Theo như lời kể của cô, kiếp trước cô không tham gia vào công ty, đối với chuyện của công ty không hề quan tâm cho đến khi Trác Lân tìm đến cô nhờ trợ giúp, không biết kiếp trước Ám Dạ Duật kia nghĩ như thế nào về việc giữa chừng cô muốn đến công ty làm việc nhưng nếu là anh thì chắc chắn trong lòng sẽ nảy sinh nghi ngờ. Mạc Tử Yên đến công ty chưa bao lâu thì thông tin về dự án kế tiếp lại bị rò rỉ, nói không nghi ngờ cô rõ ràng là giả, thế nhưng một cô gái như cô làm sao có năng lực lấy thông tin từ tay anh mà anh vẫn giả vờ như không có việc gì, nếu không phải anh dung túng để cô làm việc đó thì làm sao cô có thể để lộ thông tin cho Trác Lân biết?
Anh nghĩ đi nghĩ lại, nếu hai người bọn họ kết hôn vì khế ước thì không có lý do gì anh phải dung túng với cô gái này mà phản bội công ty, tính tình của Ám Dạ Duật kia thế nào anh không biết nhưng nếu là anh thì anh có thể hiểu được suy nghĩ của bản thân, nếu không phải vì dung túng với cô, anh hà tất gì không truy cứu trách nhiệm lên đầu cô?
Nguyên nhân anh dung túng cô rất đơn giản, có lẽ vì cô gái này đã chiếm một vị trí trong trái tim anh rồi, bất kể là kiếp trước hay kiếp này.
"Thật xin lỗi, em biết bản thân mình đã phạm sai lầm, em không cầu xin tha thứ, em chỉ muốn chuộc lại mọi lỗi lầm của bản thân..." Mạc Tử Yên cắn môi, nước mắt vẫn còn vươn trên khóe mắt, cô cúi đầu không dám nhìn anh, sợ sẽ nhìn thấy tia chán ghét trong đôi mắt anh.
"Em muốn chuộc lại lỗi lầm bằng cách gả cho anh?"
"Em... đời trước đến khi chết đi em cũng không biết người đứng phía sau khiến Ám Dạ thị và Mạc thị sụp đổ là ai, cho nên em... em mới muốn đến gần anh, chỉ khi ở gần anh em mới có thể bảo đảm mọi chuyện sẽ không tái diễn nhưng sau đó..." Tâm tư của cô bắt đầu trở nên không an phận, cô bắt đầu tham luyến sự ôn nhu đó của anh, bắt đầu không muônd rời xa người đàn ông này, thời gian ở bên cạnh cho cô biết được đáp án mà bản thân muốn tìm, cô... không muốn rời xa người đàn ông này.
"Sau đó em mới phát hiện, cho dù kiếp trước hay kiếp này em cũng đều muốn ở bên cạnh anh..."
Nếu cô thật sự trả lời rằng khi đó cô tiếp cận anh chỉ vì muốn bảo vệ anh chứ không phải muốn ở bên cạnh anh, anh sẽ có phản ứng thế nào? Ám Dạ Duật không biết nhưng nếu trong lòng cô không có anh anh nhất định sẽ nổi điên lên.
"Vì sao khi đó lại không rời khỏi xe?" Anh đột nhiên hỏi một câu không liên quan đến vấn đề khiến Mạc Tử Yên hơi sửng sốt, đối với tốc độ thay đổi vấn đề của anh có chút không theo kịp.
"Lúc đó trong lòng em chỉ nghĩ rằng là do bản thân em hại anh, mà thực chất là do em hại anh, nếu bởi vì em có lẽ anh cũng sẽ không kích động đến mức nhập viện... Cha mẹ đã đi nước ngoài, cậu nhỏ sẽ thay em chiếu cô hai người họ, cho nên dù em có chết đi thì bọn họ vẫn có thể sống tốt, mà anh... cuộc đời này em nợ anh, so với việc em sống mà làm thương tổn anh thì không bằng để em chết đi..." Mạc Tử Yên nở một nụ cười, nột nụ cười châm chọc, cô đang châm chọc bản thân mình, nếu không có sự tồn tại của cô, có lẽ cha mẹ và anh đều sẽ trải qua cuộc sống tốt đẹp.
"Sống lại em thấy vui sao?"
Mạc Tử Yên nghe vậy ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của anh, ánh mắt hai người chỉ chạm vào nhau trong chốc lát, cô rất nhanh liền dời mắt.
"Sống lại mang theo kí ức kiếp trước, gánh nặng như vậy em thật sự thấy vui sao?" Không có được kết quả, Ám Dạ Duật lần nữa mở miệng.
"Gánh nặng này tất nhiên là không hề vui vẻ..." Kể từ khi trùng sinh có ngày nào mà cô có thể ngủ yên giấc? Cô có thể dùng thuốc để giúp bản thân ngủ ngon hơn nhưng cô lại không dùng, lạm dụng thuốc ngủ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, huống hồ... những cảnh trong mơ không ngừng nhắc nhở cô, chuyện mà cô chưa hoàn thành thì không thể ăn ngon ngủ yên được? Không liều thuốc nào có thể chữa khỏi chứng mất ngủ của cô nhưng anh thì được, chỉ cần ở bên cạnh anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tâm tình của cô liền sẽ tĩnh lặng.
"Thế nhưng nếu có cơ hội sửa chữa sai lầm của bản thân, không để người khác trả giá vì em, em tất nhiên là vui vẻ."
"Vậy sao so với việc sống trong quá khứ thì tại sao em lại không sống cho hiện tại mà cứ ôm khứ khư mọi trách nhiệm vào bản thân mình? Lão Thiên cho em sống lại không phải vì muốn trừng phạt em mà là muốn em có thể sống tốt."
"Em..." Mạc Tử Yên định mở miệng phản bác, chính là lời tới miệng lại không thể nói nên lời, cô cũng không phải nói gì. Đúng vậy, chẳng ai ép buộc cô phải gánh vác tất cả trách nhiệm, khi anh biết được cô phản bội anh cũng không có trách cứ cô, khi mẹ biết cô làm ra những chuyện này mẹ cũng không hề oán trách mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt thất vọng, chẳng ai trong bọn họ trách cứ hay oán trách cô, từ đầu chí cuối đều là do bản thân cô đem hết trách nhiệm đổ dồn cho bản thân.
Lão Thiên cho cô sống lại, cũng không phải muốn cô tự dày vò bản thân mình, là bởi vì cô buông không được, cho nên...
"Cảm ơn anh Duật, cảm ơn anh vì đã cho em biết được, đời này em sống là vì cái gì." Cô hướng về phía anh nở một nụ cười, nụ cười của cô như dương liễu tháng ba, hoa đào tháng năm, làm say lòng người.
"Nghĩ thông suốt là tốt rồi." Ánh mắt anh nhìn cô đầy cưng chiều, hoàn toàn không giống với bộ dạng mà cô tưởng tượng khi anh nghe hết sự thật, anh vươn tay định vuốt tóc cô chính là Mạc Tử Yên nhanh chóng tránh thoát.
"Chúng ta còn chưa có nói xong."
"Chưa nói xong?" Ám Dạ Duật nhướng mày, tỏ vẻ không hiểu lời cô nói.
Mạc Tử Yên cẩn thận đánh giá bộ dạng của anh, bởi vì quan hệ hôn nhân giữa hai người nên cô là người duy nhất có thể gần gũi với anh, trước kia cô cũng phát hiện ra anh có chút khác thường, chính là lúc đó cô cũng không có bận tâm, kiếp này anh vẫn là bộ dạng ôn nhu như vậy, chỉ là có đôi lúc anh nhìn cô bằng ánh mắt mà bản thân cô không thể giải thích được. Việc này phải nhắc đến ngày hôm nay ở văn phòng lúc cô đang ngủ luôn có một ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào cô, cho dù Mạc Tử Yên có ngủ say như chết thì cũng không thể chịu nổi ánh mắt nóng như lửa đó, khi tỉnh lại bên cạnh cũng chỉ có anh ở nơi đó, hơn nữa ánh mắt khi đó anh như cô... rõ ràng là bộ dạng sói đang rình mồi.
Vốn dĩ chính cô còn cảm thấy bản thân nhất định là nhìn lầm rồi nhưng mà cảm giác lại phản bác lí trí của cô, cho nên Mạc Tử Yên chỉ có thể nghe đáp án từ chính miệng anh nói ra, như vậy mới có thể làm tan nghi ngờ trong lòng cô.
"Em đã thành thật với anh nhưng anh lại chưa có thành thật với em!"
"Anh còn chưa đủ thành thật?" Ám Dạ Duật không trả lời mà hỏi ngược lại, vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh như nước, tựa hồ như trời có sập xuống cũng không làm ảnh hưởng đến anh.
"Anh đã biết chuyện gì rồi đúng không? Hay là... anh có chuyện vẫn luôn giấu em?"
"Em nghĩ sao?"
"Có phải anh đã biết chuyện Lãnh An Nhiên gọi đến tìm em không?" Mạc Tử Yên hoàn toàn quên mất chuyện Tạ Cẩm Y đã dặn dò cô, chuyện của Lãnh An Nhiên tuyệt đối không thể để cho anh biết, nếu không hậu quả khó lường, chính là thời khắc này cô không có nghĩ nhiều như vậy.
"Anh không biết chuyện cô ấy gọi cho em, chỉ là ngày hôm nay anh phát hiện em lên máy tính của anh tìm hiểu thông tin về cô ấy."
Mạc Tử Yên sực nhớ đến việc lúc sáng cô thật sự đã đụng vào máy tính của anh, thậm chí còn dùng máy tính trên bàn làm việc của anh để tìm kiếm thông tin về Lãnh An Nhiên, lúc tắt máy đi cô lại quên mất phải xóa lịch sử tìm kiếm, nếu biết sớm như vậy cô đã lên di động tự mình tra cứu, cần gì phải dùng máy tính của anh?
"Vốn dĩ anh còn đang thắc mắc vì sao em lại muốn tìm hiểu thông tin về cô gái đó, hiện tại anh đã biết rồi, hóa ra là vì cô ấy gọi cho em?" Ánh mắt lóe lên tia hàn quang, đồng tử tối đi vài phần, anh nguy hiểm nheo mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, chỉ là ý cười lại không tới khóe mắt.
"Em..." Mạc Tử Yên có chút sợ hãi, phụ nữ vốn dĩ là sinh vật nhạy cảm, luôn phản ứng trước nguy hiểm, bắt gặp ánh mắt của anh, cô cảm thấy cả thân thể như bị đông lạnh, ánh mắt của anh quá lạnh, khiến người khác như rơi vào hầm băng.
Một con người, làm sao có thể thay đổi nhanh như vậy? Một giây trước còn đối đãi ôn nhu với cô, hiện tại... anh như trở thành một người khác vậy.
"Cô ấy nói với em cái gì?"
"Em..."
"Em đã gặp mặt Tạ Cẩm Y rồi đúng không? Cô ấy đã nói với em tất cả mọi chuyện?"
"Làm sao anh biết em đã gặp Tạ tiểu thư?" Mạc Tử Yên lần nữa phản bội Tạ Cẩm Y trong vô thức.
"Vốn dĩ anh không biết nhưng hiện tại anh đã biết rồi."
"Anh..." Người đàn ông này sao lại có thể dùng chiêu thức này chứ, rõ ràng chuyện gì anh cũng không biết nhưng lại làm ra vẻ bản thân cái gì cũng biết khiến cô hết lần này đến lần khác không đánh mà khai, thật tức chết người mà!
"Ngay cả chuyện này em cũng che giấu anh vậy thì nói gì mà thành thật?" Ám Dạ Duật từng bước áp sát, Mạc Tử Yên vô thức lùi về phía sau, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của anh nên thần kinh của cô không khỏi căng cả lên, không cẩn thận đụng đến chân giường sau đó cả thân hình liền rơi xuống chiếc nệm mềm mại, đợi đến khi hoàn hôn thì Ám Dạ Duật đã ở trên người cô lúc nào không hay.
"Duật, em... anh hãy nghe em nói, em không phải là muốn tin tưởng anh, chính là Lãnh An Nhiên rất quá đáng, cô ấy... bởi vì không yên tâm nên em mới..."
"Suy cho cùng em không tin tưởng anh nên em mới đi tìm Tạ Cẩm Y hỏi rõ mọi chuyện."
"Đúng, em vốn dĩ muốn tin tưởng anh nhưng là... trong lòng em rất sợ hãi, em sợ hãi những lời Lãnh An Nhiên nói là sự thật, em sợ hãi sẽ không giữ được anh, em ưm..." Còn chưa nói xong Ám Dạ Duật đã cướp lấy môi cô, anh vặn cằm cô, nghiêng đầu ngậm lấy môi cô, phong bế thanh âm của cô, nụ hôn không hề ôn nhu mà tràn đầy tính xâm lược, anh vươn lưỡi ẩm ướt tàn phá khoang miệng, tựa hồ như không được thỏa mãn, anh thô lỗ mà cắn mút môi cô.
Cho dù trải qua hôn môi bao nhiêu lần, Mạc Tử Yên vẫn có chút không thích ứng được, đặc biệt là lúc này Ám Dạ Duật lại đang tức giận, không chút thương tiếc hôn cô, cánh môi bị anh tàn phá có chút đau đớn nhưng cô cũng không có phản kháng, càng không có đẩy anh ra, bởi vì anh đang tức giận, bổn tiểu thư mới không cùng người mất hết lí trí như anh tranh cãi.
"Ngô..." Ám Dạ Duật một đường hôn đi xuống, đến cái cổ tinh tế đột nhiên ngừng lại, làn da trắng noãn không tì vết, xương quai xanh như ẩn như hiện, bóng tối bao trùm lấy đôi mắt anh, anh không chút do dự mở miệng cắn một cái, một vết cắn này rất nhẹ như kim đâm vậy, tê tê ngứa ngứa khiến cả người Mạc Tử Yên tê dai, không có chút sức lực.
"Người khác có thể không tin anh nhưng em nhất định phải tin anh." Ám Dạ Duật chôn đầu vào cổ cô, ánh mắt có vài phần thanh tỉnh.
"Thật xin lỗi..." Là cô ép anh đến bộ dạng như vậy, Mạc Tử Yên ngoan ngoãn nhận sai, hiện tại cô rốt cuộc cũng hiểu rõ nguyên nhân vì sao Tạ Cẩm Y lại không để cô nói cho anh biết, bởi vì anh sẽ phát điên lên.
"Có lẽ em đã biết, anh và Lãnh An Nhiên không như em nghĩ, trước khi mất Diệp Hạo có dặn anh phải chiếu cố cô ấy, anh không thể không nhận lời."
Có lẽ Lãnh An Nhiên thật sự có ý với anh nhưng đối với anh mà nói cô ta bất quá cũng chỉ là bạn gái của bạn thân, hai người đến với nhau là chuyện không thể nào.
"Mỗi mùa hè anh và Diệp Hạo đều đến quân khu để rèn luyện, mùa hè năm đó cũng vậy, điều khác biệt là mùa hè năm đó bọn anh lại có thể nhận được nhiệm vụ, đó là nhiệm vụ đầu tiên... đồng thời cũng là nhiệm vụ cuối cùng." Mạc Tử Yên trầm mặc nghe anh nói, cô biết là anh đang kể về quá khứ của chính mình.
"Khoảng thời gian anh bị bọn chúng bắt, em có biết anh đã sống như thế nào không?" Anh không nói rõ bọn chúng là ai nhưng cô biết anh đang ám chỉ đám tội phạm đã bắt anh và Diệp Hạo trong khi hai người đang thực thi nhiệm vụ.
Nhớ lời những lời Tạ Cẩm Y từng nói, mặc dù không ai trong bọn họ từng chứng kiến cảnh anh bị bọn chúng hành hạ nhưng chỉ cần nghĩ đến anh hôn mê ba ngày, những vết thương chằng chịt trên người cô liền cảm thấy tức giận, nhưng nhiều hơn lại là đau lòng.
"Bọn chúng có tất cả ba người nhưng bốn người bọn anh lại không thể đánh lại bọn chúng, bọn anh cứ nghĩ mình gặp phải kê buôn người không ngờ lại là... tội phạm biến thái."
Lúc đầu Ám Dạ Duật cũng không có phát hiện ra đám người bắt cóc họ là kẻ có tâm lí biến thái, nhiệm vụ lần này phá hỏng đường dây buôn người xuyên quốc tế, khi gặp bọn chúng anh còn nghĩ rằng đây là kẻ mà cấp trên muốn anh bắt, thế nhưng không ngờ còn chưa đợi anh cùng động đội ra tay thì người của bọn chúng đã ra tay trước, một tên không biết từ đâu chui ra lại xuất hiện ở phía sau hai động đội của anh, nhanh chóng khiến bọn họ ngất xỉu bằng kìm chích điện, hai tên còn lại xử lí anh và Diệp Hạo càng đơn giản vô cùng. Mặc dù rèn luyện trong quân đội mấy năm nhưng thiếu niên vẫn là thiếu niên, đối thủ là những tên có tâm lí biến thái, còn chưa kịp làm gì đã bị bọn chúng chế ngự, anh bị đập một phát vào sau gáy liền hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại đã trở trong một căn hầm.
Căn hầm ẩm móc và tối tăm, một chút ánh sáng cũng không có càng làm tô điểm thêm vẻ đáng sợ của nó, một nơi như vậy vô cùng thích hợp với những kê có tâm lí vặn vẹo. Nơi này như đại lao ngày xưa, mỗi người bị nhốt ở một phòng nhỏ, bên phải cạnh là Diệp Hạo, bên trái anh là một trong hai người đồng đội cùng thực hiện nhiệm vụ lần này, đối diện anh là kẻ xa lạ. Người đó đang cúi đầu, đầu tóc rối tung che hết cả gương mặt, không phận biệt được nam hay nữ nhưng nhìn dáng người rất có thể là nam, hơn nữa còn một người đàn ông trung niên, trên người chỉ mặc bộ đồ màu trắng, cả người hắn dơ dấy bẩn thỉu, bộ dạng của hắn như người mất hồn, hắn ngồi lừ lừ nơi đó như một hồn ma.
"Người đó là ai?" Ngoài anh và đồng đội của mình ra, ở nơi đó còn có những người khác?
"Là một kẻ đáng thương..." Người đàn ông đó bất quá cũng chỉ là một nạn nhân trong số những nạn nhân bị bọn chúng bắt đến, hắn có thể sống sót đến giờ chứng tỏ hắn mạng lớn, chỉ là điều này không biết là may mắn hay là bất hạnh nữa.
Sống một cuộc như vậy không bằng chết sẽ tốt hơn.
"Ngày đầu tiên bọn chúng bỏ đói bọn anh, buộc bọn anh nhìn chúng hành hạ đám người kia." Thân là quân nhân, chảy trong mình dòng máu anh hùng, làm sao có thể im lặng cam chịu nhìn bọn chúng tra tấn những người vô tội đó?
Hai đồng đội khác của anh nhập ngũ từ sớm, nhìn người vô tội bị tra tấn một cách dã man, bọn chúng đôi lúc còn muốn lột da những người đó, hai người bị hình ảnh trước mắt làm cho kích động, không ngừng đập cửa kêu bọn chúng thả những người đó ra, Diệp Hạo cũng chịu không được những hình ảnh đó, thế nhưng anh đã ngăn cản không cho cậu ta làm bừa, bởi vì anh biết hiện tại phản kháng cũng chẳng có ít gì.
"Ngày thứ hai, mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại, đến ngày thứ ba bọn chúng bắt đầu cho bọn anh ăn cơm, tựa hồ như không muốn món đồ chơi của mình chết sớm như vậy..." Hai ngày bị bỏ đói, đối với quân nhân mà nói cũng không có vấn đề gì to tát, nếu trong trường hợp thiếu thốn lương thực bọn họ có thể nhịn đói đến năm ngày, chỉ là thân thể sẽ suy kiệt. Đồ ăn mà bọn chúng mang đến là một chén cơm trắng cùng với hai ba miếng thịt sống tràn ngập mùi máu tươi nồng nạc, chỉ cần nhìn vào cũng cảm thấy ghê tởm, anh và đồng đội không có ăn cơm thế nhưng những người bị nhốt ở đây họ nhìn thấy cơm như thấy vàng, chỉ hận không thể đem những thứ trong chén quét sạch, cho thấy bọn họ khốn khổ đến thế nào.
"Bọn anh chỉ uống nước mà không ăn cơm, đến ngày thứ năm, một trong hai đồng đội khác của anh rốt cuộc nhịn không nổi đã ăn chén cơm bọn chúng mang đến, đợi hắn đem cơm cùng thịt trong chén ăn hết thì bọn chúng mới nói đó là thịt người, là thịt của người bị hắn tra tấn chết..."
Đồng đội của hắn đầu tiên không tin, dù sao hắn cũng chưa từng ăn thịt người nhưng thịt sống không phải chưa ăn qua, khi ăn miếng thịt này hắn chỉ cảm thấy mùi vị có chút lạ lẫm, máu tươi trong miệng khiến hắn ghê tởm nhưng trong cơn đói, chỉ cần có thức ăn liền không cần bận tâm đến những thứ khác. Sau đó hắn tận mắt nhìn thấy một trong số bọn chúng cắt từng miếng thịt trong tiếng kêu la thảm thương của một người phụ nữ bỏ vào chén cơm của từng người thì hắn mới tin, đó đã là ngày thứ bảy.
Bảy ngày không có thức ăn vào bụng, chỉ có thể uống nước qua ngày dù là người mình đồng da sắt rốt cuộc cũng không thể chống chội thêm được nữa, cho nên anh quyết định ăn cơm. Anh đem mấy miếng thịt người sống vứt đi dưới ánh mắt thèm thuồng của người kê bị nhốt khác, đến khi trong chén chỉ còn cơm dính một ít máu mới nuốt vào bụng, ngày tháng đó là những ngày khốn khổ nhất của đời anh, không chỉ chịu tra tấn vêd tinh thần mà còn phải chịu tra tấn về thể xác.
"Ngày thứ chín, người trong phòng ngày một ít đi, phòng trống ngày càng nhiều, bởi vì thời gian này mọi người đang ráo riết đi tìm anh, bọn chúng không thể ra ngoài bắt người nên lương thực càng lúc càng ít, rốt cuộc cũng đến lượt bọn anh..."
Bọn chúng mang anh và Diệp Hạo ra hành hạ, phương thức tra tấn người phong vô cùng, lúc thì roi da, lúc thì dao kéo, bất kể là thứ gì thì mục đích của bọn chúng rõ ràng là muốn anh cầu xin chúng, điều đó khiến chúng cảm thấy hưng phấn và thích thú vô cùng.
"Bọn chúng ngày ngày tra tấn nhưng chúng lại không giết anh cùng Diệp Hạo, em có biết vì sao không?" Còn chưa đợi cô trả lời anh đã tiếp lời: "Bởi vì bọn không muốn nhanh chóng mất đi món đồ chơi của mình." Sinh mạng con người trong mắt bọn chúng hóa ra chỉ là một món đồ chơi, không hơn.
"Hai đồng đội khác của anh vì chịu không được đã tự sát, trước kia tự sát bọn họ đã mất đi một cánh tay, một người thì lại mất đi đôi chân, là một quân nhân mà lại bị tàn phế thì không bằng chết đi để được giải thoát, bọn họ lựa chọn tự sát là một việc làm thông minh..."
Giọng nói của anh lành lạnh thổi vào tai cô khiến Mạc Tử Yên không khỏi dựng tóc gáy, đó là động đội của anh, cho dù không cùng vào sinh ra tử thì vẫn là đồng đội, sao anh... lại có thể dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy mà thuật lại cái chết của hai người chứ?
"Thời gian bị bọn chúng bắt trải dài vô tận, cũng không biết là bao lâu anh và Diệp Hạo rốt cuộc cũng tìm được cơ hội trốn ra, anh đã trốn thoát một cách dễ dàng..."
Theo như lời anh nói mặc dù bọn chúng không canh chừng anh quá nghiêm ngặt nhưng cũng không đến mức lơ là cảnh giác, huống hồ cánh cửa còn bị khóa chặt, trong tay anh lại không có vũ khí, nếu không có chìa khóa của bọn chúng, anh làm sao có thể trốn ra được?
"Ấu dễ dàng đúng không? Dễ dàng đến mức anh không nghĩ đây là sự thật, những tên tội phạm có tâm lí vặn vẹo đều có chỉ số IQ cao, tuyệt đối sẽ không mắc bất kì sai lầm trong việc đối xử với con mồi của chúng..."
Quả nhiên đó là một cái bẫy.
"Bọn chúng muốn chơi trò mèo vờn chuột, vờn đến khi con chuột chết thì thôi."
"Lần đó bọn chúng nhốt anh và Diệp Hạo vào một căn phòng, chỉ khi bản thân giết chết đối phương bọn chúng mới thả người còn lại."
"Giết... giết chết đối phương?!" Mạc Tử Yên hoảng hốt, mặc dù đã nghe Tạ Cẩm Y kể hết mọi chuyện nhưng Tạ Cẩm Y cũng giống như cô đều chỉ nghe kể lại, còn những chi tiết nhỏ nhặt khác đều không biết, cô biết anh phải trải qua thập tử nhất sinh mới có thể trở về nhưng không ngờ...
"Diệp Hạo là bạn thân của anh, anh tất nhiên không thể giết cậu ấy được, cậu ấy cũng vậy, nhưng nếu một trong hai người bọn anh không chết thì bọn chúng sẽ giết cả hai, cho nên vì muốn một người được sống, Diệp Hạo đã tự sát, cậu ta muốn anh sống sót thay cậu ấy..."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, thật sự xin lỗi... em không nên không tin anh, không nên hỏi về quá khứ của anh." Hai tay ôm chặt lấy cổ anh, cảm nhận được hơi thở của anh bên người cô mới cảm thấy yên tâm.
"Bàn tay anh đã sớm nhuộm máu, trái tim anh đã bị ác quỷ chiếm lấy, em có sợ không?" Ám Dạ Duật ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, mắt anh lúc này đã nổi lên tia máu khiến cô đau lòng không thôi.
"Cuộc đời này điều khiến em hối hận nhất chính là đã từng bỏ qua anh, lần này em tuyệt đối sẽ không buông tay anh ra, cho dù anh khônh cần em đi chăng nữa."
Ám Dạ Duật kéo cô lăn sang một bên, ôm cô vào lòng, đầu anh vẫn chôn ở cổ cô, môi anh đang để ở cổ cô, tay anh ôm chặt lấy thân thể cô, thân thể hai người dán chặt vào nhau khiến cô không thể nhúc nhích.
"Ngủ đi." Đợi khi cô nhắm mắt, ánh mắt anh mới mở ra, trong bóng đêm đôi mắt anh như một con sư tử khát máu và tràn đầy nguy hiểm.
Anh sớm đã bị ác quỷ chiếm lấy, cho dù cô có sợ anh thì anh vẫn muốn kéo cô xuống địa ngục chôn cùng.
Cả đời này cô chỉ có thể là của Ám Dạ Duật anh.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn