khiến người nghe cảm thấy thoải mái.

"Em muốn gặp anh nhưng anh đang bận nên em chỉ có thể ngồi chờ, với lại ở nhà em cũng không có việc gì làm, không bằng đến đây giúp anh." Hôm nay ngoại trừ đi gặp gỡ Tạ Cẩm Y, cô ghé qua Ám Dạ thị còn có một mục đích khác, sau khi nghe những lời Tạ Cẩm Y nói, Mạc Tử Yên cảm thấy xung quanh tràn ngập nguy cơ, đặc biệt là khi Lãnh An Nhiên ở trong tối, còn cô lại ở ngoài sáng, ngoại trừ một vài thông tin trên mạng, cô hoàn toàn không biết gì về đối phương, cho nên cuộc chiến lần này không thể nghi ngờ là Mạc Tử Yên đã rơi vào tình thế bất lợi. Mặc dù ở trong tình thế bất lợi, cô cũng không muốn bản thân bị động chờ đối phương ra tay, cách tốt nhất chính là trước khi đối phương có hành động, cô phải hành động nhanh hơn đối phương, bất quá điều này thật sự không hề dễ dàng.

Lãnh An Nhiên gọi cho cô, mục đích là muốn cô nghi ngờ anh phản bội mình và cùng anh tranh cãi, bất quá bởi vì sự lí trí của cô mà Lãnh An Nhiên không thể thực hiện được mục đích của mình, cho nên bước tiếp theo, có đến hơn 65% đối phương sẽ tìm đến anh, ý đồ chia rẽ tình cảm giữa hai người, về phần chia rẽ thế nào cô không rõ, bất quá đối với một tình địch tràn ngập nguy cơ như Lãnh An Nhiên, cô tuyệt đối sẽ không buông lỏng sự đề phòng của mình.

"Em thật sự muốn đi làm?" Anh nhìn cô như có điều suy nghĩ.

Mạc Tử Yên gật đầu.

"Chẳng phải trước kia em không muốn đi làm sao? Sao hiện tại lại muốn?" Lần trước cùng cha cô trò chuyện, Mạc Vũ Hiện bày tỏ, con gái ông chính là bị ông chiều hư, đối với việc tiếp quản Mạc thị không có hứng thú, cho nên chỉ có thể trông cậy vào con rể là anh để giữ cơ nghiệp Mạc gia. Bất quá, mặc dù tự tay xây dựng lên Mạc thị nhưng Mạc Vũ Hiên tựa hồ cũng không quá bận tâm đến việc Mạc thị có người thừa kế hay không mà ngược lại, ông còn muốn Mạc Tử Yên không cần tiếp quản Mạc thị, sống một cuộc sống mà cô thích.

"Chính là... nhìn thấy anh vất vả như vậy, em có chút không nỡ." Câu nói này của cô, ba phần giả, bảy phần là thật. Sau khi biết được quá khứ của anh, cô liền có chút không nỡ nhìn anh vất vả như vậy, càng đau lòng cho anh lại càng cảm thấy tức giận với bản thân, hận bản thân trước kia làm những điều ngu ngốc tổn thương anh, đồng thời cũng làm tổn thương chính mình.

"A..." Ám Dạ Duật cười, một nụ cười đầy mê hoặc, sau đó anh cúi đầu hôn lấy cái miệng nhỏ của cô, cuồng nhiệt mút lấy cánh môi anh đào, lưỡi dài ở trong miệng tiến quân thần tốc càn quét khoang miệng, cuốn lấy phấn lưỡi mềm mại, mãnh mẽ hút lấy hết thảy mật ngọt trong miệng cô.

Mạc Tử Yên bị anh hôn đến choáng váng, môi lưỡi giao triền khiến cô có chút hít thở không thông, đợi đến khi cô chịu không nổi, anh mới luyến tiếc buông cánh môi của cô ra. Gương mặt thanh lệ lộ vẻ ửng đỏ kiều diễm, hai mắt mờ mịt sương mù, đôi môi anh đào sưng đỏ khẽ nhếch lên, không ngừng thở dốc.

"Anh cũng không nỡ để em vất vả."

Người đàn ông này, trước kia anh cũng không có cùng cô thân mật như vậy, hiện tại một lời không hợp liền hôn cô, thật khiến người ta ngượng ngùng a!

Mạc Tử Yên nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô mới không tin đâu! Nếu anh chưa hôn cô, lời anh nói cô còn cảm thấy có tám phần đáng tin, chính là sau khi hôn cô, Mạc Tử Yên liền cảm thấy người đàn ông này đã hóa sói, nhìn đến ánh mắt chứa đầy lửa nóng của anh, cô cảm thấy bản thân thật sự sẽ bị ánh mắt của làm cho tan chảy.

"Chính là công việc của anh nhiều như vậy, anh thật sự không muốn em giúp sao?" Mạc Tử Yên cắn môi, vẫn chưa có ý định từ bỏ cơ hội.

Đôi môi hồng nhuận bị cô cắn, ánh mắt anh tối đi vài phần, đưa ngón tay vào chạm vào răng cô, ý đồ ngăn chặn không để cô tự cắn môi chính mình.

"Trước khi kết hôn chẳng phải anh đã nói rồi sao? Em gả cho anh chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà làm cô dâu của anh, còn những chuyện khác không cần bận tâm, có được không?"

"Nhưng... được rồi." Biết rõ anh muốn tốt cho cô nhưng nghĩ đến mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước, cô lại không muốn để mặc mọi chuyện, chính là nhìn đến ánh mắt ôn nhu như nước của anh, cô thật sự không thể không thỏa hiệp.

"Sáng nay em đã ăn sáng chưa?" Ánh mắt rơi vào ly trà cùng mấy món đồ ngọt trên bàn, Ám Dạ Duật không khỏi nhớ đến cuộc gọi lúc nãy từ Minh Tâm, biết được nguyên nhân là vì cô, Ám Dạ Duật cũng không có bất ngờ.

Bà nói, hôm nay cô ra ngoài sớm, không rõ là đi gặp ai nhưng cô không có ăn sáng ở nhà, cũng không biết là cô có đến tìm anh hay chưa, đối với cô con dâu này, bà vẫn là có chút lo lắng. Trước khi cô gả vào Ám Dạ gia, Vân Hinh Như vì lo lắng cho con gái đã cùng bà tâm sự không ít, Mạc Tử Yên từ nhỏ đã bị bà ấy sủng, trách không được tính tình cô có chút lớn, mặc dù hiện tại cô đã hiểu chuyện hơn rất nhiều nhưng thật chất vẫn còn rất trẻ con, vốn dĩ nếu không có hôn ước giữa hai nhà, Mạc gia bên kia sẽ không để cô làm dâu, Mạc Vũ Hiên tỏ thái độ: "Con gái hắn một tay nuôi lớn, tuyệt đối sẽ không thể vì chuyện này mà chịu ủy khuất", cho nên nếu cô thật sự làm sai thì cũng mong mọi người ở Ám Dạ gia bên này có thể thấu hiểu, không cần trách cô, có gì Mạc gia sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.

Sau khi nghe Minh Tâm chia sẻ chuyện này, Ám Dạ gia mỗi người đều có vẻ mặt khác nhau, Ám Dạ Tuấn chỉ cười không nói, mà Ám Dạ Nghiên lại tỏ vẻ hâm mộ, mọi người một suy nghĩ khác nhau nhưng cũng không có ai có ý định trách Vân Hinh Như quá sủng ái Mạc Tử Yên, bởi Ám Dạ gia bên này cũng có một bảo bối là Ám Dạ Nghiên, cho nên đối với tâm tình người làm mẹ, Minh Tâm cũng hiểu rõ, vì vậy đối với Mạc Tử Yên bà chỉ có càng thêm quan tâm, xem cô như con gái mà đối đãi.

Không biết cô đã ăn sáng hay chưa nhưng phát hiện bốn cái bánh ngọt trên bàn đã bị cô ăn hết ba cái, Ám Dạ Duật có chút không vui.

Đồ ngọt ăn nhiều không tốt, vì sao phụ nữ lại thích ăn đồ ngọt?

Cô ngẩn ra, không rõ anh muốn hỏi gì: "Còn chưa có..." Cho nên cô mới bị đói tỉnh.

Thần sắc anh liền trở nên nghiêm nghị: "Em chưa ăn sáng mà đã ăn nhiều bánh ngọt như vậy, có biết là không tốt không?"

Bánh ngọt không những chứa nhiều đường mà trong đó còn có chất béo, ăn nhiều dễ dàng bị stress, hơn nữa còn gây ra nhiều bệnh về tiểu đường và tim mạch, vậy mà cô lại nhiều bánh ngọt như vậy trong một lần, cơ thể cô làm sao có thể tiếp thu?

"Không sao mà, trước kia em ăn như vậy cũng đâu có sao?" Mạc Tử Yên thích ăn bánh ngọt, đó chính là sự thật, đối với sở thích của mình, cô chưa bao giờ giấu diếm, bất quá khi nhìn đến vẻ mặt của anh, Mạc Tử Yên tỏ vẻ, lần này bản thân cô thật sự là tự lấy đá bê lên chân mình rồi!

"Trước kia?" Ám Dạ Duật cười nhạt: "Hóa ra đây không phải là lần đầu tiên?"

A! Vẻ mặt tươi cười này của anh thật sự đáng sợ, mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của anh nhưng cô rất thông minh mà nhìn ra được, anh hiện tại đang rất tức giận!

"Duật... em..."

"Anh phải trừng phạt em! Xem em còn có lần sau hay không?" Ám Dạ Duật lần nữa cúi đầu, cánh đôi bị anh cướp lấy, tay anh còn không an phận chạm vào nơi không nên chạm, Mạc Tử Yên thật sự sợ hãi rồi, hiện tại cho cô mười lá gan cô cũng không dám chọc giận anh.

"Duật... đừng..." Mạc Tử Yên đưa tay đẩy anh, không khí trong miệng bị anh cướp đi khiến cô hít thở không thông, Ám Dạ Duật thấy vậy vội vàng buông môi cô ra, nhìn sắc mặt ửng của cô, đôi mắt anh lóe lên hàn quang không rõ.

"Nếu còn có lần nữa, sau này anh tuyệt đối sẽ không để em ăn bánh ngọt nữa."

Mạc Tử Yên vốn dĩ đang sinh khí nhưng nghe anh nói vậy, sức chiến đấu nhanh chóng trở về con số không, biết rõ không thể tranh cãi cùng anh, cô chỉ có thể ủy khuất cúi đầu nhận sai, bánh ngọt cô không thể bỏ nhưng so với anh, lại càng không thể.

Cô như vậy anh cũng không đành lòng tiếp tục trách cứ, anh đưa cô đến nhà hàng quen thuộc, còn gọi ra nhiều món mà cô thích ăn, ý đồ muốn lấy lòng cô, mà cô cũng không để anh thất vọng, đối mặt với đồ ăn, Mạc Tử Yên nhanh chóng quên đi sự việc vừa rồi.

"Bà xã ăn nhiều một chút." Ám Dạ Duật bên cạnh săn sóc, Mạc Tử Yên vô cùng hưởng thụ, người ngoài nhìn vào vô cùng hâm mộ.

Mọi ngày Mạc Tử Yên đều ăn rất ít, chính là hôm nay vì muốn đi gặp Tạ Cẩm Y cho nên đối với bữa sáng cũng bỏ qua, thật ra Tạ Cẩm Y cũng không phải là nguyên nhân chính khiến cô bỏ bữa, cô vì lo lắng cho mối quan hệ giữa Lãnh An Nhiên và anh cho nên mới không có tâm trạng ăn uống. Sau khi trò chuyện cùng Tạ Cẩm Y, tâm tình đang treo ngược của cô nhanh chóng khôi phục lại bình thường, cho nên tâm tình ăn uống mất sạch cũng theo đó mà khôi phục, so với ngày thường, cô không khỏi ăn nhiều hơn, mà Ám Dạ Duật bên cạnh cũng không có ý định ngăn cản, đợi khi ăn xong rồi, nhìn một bàn đồ ăn, Mạc Tử Yên mới bừng tỉnh.

"Em đã ăn hết bao nhiêu sao?" Cô trừng mắt, nhìn một bàn thức ăn ngon miệng sớm đã không còn, bộ dạng có chút không thể tin được.

"Không sao, hết rồi chúng ta có thể gọi thêm."

"Ai... ai muốn gọi thêm?" Cô phồng má lộ vẻ tức giận: "Sao anh không ngăn cản em?" Đối với cung lượng dinh dưỡng mà bản thân cần nạp vào cơ thể trước giờ đều rất ít, lần đầu tiên nạp nhiều năng lượng vượt yêu cầu như vậy, Mạc Tử Yên có chút lo lắng cho cân nặng của bản thân, không biết sau hôm nay cô có tăng cân hay không, dù sao cân nặng luôn là điều cấm kỵ của phụ nữ.

"Bà xã, cho dù em có béo lên anh cũng sẽ không chê em." Bộ dạng của nhìn cô cũng không đến tám mươi cân, vậy còn sợ bản thân sẽ mập? Ám Dạ Duật có chút không thể hiểu.

"Thật sao?" Suy nghĩ bị anh nhìn thấu, cô vốn dĩ còn có chút ngượng ngùng nhưng sau khi nghe lời nói của anh, tâm tình cô nháy mắt như nở hoa.

"Béo rất đáng yêu, mập mạp khỏe mạnh." Anh gật đầu khẳng định khiến cô không cần lo lắng về cân nặng của mình.

"Chỉ có anh mới nghĩ như vậy thôi..." Mạc Tử Yên bĩu môi, trên đời này làm gì có người đàn ông nào không chê phụ nữ béo, nếu không heo mẹ cũng biết leo cây! Chính là lời từ miệng anh nói, không cần biết lời nói đó là thật hay giả, cô cũng đều vui vẻ khi nghe được người đàn ông của mình nói những lời này.

"Những người đàn ông khác thế nào anh không biết, đối với anh chỉ cần là em, dù em có mập lên anh cũng sẽ không chê."

"Anh... từ khi nào anh lại biết nói những lời ngọt ngào như vậy chứ?" Mạc Tử Yên mới không thừa nhận cô sẽ bị lời nói này của anh làm cho cảm động suýt khóc đâu!

"Anh không biết nói những lời đường mật nhưng vì em anh sẽ học." Ánh mắt anh hàm chứa ý cười nhìn cô, Mạc Tử Yên bị đắm chìm biển nhu tình nơi đáy mắt của anh.

Một người đàn ông lại chịu vì bạn mà học nói những lời đường mật, tất cả chỉ muốn làm cho bạn vui vẻ, bạn sẽ có cảm giác gì đây? Chắc là cảm giác giống như Mạc Tử Yên bây giờ đi?

Thật sự, cô thật sự rất hối hận vì trước kia đã làm tổn thương anh, một người đàn ông như anh lẽ ra phải có một cuộc sống tốt đẹp chứ phải trải qua một quá khứ bi thương, có lẽ đúng như lời Lãnh An Nhiên nói, cô không xứng với anh, chính là bản thân cô không thể buông tay người đàn ông này ra được, phải làm sao đây? Trước khi biết được quá khứ của anh, cô không nỡ buông tay, nhưng cũng lo sợ một ngày nào đó anh sẽ phát hiện bí mật của anh, sợ hãi anh không cần cô nữa, hiện tại biết được quá khứ của anh, cô lại càng không nỡ, nhiều hơn lại là không muốn, cho dù cảm giác sợ hãi lúc nào cũng bao trùm lấy cô nhưng Mạc Tử Yên cảm thấy, chỉ cần có thể khiến anh hạnh phúc, cô cũng không sợ hãi anh sẽ không cần cô.

Thật không biết Ám Dạ Duật đang nghĩ gì, sau khi dùng bữa xong còn muốn đưa cô đi mua sắm, Mạc Tử Yên nghi ngờ, tổng tài tham công tiếc việc ngày thường của Ám Dạ thị hôm nay có phải đã bị đánh tráo rồi không? Không những ở công ty hung hăng khi dễ cô, mà còn nói những lời đường mật khiến người khác mềm nhũn cả người, hiện tại lại còn muốn đưa cô đi mua sắm? Là cô nghe lầm sao?!

"Sao hôm nay anh lại muốn đưa em đi mua sắm?" Hiện tượng kì lạ này ngoại trừ ngày anh cầu hôn cô cũng chưa từng xảy ra, cũng không biết hôm nay là ngày gì, không phải sinh nhật cô, càng không phải sinh nhật anh.

"Tâm tình em không tốt, anh lên mạng tra được, cách tốt nhất khiến phụ nữ vui vẻ chính là để cô ấy mua sắm thỏa thích." Ám Dạ Duật biết cô có chuyện không vui nhưng cô không muốn nói ra, anh cũng không ép. Tối qua ở thư phòng, trong lúc đang cùng Trương Đình bàn công việc, anh băng quơ hỏi hắn kinh nghiệm dỗ ngọt phụ nữ, chính là Trương Đình đầu gỗ, từ trước đến nay không hề biết cách lấy lòng phụ nữ, cũng không biết hắn làm sao có thể bắt được Vương Hạ trong tay.

Không thể trông cậy Trương Đình, Ám Dạ Duật chỉ còn cách gọi cho người bạn thân phong lưu Tôn Lãnh Diệt, chính là anh gọi đến hình như không phải lúc, bên cạnh Tôn Lãnh Diệt còn có phụ nữ, giọng nói quen thuộc khiến Ám Dạ Duật liền biết được danh tính của đối phương, ngoại trừ Tô Khả Đồng thì còn có ai có thể khiến cho Tôn Lãnh Diệt dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện? Bởi chỉ lo lấy lòng mỹ nhân, Tôn Lãnh Diệt cũng không biết bạn thân cần giúp đỡ, không nói hai lời liền cúp máy, Ám Dạ Duật cũng không tức giận, tâm trạng của Tôn Lãnh Diệt hắn cũng hiểu rõ, Tôn Lãnh Diệt phong lưu như vậy lại thua trong tay băng sơn mỹ nhân Tô Khả Đồng, lúc phụ nữ nguyện sa vào lòng hắn hoàn toàn không bận tâm, đợi đến khi phát hiện bản thân thật sự rơi vào lưới tình, yêu chết đi sống lại Tô Khả Đồng cũng mặc kệ hắn.

Ám Dạ tổng tài không có người giúp đỡ nhưng cũng không bỏ cuộc, anh lên mạng tra baidu, còn rất kiên nhẫn đọc từng câu trả lời của mọi người, câu trả lời mà anh được nhiều nhất chính là hãy đưa thẻ cho cô, để cô có thể mua sắm thỏa thích, vấn đề này được nhiều người đồng ý, Ám Dạ Duật quyết định thử nghiệm.

Mạc Tử Yên ngẩn ra, không nghĩ anh thật sự vì một câu hỏi của bản thân mà tình nguyện lên baidu tra cách khiến cô cảm thấy có chút vui vẻ, ngày hôm nay Ám Dạ Duật cho cô quá nhiều bất ngờ, khiến cô không kịp thích ứng.

"Anh khẳng định muốn đưa em đi mua sắm sao?"

"Mua sắm không tệ, đi vài vòng có thể tiêu hóa thức ăn." Nhìn cô không vui, Ám Dạ Duật cũng không yên lòng, anh cũng không muốn mọi người nghĩ rằng cô sẽ có chứng u uất sau hôn nhân.

"Nhưng mà anh phải biết một khi nữ nhân bước vào khu mua sắm chính là không có điểm dừng." Cô tốt bụng khuyên anh một câu, tiền của anh cũng là tiền của cô, chính là nếu thật sự đi mua sắm, Mạc Tử Yên cũng sẽ không luyến tiếc tiêu sài tiền của chính mình.

"Không sao, thẻ của anh chỉ để em dùng." Nếu tiêu tiền để mua sắm có thể giúp phụ nữ vui vẻ, anh cũng sẽ không luyến tiếc, dù sao so với những thứ khác, nụ cười của cô còn quan trọng hơn.

Không xong! Ông xã cô hôm nay quả thật quá mê người, từ lời nói cho đến ngoại hình, Mạc Tử Yên thật sự đỡ không nổi!

Ám Dạ Duật bồi Mạc Tử Yên đi vòng quanh khu mua sắm, hai người vốn dĩ có ngoại hình xuất chúng, đi đến đâu cũng đều thu hút ánh mắt người khác, bất luận là nam hay nữ đều bị hai người mê hoặc, đặc biệt là Ám Dạ Duật, anh không chỉ tuấn tú hơn người mà còn am hiểu tâm lí phụ nữ, nhìn anh phóng khoáng tính tiền, vẻ mặt nhân viên phục vụ thật sự vui như nở hoa, thầm nghĩ nếu ngày nào anh cũng đưa bà xã mình đến đây để mua sắm thì tiền lương hàng tháng của cô nàng cũng không cần phải lo lắng nữa.

"Ông xã em đẹp trai như vậy, em thật sự không có cảm giác an toàn." Mạc Tử Yên sớm đã phát hiện ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh, phần lớn là nữ nhân, bọn họ đều nhìn vào Ám Dạ Duật như bầy sói đói bắt gặp miếng thịt thơm ngon khiến Mạc Tử Yên có chút không vui.

Ông xã của cô, có thể để cho người khác tùy tiện nhìn sao?

"Anh ở bên cạnh em, em còn lo lắng anh sẽ chạy sao?" Nghe cô nói vậy, anh không khỏi bật cười, đối với nụ cười của anh, những người phụ nữ xung quanh chỉ cảm thấy bản thân sắp không nhịn nổi nữa.

"Anh bớt cười lại một chút, nếu không em thật sự sợ nghĩ người phụ nữ đó sẽ bổ nhào vào anh." Mạc Tử Yên có chút không vui, lần tiên cô phát hiện, dục vọng chiếm hữu của bản thân cũng không hề nhỏ.

"Phải không?"

Nhìn đến ánh mắt như lửa của những người phụ nữ xung quanh, cô thầm mắng anh đúng là hồng nhan họa thủy mà, chính là đối với người đàn ông của mình, cô vẫn rất tự hào.

"Trước kia... anh có bạn gái sao?" Mạc Tử Yên giả vờ nhìn xung quanh, không chút để ý hỏi.

"Sao lại hỏi vậy?" Ánh mắt anh lóe lên tia sáng nhưng bởi vì cô chỉ lo nhìn xung quanh nên không có để ý đến.

"Chính là tò mò, anh hiểu tâm lí phụ nữ như vậy, trước kia có phải đã từng chọn qua quần áo cho phụ nữ không?" Lúc nãy anh giúp cô chọn đồ, chọn bộ nào đều vừa ý cô, thậm chí nhân viên trong của hàng còn khen ngợi ánh mắt của anh khiến cô không khỏi nghĩ đến, trước khi giúp cô chọn quần áo, anh đã từng giúp cô gái nào hay chưa?

"Tâm lí phụ nữ gì đó anh không hiểu, anh chỉ cố gắng hiểu em."

Trái tim cô ngừng đập một giây, khoảng khắc đó cô cảm thấy cho dù thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể hình dung cảm xúc của cô lúc này, còn chưa để cô cảm động lâu, Ám Dạ Duật lại nói thêm một câu, câu nói này thành công khiến cảm xúc cô che giấu bấy lâu nay đột nhiên vỡ òa.

"Trước em không có ai, sau em lại càng không có ai."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK