"Alo, tài xế Hoa, khoảng từ chiều đến tối anh có đưa cô Lâm đi đâu không?"
"Có, khoảng gần năm giờ chiều tôi có đưa cô ấy đến một nghĩa trang nhỏ ở gần khu Đông Lăng, sau đó cô ấy liền bảo tôi đi về trước."
Giang Phóng nghe xong liền chau mày, Đông Lăng không phải là khu ở gần nhà họ Lâm ư?
"Vậy cô Lâm đã về nhà chưa?"
"Hình như là chưa, lúc nãy tôi còn nghe người hầu đợi cô ấy về để cùng nấu ăn gì đó..." - Tài xế còn chưa kịp nói xong, Giang Phóng đã cúp máy cái rụp. Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta không hề nhìn lầm, người đó chắc chắn là Lâm Uyển Bạch rồi. Không cần nghĩ ngợi gì nhiều, Giang Phóng đổi đầu số gọi ngay cho Hoắc Trường Uyên.
Ở đầu dây bên kia, Hoắc Trường Uyên vẫn còn đang vô cùng căng thẳng trong cuộc họp xây dựng dự án mới, nhìn thấy cuộc gọi từ Giang Phóng lại càng căng thẳng hơn. Anh ta biết hắn đang bận vậy mà vẫn gọi, vậy chắc chắn bên kia đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Alo trợ lý Giang, bên phức hợp đô thị không đồng ý kí hợp đồng à?"
"Không phải ạ, bên họ đã giải quyết xong vô cùng xong xuôi. Có điều lúc chuẩn bị ra về khỏi khách sạn Đại Chung tôi có nhìn thấy hai người phụ nữ một trẻ, một trung niên dìu cô Lâm vào trong thang máy, không rõ là đi đâu."
Hoắc Trường Uyên nghe vậy liền giật mình hỏi lớn: "Cái gì? Cậu chắc không?"
"Dạ, thật ra..." - Giang Phóng lần lượt kể lại toàn bộ sự việc, bao gồm cả việc mình đã gọi điện về hỏi tài xế và cả những thông tin anh ta cung cấp được. Trước nay Giang Phóng làm việc luôn có suy xét kĩ càng, đương nhiên không bao giờ hồ đồ kết luận một vấn đề nào cả.
Hoắc Trường Uyên nghe xong mặt mày tái xanh, lập tức đứng dậy cho tạm dừng cuộc họp rồi tự mình lái xe đến khách sạn Đại Chung. Trên đường đi anh không ngừng đe dọa Lâm Uyển Bạch, rằng nếu cô có mệnh hệ gì thì nhất định sẽ không sống yêu với hắn đâu!
Rồi khi vừa đến nơi, Hoắc Trường Uyên sốt ruột không đỗ xe vào bãi mà lao thẳng đến trước đại sảnh khách sạn, gấp rút xông vào trong. Vừa vào đến đã bị bảo vệ nhắc về việc đỗ xe nhưng những chuyện cỏn con này hắn vốn không để vào mắt. Tiếp đó, khi đưa danh thiếp của mình ra, Hoắc Trường Uyên dễ dàng gặp được quản lý và yêu cầu anh ta kiểm tra camera, qua đó xác định người bị đưa đi đó đúng là Lâm Uyển Bạch, đồng thời biết được nơi cô bị đưa đến là phòng số 8 ở tầng 43.
Hoắc Trường Uyên và Giang Phóng nhìn nhau một cái đã hiểu ý, vội chạy đến thang máy và bấm thẳng lên tầng 43, giữa chừng có người từ bên ngoài các tầng khác nhấn nút khiến thang máy mở ra và làm mất thời gian liền bị hắn mắng té tát cho một trận. Vì quá lo lắng cho Lâm Uyển Bạch, đến một chút bình tĩnh Hoắc Trường Uyên cũng không còn.
"Ting" - Thang máy điểm số 43, cửa vừa mở ra thì Hoắc Trường Uyên đã lao như bay ra ngoài, chạy một mạch đến phòng số 8. Sau đó hắn điên cuồng đập cửa nhưng vì đây là phòng cách âm, ngoài bấm chuông từ quầy tiếp tân thì không có cách khác để liên lạc. Giang Phóng thấy tình hình không ổn liền nghĩ ra một ý:
"Cậu chủ hay là đợi ở đây, tôi sẽ gọi tiếp tân bảo họ mang chìa khóa đến." Đây là cách vô cùng thiết thực, nhưng có lẽ vì ban nãy quá sốt ruột nên cả hai người họ không ai nghĩ ra cả.
Hoắc Trường Uyên mặt nóng phừng phừng: "Không cần!" - Dứt lời, hắn lui về sau mấy nước, lấy đà phóng lên và tung cú đá trên không vô cùng đẹp mắt và đã tác động một lực lớn lên cánh cửa, khiến chốt khóa của nó liền bị lung lay nhiều phần. Tiếp đó, Hoắc Trường Uyên chỉ cần đạp thêm một cái nữa, chốt cửa liền rớt ra. Được đà, hắn xông ngay vào phòng và cảnh tượng trước mắt lại khiến lửa trong người hắn càng dâng lên gấp bội phần.
Trước mắt hắn bây giờ là một Lâm Uyển Bạch trần truồng da thịt đang bất tỉnh và nằm dưới một lão già bụng phệ đáng tuổi ông ngoại cô ấy. Lão đang hí hửng khi mua được một món mồi ngon, chưa kịp làm gì đã bị phá đám nên vô cùng tức giận:
"Các người là ai? Dám phá chuyện tốt của ông có phải là muốn sớm kết thúc đời mình rồi không?"
Hoắc Trường Uyên mặc kệ câu hỏi dư thừa của lão, hắn bước nhanh về phía trước, dồn hết lực vào cánh tay phải và đấm trực diện vào mặt lão già khiến lão vì đau mà ngã nhào xuống đất, máu mũi cũng xịt cả ra mặt.
"Mày...mày...mày dám? Mày có biết tao là ai không?" - Dù bị đấm cho một phát nhớ đời, tay chân run rẩy cả lên, lão già vẫn cố giữ cho mình một chút thể diện cuối cùng. Dù gì ở cái thành phố này được mấy người hơn lão đâu chứ?
Hoắc Trường Uyên vờ như không nghe câu hỏi của lão ta, giơ tay định đấm thêm một cái liền bị Giang Phóng ngăn cản: "Cậu chủ, không đáng. Lão già này cứ để cho tôi, cậu còn phải lo cho cô Lâm nữa."
Nghe Giang Phóng nhắc nhở, Hoắc Trường Uyên mới chợt nhớ mục đích chính hắn đến đây để làm gì. Hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cởi áo khoác ngoài đắp lên người Lâm Uyển Bạch rồi liền bồng cô rời khỏi hiện trường. Còn lão già bụng phệ đến bây giờ vẫn chưa khỏi ngỡ ngàng: "Chuyện, chuyện gì vậy? Bọn mày là ai?"
Giang Phóng lúc này lạnh lùng hơn cả mọi khi, đối diện trực tiếp với lão già và hỏi lão bằng một giọng điệu mang tính răn đe: "Nói! Ông đã làm gì cô ấy chưa?"
Lão già tức giận quát ngược lại: "Tao đã kịp làm gì đâu chứ? Còn không phải nhờ ân huệ của bọn bây à?"
Nghe lão nói vậy, Giang Phóng cũng bớt căng thẳng. Nếu thật sự Lâm Uyển Bạch bị lão già này động chạm thì ở thành phố này nhất định sẽ xảy ra một vụ án mạng lớn cho xem.
"Mày đơ người ra đó là có ý gì? Mày lấy đi món đồ của tao rồi định giả vờ chưa có chuyện gì à?" - Thấy Giang Phóng trầm ngâm, lão gia lại hỏi lớn.
Giang Phóng nhếch mép, thẳng tay bóp chặt cổ đối phương: "Món đồ của ông? Nói, ai mang cô ta đến cho ông?"
"Sao...sao tao phải nói cho mày biết?"
"Vì câu trả lời đáng giá bằng cái mạng quèn của ông." - Giang Phóng lạnh lùng đáp, tiện thể siết chặt tay thêm một chút khiến lão sắp không thở nổi.
"Tao...tao nói. Đó là hai mẹ con mà tao cũng không rõ lai lịch, chỉ biết người mẹ họ Lý."
Giang Phóng nở nụ cười gian tà, quả nhiên hệt như anh và Hoắc Trường Uyên đã đoán từ trước: "Được lắm!"
Song, anh móc điện thoại ra gọi cho Hoắc Trường Uyên, lúc này hắn đã đưa Lâm Uyển Bạch an toàn lên xe trở về dinh thự.
"Cậu chủ, lão nói hai mẹ con người họ Lý đã bán cô Lâm cho lão."
Đầu dây bên kia nghe rõ mồn một tiếng cười gian ác của Hoắc Trường Uyên, đúng là hai mẹ con nhà này chán sống thật rồi, lại dám đem đồ của hắn đi bán.
"Vậy tạm thời lão già này xử lý thế nào ạ?" - Giang Phóng nói tiếp.
Hoắc Trường Uyên không suy nghĩ nhiều đã ra lệnh: "Chọn một nhà kho bỏ hoang ở gần cảng, lúc nãy tôi vẫn chưa rửa hận xong."
"Rõ!"