• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ám Dạ Duật? Anh ấy đến rồi!" Dứt lời Mạc Tử Yên liền nhanh chóng đứng dậy, một mạch chạy thẳng ra ngoài, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau, không rõ là có chuyện gì.

Vẻ mặt Vân lão gia lạnh đi vài phần, tựa hồ đối với phản ứng của Mạc Tử Yên có phần không vui, ông đúng là xem thường thằng nhóc Ám Dạ gia này rồi, so với Mạc Vũ Hiên năm đó lén lút tìm đến phòng con gái ông thì thằng nhóc Ám Dạ Duật này lại dùng cách thẳng thắn nhất, trực tiếp nhất, đến Vân gia để tìm gặp cháu gái ông, rốt cuộc là nên khen anh có can đảm hay nên mắng anh ngu ngốc, tự giác đến để nạp mạng đây?!

Trác Lân nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Mạc Tử Yên thì ánh mắt hắn không khỏi tối đi vài phần, tận sâu trong đáy lòng có một cảm giác khó chịu, tựa như đồ vật của mình lại thuộc sở hữu của người khác, tức tối có, khó chịu có, đó là một cảm giác phi thường xa lạ đối với Trác Lân.

Có phải hắn điên rồi không? Trước kia không có Vân Tịnh Giai bên cạnh, hắn không ngừng nghĩ đến cô, hiện tại cô đã trở về, hắn làm sao... làm sao có thể nghĩ đến Mạc Tử Yên?!

Bỏ lại phía sau một đám người với tâm tư phức tạp, từ xa Mạc Tử Yên đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, đợi khi cánh cổng cao lớn mở ra, cô liền không chút do dự nhào vào vòng tay ấm áp của người đối diện, hương trà xanh thoang thoảng bên mũi, mùi vị quen thuộc đến mức chân thực.

Có trời mới biết, tối qua cô đã mơ thấy giấc mơ này không biết bao nhiêu lần, trong giấc mơ cô cũng được anh ôm như vậy, ấm áp, chân thành mà cô chưa bao giờ quên được, chỉ mới xa anh có một ngày mà cô đã sắp chịu không nổi muốn bay về tìm anh, lúc này Mạc Tử Yên mới thật sự hiểu rõ, người đàn ông này quan trọng với cô như thế nào.

Đối với một người con gái, người đàn ông quan trọng nhất chính là cha của họ, người đàn ông vừa mạnh mẽ, vừa bao dung, là người mà mẹ họ yêu bằng cả sinh mạng, vừa là thần tượng lại vừa là người tình trong mộng. Mạc Tử Yên cũng giống như bao người con gái khác, trong lòng cô cha cô rất quan trọng nhưng từ ngày gặp anh, dù là trước kia hay hiện tại, hình bóng của cha cô sớm đã bị thay thế thành một người khác, cô hâm mộ mẹ mình, lại thần tượng cha mình, từ nhỏ đến lớn Mạc Tử Yên chính là bị Mạc Vũ Hiên cùng Vân Hinh Như sủng đến hư hỏng, sủng đến kiêu ngạo.

Đối với cô Trác Lân là mối tình đầu, tựa như đóa hoa e ấp vừa mới chớm nở, tựa như cơn gió thoáng qua, lại tựa như cơn mưa rào giữa mùa hạ, nhanh đến cũng nhanh đi, tình đầu vốn dĩ không bao giờ có kết quả, Mạc Tử Yên biết rõ điều đó nhưng cô lại không thể điều khiển trái tim mình, như thiêu thân lao đầu vào lửa, bởi vì hắn là thanh xuân của cô, cho nên chỉ một lần thôi, hãy để cô ngang bướng một lần.

Tình cảm cô dành cho anh không giống với Trác Lân, cô yêu Trác Lân là lúc mười mấy tuổi, đó là tuổi thanh xuân vô lo vô nghĩ, đối với khái niệm tình yêu hoàn toàn sai lầm, chân thành, tin tưởng, bao dung - đó là những từ chỉ dùng cho hai người thật sự yêu nhau, giống như khi Vân Tịnh Giai tự tin đứng trước mặt cô, giới thiệu về Trác Lân, Mạc Tử Yên có thể nhận ra, cô ấy tin tưởng Trác Lân, cho dù xa cách ba năm, tình cảm của họ cũng không để cho người thứ ba là cô chen chân vào.

Cô có hận Trác Lân không? Câu trả lời là có!

Cô có chán ghét Vân Tịnh Giai không? Câu trả lời là có!

Một người khiến cô yêu đến tổn thương, một người lại là nguyên nhân khiến cô bị tổn thương, Mạc Tử Yên tin tưởng, trên đời này cho dù là bất kì cô gái nào bị đối xử như vậy cũng sẽ không bao giờ có thể dễ dàng tha thứ.

Thế nhưng tại sao khi đứng trước mặt hai người họ, nhìn hai người họ bộ dạng thân mật mà vẻ mặt cô vẫn không đổi sắc, lòng cô lại tĩnh như đáy hồ, một chút cũng không gợn sóng? Rõ ràng trước đó cô đã rất tức giận?!

Hận - nói dễ hơn là làm, Trác Lân có lỗi, Vân Tịnh Giai có lỗi, mà cô cũng có lỗi, nếu không nhờ hai người bọn họ Mạc Tử Yên cô làm sao có thể nhận ra ai mới thật sự là người quan trọng, người đối xử tốt với cô?

Hai mươi tuổi, là độ tuổi thích hợp nhất để yêu đương, bởi vì ở tuổi này con người sẽ không có sự bồng bột, cũng không có sự thiếu suy nghĩ thời tuổi trẻ, đây là độ tuổi trưởng thành để bản thân có thể suy nghĩ thấu đáo cho tương lai, toàn tâm toàn ý yêu một người, cho dù là lựa chọn sai lầm, bản thân cũng sẽ không hối hận!

"Nhớ anh đến vậy sao?" Giọng nói trầm thấp bên tai kéo cô thoát khỏi suy nghĩ của bản thân mà trở về hiện tại, cô ngẩng đầu, đập vào mắt vẫn là gương mặt tuấn tú quen thuộc.

"Duật, em rất nhớ anh!" Lời nói này không phải có chút sến súa đấy chứ, hai người bọn họ mới chỉ có một ngày không gặp thôi, chứ đâu phải một tháng hai một năm không gặp. Có lẽ đối với người khác đó chỉ là thời gian một ngày, 24 tiếng hay 1440 phút hay gì đó tương tự, nhưng đối với một người đã từng trải qua một kiếp như Mạc Tử Yên, cả đời này của cô là dùng để ở bên cạnh anh, yêu thương anh, bù đắp cho anh, cho dù chỉ xa anh một giây, một phút cô cũng cảm thấy vô cùng vô cùng không vui.

"Anh cũng rất nhớ em..." Ám Dạ Duật đưa tay xoa lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, khi biết tin Vân lão gia đưa cô về Hồng Kong, anh liền lập tức cho người đặt vé máy bay, bay đến Hồng Kông, mọi việc S thị đều giao lại cho Tôn Lãnh Diệt, ngay cả trước khi đi cũng không nói lời nói cho Ám Dạ gia bên kia biết, một lòng lo lắng cho cô nhưng hiện tại thấy cô bình an khỏe mạnh như vậy, lo lắng của anh đúng là dư thừa rồi.

"Anh... sao anh lại đến đây?" Bay từ S thị đến Hồng Kông gặp cô, không phải chỉ nói một câu nhớ cô đơn giản như vậy chứ?!

"Bác trai lo lắng bảo anh đến đây tìm em."

"Giữa thanh thiên bạch nhật, đứng ôm nhau như vậy còn ra thể thống gì nữa?!" Giọng nói tức giận từ phía sau truyền lại khiến Mạc Tử Yên sửng sốt, không khỏi quay người nhìn lại, chỉ thấy Vân lão gia dẫn đầu đoàn người đang đứng đó, ánh mắt nhìn cô không giấu sự tức giận.

Trong lòng cô lúc này có chút phức tạp, một phần là vì câu nói của anh, một phần là vì thái độ của Vân lão gia. Mạc Tử Yên vốn nghĩ rằng chuyện Vân lão gia đưa cô về Vân gia hẳn đã được sự đồng ý của Mạc gia bên kia, cho nên cô mới có thể yên tâm ở lại đây, không ngờ sự thật vốn dĩ không phải như vậy, nếu Mạc gia cho phép ông đưa cô về đây thì Mạc Vũ Hiên đâu cần bảo Ám Dạ Duật đến đây xem tình hình của cô? Huống hồ cô vẫn chưa nói với ông mối quan hệ giữa cô và anh nhưng nhìn thái độ bình tĩnh của ông, cô bắt đầu hoài nghi ngay từ đầu liệu ông có phải đã biết hết tất cả mọi chuyện, đưa cô về đây mặc sự phản đối của Mạc gia bên kia?!

Nếu đúng là như vậy, cô thật sự không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với ông, vốn dĩ lúc đầu cô còn áy náy vì đã giấu ông chuyện giữa cô và anh bởi vì cô sợ hãi khi ông biết được sẽ ra tay ngăn cản, giống như việc ông đã làm với cha mẹ cô năm đó, lần này đưa về cô về Vân gia, chỉ sợ là ông đã biết được chuyện cô cùng anh sắp tổ chức hôn lễ, ý đồ muốn chia cắt hai người!

Mạc Tử Yên thần sắc phức tạp, lòng đã gợn sóng, lúc này một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, bao trọn lấy bàn tay nhỏ nhắn, vết chai trên bàn tay của anh khiến tim cô tê dại, Mạc Tử Yên ngẩng đầu nhận được ánh mắt yên tâm từ anh, nhất thời tâm trạng bất an cũng buông xuống vài phần.

Vân lão gia thấy vậy liền tức giận đi vào bên trong, trong lòng thầm mắng con gái ông thật khéo sinh, người ta nói con gái giống cha con trai giống mẹ quả thật không sai, nhớ năm đó trước mặt ông Vân Hinh Như còn không dám cùng Mạc Vũ Yên đứng cùng một chỗ, vậy mà hiện tại Mạc Tử Yên cô lại dám ở trước mặt ông cùng người của Vân gia ôm ôm ấp ấp với người đàn ông đó, lá gan này của cô chỉ sợ là di truyền từ Mạc Vũ Hiên đi?

Mọi người ngồi xuống hết, Trữ Diên lúc này mới cẩn thận đánh giá người đàn ông đối diện, lúc này ở bên ngoài bà không thể nhìn rõ được gương mặt anh, hiện tại mới phát hiện so với Trác Lân anh đúng là không hề thua kém, nhìn phong thái mỗi hành động đều vô cùng phong độ, nếu so về khí thế thì Trác Lân hoàn toàn bị áp đảo, bà vốn nghĩ Trác Lân đã rất ưu tú rồi, không nghĩ đến người đàn ông này lại còn xuất sắc hơn.

Từ khi Ám Dạ Duật xuất hiện, Vân Tịnh Gia cũng đã phát hiện thái độ của Trác Lân có chút kì lạ, tâm trạng buồn bực, ánh mắt tức tối, tuy không bộc lộ rõ ràng nhưng cô ở ngay bên cạnh sao có thể không nhận thấy, hai người họ xa cách ba năm nhưng thời gian ở bên Pháp, Vân Tịnh Giai cũng xem như đã hiểu rõ hết con người Trác Lân, vốn nghĩ rằng chỉ có Mạc Tử Yên đơn phương hắn, mà hắn vì muốn quên cô nên mới chấp nhận Mạc Tử Yên nhưng nhìn tình hình hiện tại, có lẽ là do cô tự mình đa tình rồi.

Phụ nữ vốn rất nhạy cảm, đặc biệt là trong chuyện tình cảm, trực giác của Vân Tịnh Giai cho biết, rõ ràng mối quan hệ giữa Mạc Tử Yên và Trác Lân không đơn giản chỉ là "hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình". Có lẽ ngay cả bản thân Trác Lân cũng không phát hiện được bản thân hắn quan tâm Mạc Tử Yên thế nào, nếu không khi nhìn thấy cô ấy bên cạnh người đàn ông khác hắn lại tức giận?

Vân Tịnh Giai lúc này chỉ có thể cười khổ, xem ra cô đã quá tự tin rồi, thời gian ba năm, cảnh vật còn thay đổi huống hồ là thứ dễ đổi thay như lòng người? Bất quá cô không phải loại người dễ dàng buông bỏ, nếu hiện tại hắn không phát hiện thì tốt nhất cả đời này đừng phát hiện, tình yêu là thứ ích kỷ, không phải sao? Vân Tịnh Giai tin tưởng bất kì cô gái nào ở trong trường hợp này cũng sẽ quyết định như vậy!

Trong phòng khách không ai mở miệng nói chuyện, không gian yên tĩnh như tờ, tâm tư mọi người không ngừng biến đổi, mỗi người một vẻ, quả thật là phong phú vô cùng.

Hai người đàn ông nhìn nhau, Trác Lân rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng trước.

"Duật tổng, lại gặp mặt rồi."

"Trác tổng, đúng là trùng hợp."

Hai người khách khí nói xong một câu sau đó không ai chủ động nói tiếp khiến căn phòng lần thứ hai rơi vào yên tĩnh.

Vân lão gia đánh giá hai người đàn ông trước mặt, một người là bạn trai của cháu gái ông, một người lại là vị hôn phu của cháu ngoại ông, Vân Tịnh Giai từ nhỏ đã xuất sắc hơn người, cho nên ông rất tin tưởng ánh mắt nhìn người của cô, mà Mạc Tử Yên tuy ông không ở bên cô từ nhỏ nhưng dựa trên thông tin thu thập thì tựa hồ so với Vân Tịnh Giai cô cũng không chút thua kém, huống hồ người cô chọn so với Mạc Vũ Hiên năm đó còn nổi bật hơn vài phần, nhất thời Vân lão gia cũng không biết phải làm thế nào.

"Hừ, Yên Nhi con không giới thiệu với ông sao?"

Mạc Tử Yên thần sắc lạnh nhạt: "Ông không phải đã sớm biết sao?" Nhìn bộ dạng của ông, cô không khỏi nghĩ đến tối qua cô muốn gọi điện về nhà nhưng điện thoại của cô sớm đã không có trong người, cô muốn mượn điện thoại của Elena thì ông lại ngăn cản, hiện tại mới hiểu rõ điện thoại của cô chỉ sợ sớm đã bị ông vứt ở nơi nào rồi, ông đã biết mọi chuyện vậy mà còn giả vờ vô tội, nghĩ đến đây cô liền cảm thấy tức giận.

"Khụ khụ." Vân lão gia có chút xấu hổ ho khan, trừng mắt nhìn cháu gái lại nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, phong phạm quả nhiên không thể đánh đồng với Mạc Vũ Hiên năm đó.

"Cậu là Ám Dạ Duật - vị hôn phu của Yên Nhi nhà chúng tôi?" Vân lão gia không gọi là bạn trai mà gọi là vị hôn phu, cách gọi này cũng không sai, bởi vì ông biết hai người tuy chưa đính hôn nhưng hôn lễ lại sắp được tổ chức.

"Vân lão gia ngài tốt, lần đầu ra mắt, không chuẩn bị được lễ vật, mong ông đừng trách." Lần này đi có phần vội vã, lại lo lắng cho cô cho nên Ám Dạ Duật sớm quên mất bản thân sẽ ra mắt gia đình bên ngoại của bà xã.

"Hừ, ta và cậu không quen, đừng tỏ vẻ thân thiết như vậy." Mạc Vũ Hiên năm đó mang lễ vật đến còn không lấy lòng được ông, Ám Dạ Duật anh đi tay không mà muốn ông chấp nhận hôn sự giữa hai người? Nằm mơ sao?!

"Ông là ông ngoại của Tiểu Yên cũng là ông ngoại của cháu, chúng ta sớm muộn cũng là người một nhà, thân thiết vẫn là nên cần." Ám Dạ Duật từ đầu chí cuối vẫn duy trì thái độ ôn hòa.

Hừ, đúng là mặt dày, Vân lão gia trong lòng thầm mắng.

"Nghe nói cậu cùng Yên Nhi nhà chúng tôi có hôn ước từ nhỏ?"

Còn chưa đợi anh mở miệng, Vân lão gia đã nói tiếp.

"Yên Nhi là người Vân gia, không phải Mạc gia, cho nên không có hôn ước gì ở đây hết!"

"Ông ngoại!" Mạc Tử Yên khó xử, thái độ của ông rất rõ ràng, ông nói cô là người Vân chứ không phải Mạc gia, điều đó cho thấy bao nhiêu năm qua ông cũng không chấp nhận Mạc Vũ Hiên cha cô, vậy hiện tại ông sẽ chấp nhận anh sao?

"Im lặng, trưởng bối đang nói chuyện, con không được xen vào." Vân lão gia cho cô một ánh mắt cảnh cáo, Mạc Tử Yên cắn môi, nhận thấy ánh mắt của anh liền im lặng không nói nữa.

"Vân lão gia ngài nói sai rồi, Tiểu Yên cô ấy mang họ Mạc, Mạc gia và Ám Dạ gia trước giờ vốn là thế giao, hôn sự của bọn cháu từ nhỏ đã được định, đâu thể chỉ vì một lời nói của ngài liền hủy bỏ?" Giọng nói anh trầm thấp mà nhẹ nhàng, tựa như tiếng đàn violin vang vọng vào lòng mỗi người ở đây, nhất thời khiến Vân lão gia á khẩu không nói.

Lúc này Trác Lân mới thật sự biết rõ về thân phận của Mạc Tử Yên, hóa ra cô không phải xuất thân từ một gia tộc nhỏ đã suy tàn, cô là Đại tiểu thư của Mạc gia - một trong những đại gia tộc lớn ở thành phố S, cha là Mạc thị tổng giám đốc, tung hoành cả hắc bạch lưỡng đạo, nắm trong tay đầu mối kinh tế lớn, mẹ là tiểu thư Vân gia, thế lực thuộc hắc đạo ở Hồng Kông, hơn nữa cô cùng Ám Dạ Duật cũng đã có hôn ước từ nhỏ, thân phận như vậy nếu cô nói ra thì chẳng phải sẽ không bị người khác xem thường sao?

Người khác thế nào hắn không biết nhưng hắn là bạn trai của cô, quen cô mấy năm, không nghĩ đến cô lại đem sự thật này giấu hắn.

Trác Lân lúc này vô cùng tức giận!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK