"Tôi không làm sứt mẻ gì giày của cô, tại sao phải đền nào?"
Lâm Dao Dao cười mỉa mai: "Trời ạ, đúng là cái thứ đầu đường xó chợ không biết chút gì là lễ nghi phép tắc. Cô, đã sai còn không biết sửa, đúng là những kẻ không có mẹ nên mới không được dạy dỗ đàng hoàng."
Những người xung quanh đi ra đi vào thấy hai cô gái đấu khẩu với nhau bằng những lời nói nặng nề liền bắt đầu xì xầm bàn tán, không ngừng dõi mắt theo để hóng hớt sự tình. Giữa đám đông xào xáo, Lâm Uyển Bạch cố gắng dùng hết sự nhịn nhục mấy mươi năm của mình để không phải vung tay ở một nơi như thế này. Tuy nhiên với tính cách của mình, cô nào chỉ đứng im không nói.
"Không có mẹ nên không được dạy dỗ đàng hoàng, vẫn còn tốt hơn kẻ có mẹ nhưng một chút tính người cũng không được học!"
Lâm Dao Dao nghe xong mặt nóng phừng phừng, mắt trợn lên, giơ bàn tay lên sẵn: "Cô dám..."
"Có chuyện gì vậy?" - Giữa cuộc cãi vã vô cùng nảy lửa của hai người phụ nữ, đột nhiên có một giọng nói trầm lặng của đàn ông chen vào. Không ai khác chính là Hoắc Trường Uyên. Lúc nãy cô đi nhanh như vậy, hắn vẫn cố gắng bám víu theo mà xuống đến tận đây.
Vừa thấy Hoắc Trường Uyên đi đến, Lâm Dao Dao vội thu tay về, làm bộ mặt dịu dàng đến lạ. Ả nhìn hắn sơ một lần từ đầu đến chân, với con mắt đã từng nhìn qua rất nhiều hàng hiệu đắt tiền, Lâm Dao Dao thừa sức khẳng định đây là một kẻ giàu. Không, rất rất giàu là đằng khác. Còn Lâm Uyển Bạch nhìn thấy liền muốn phát ói đến nơi, cả Hoắc Trường Uyên lẫn cái biểu cảm giả nai của Lâm Dao Dao.
"Nhìn tôi cái gì? Tôi hỏi em là có chuyện gì?"
Lâm Uyển Bạch không muốn rước thêm rắc rối vào thân, càng không muốn dính dáng một lần cả hai cái của nợ. Cô lườm lườm Lâm Dao Dao, từ từ cúi người xuống: "Không có gì to tát, là tôi lỡ dẫm phải giày người ta nên liền bị bắt dùng tay phủi cho sạch, nếu không nhất định phải đền rất nhiều tiền. Bây giờ tôi làm là được..."
"A..." - Lâm Uyển Bạch giật hết cả mình khi Hoắc Trường Uyên đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay chuẩn bị chạm xuống mũi giày của Lâm Dao Dao. Hắn không nói mà ra hiệu bằng ánh mắt, nhanh chóng đã khiến cô hiểu ra mà đứng lên. Trong lúc đó, ánh mắt hắn vô tình chạm vào bộ váy Lâm Uyển Bạch mặc trên người: "Biết chọn đồ đấy!"
Sau đó, hắn liền trở lại trạng thái cũ, nhìn sang Lâm Dao Dao bằng con mắt sắc lẹm và lạnh lùng: "Đôi giày này bao nhiêu tiền?"
Lâm Dao Dao toát hết cả mồ hột, nhanh miệng tìm cho mình một cái cớ:
"Tiền bạc gì chứ? Tôi với Uyển Bạch là chị em một nhà, chỉ là tôi trêu chị ấy một chút. Thực ra tôi chỉ muốn chị ấy khao mình một bữa thôi, hoàn toàn không có ý gì khác."
Hoắc Trường Uyên nghe xong liền hiểu tâm địa đối phương thế nào, nhưng ngoài mặt vẫn làm như đồng thuận. Hắn đưa cánh tay choàng qua vai Lâm Uyển Bạch khiến cả người cô chạm sát vào thân hình to lớn: "Được, vậy tôi thay cô ấy khao cô một bữa."
Lâm Dao Dao nghe xong mừng như được mùa: "Được, được!"
Ba người cứ vậy đi vào khu nhà ăn của khách sạn. Suốt đường đi cho tới khi ngồi xuống ăn rồi, Lâm Uyển Bạch vẫn không khỏi thán phục sự lộng lẫy của nơi này. Cũng phải thôi, nơi có người như Hoắc Trường Uyên ở mà, làm sao tầm thường cho được?
Xuống bàn tiệc, Hoắc Trường Uyên thành thạo chọn rất nhiều món, đến lúc được phục vụ bày ra thì không biết dùng từ gì diễn tả. Thức ăn ở đây chỉ có thể nói là cao lương mỹ vị trời ban. Bao nhiêu năm rồi, Lâm Uyển Bạch chưa từng thấy nhiều thức ăn cùng một lúc thế này, thậm chí lúc còn cuộc sống sung sướng ở Lâm gia cũng không được như thế. Bụng cô không kháng cự được mà kêu lên một tiếng đủ để Hoắc Trường Uyên ngồi bên cạnh nghe thấy, khiến mặt cô đỏ lên vì ngại ngùng. Còn hắn, không nói không rằng gắp cho cô một con tôm tít rồi chỉ im lặng ăn vài món lặt vặt cho có lệ.
Về phần Lâm Dao Dao thì đích thị là tồn tại cũng như không, không ai quan tâm cũng chẳng ai để ý. Dù cô ta có cố tình nói mấy câu mây gió cũng chẳng khiến hai người kia mở miệng bận lòng.
Một hồi sau, đợi lúc Lâm Uyển Bạch đã lắp đầy bao tử, Hoắc Trường Uyên mới lên tiếng: "Ăn xong rồi, em muốn đi đâu?"
"Có lẽ tôi sẽ về nhà, nhưng mà..."
"Chuyện gì?"
Để nói ra điều này, Lâm Uyển Bạch có hơi lưỡng lự một chút, nhưng rồi không thể không nói: "Thức ăn còn nhiều như vậy, tôi muốn gói mang về..."
Hoắc Trường Uyên nghe xong không nói tiếng nào, chỉ trơ ra hết mấy giây như đang suy nghĩ chuyện gì. Lâm Dao Dao thì cười thầm trong lòng, đúng là hạng tép riu không bao giờ ngóc đầu lên được. Cái loại người đầu óc chỉ có bấy nhiêu suy nghĩ, sớm muộn gì cũng bị đại gia bỏ xó một bên thôi.
Thấy Hoắc Trường Uyên không nói tiếng nào, Lâm Uyển Bạch gãi đầu cười cho có: "À… nếu không được thì xem như tôi chưa từng nói gì vậy."
"Được, vậy tôi đưa em về." - Nói xong Hoắc Trường Uyên liền đứng dậy, đưa tay chỉnh chỉnh áo vest rồi ra hiệu cho trợ lý Giang Phóng đi tính tiền.
Lâm Dao Dao cũng nhanh chóng đứng lên, tìm cho mình một cái cớ để bám theo Hoắc Trường Uyên: "Chị về nhà à? Có thể cho em quá giang được không?"
Lâm Uyển Bạch không chút thiện cảm: "Bình thường cô có người đưa kẻ rước, lại cần quá giang người bần hàn như tôi à?"
"Chị đừng nghĩ xấu cho em như vậy. Bình thường tài xế nhà chúng ta sẽ là người rước em, bây giờ anh ta bận đưa ba đi công tác rồi, em lại rất sợ đi taxi, ngộ nhỡ..."
Lâm Uyển Bạch thở dài, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Giữa tình cảnh này thật sự là vừa đưa người ta vào thế khó, vừa khiến người ta tức cười chết đi được. Rõ ràng cô ta muốn đu theo Hoắc Trường Uyên, lại mượn cô làm bàn đạp đây mà? Được thôi, muốn thì cô cho ả toại nguyện, dù gì cô cũng mệt mỏi với tên đàn ông này lắm rồi, ngộ nhỡ cả hai thành một đôi thì coi như cô vừa tạo phúc vừa trút được gánh nặng đời mình.
Cô ngước nhìn Hoắc Trường Uyên: "Là xe của anh nên anh tự quyết định đi."
Hoắc Trường Uyên nhìn Lâm Uyển Bạch mà thở dài một hơi: "Được, vậy thì cho cô ta quá giang."
Nói rồi hắn kéo Lâm Uyển Bạch lên, cùng cô đi ra ngoài trước mặc cho có kẻ mừng quýnh lẽo đẽo theo gót phía sau. Lâm Dao Dao lại được một phen hài lòng, tự nhiên lại xuất hiện một đại gia dễ dụ như vậy, nhất định là ông trời ban cơ duyên cho cô nửa đời sung túc rồi.
Nhưng từ lúc ra khỏi khách sạn cho đến khi ngồi trên xe, Lâm Dao Dao vẫn chưa từng có cơ hội lại quá gần Hoắc Trường Uyên chứ đừng nói là có mối duyên trời định. Trong xe, Hoắc Trường Uyên lôi Lâm Uyển Bạch cùng mình ngồi ở hàng ghế sau, để một mình Lâm Dao Dao ngồi ghế phụ cạnh tài xế như một kẻ dư thừa. Nhưng sự thật là ả rất dư thừa, chỉ là vì chính mình quá ảo tưởng nên không nhận ra thôi.
Chẳng mấy chốc, chiếc Land Rover sang trọng đã đậu trước đường vào một con hẻm nhỏ. Lâm Uyển Bạch nhanh chóng xuống xe đi vào trong, không nhìn mặt Lâm Dao Dao đã đành, cũng không thèm nói với Hoắc Trường Uyên một lời nào. Mà nếu có nói, cô thật sự muốn nói rằng không muốn gặp lại hắn ta thêm lần nào nữa. Vì hắn bắt cô vào khách sạn nên cô mới phải vấp trúng cái của nợ kia còn gì.
Sau khi dáng người thon thả của Lâm Uyển Bạch đã khuất dần vào con hẻm, Hoắc Trường Uyên mới yên tâm cho tài xế lái xe đi. Lâm Dao Dao cười thầm trong lòng, bây giờ chỉ còn có hai người, là thời cơ chín mùi nhất để cô ta chớp lấy cơ hội lấy "lộc trời".
Tuy nhiên, sự vui mừng đó chẳng kéo dài được bao lâu. Chiếc xe chạy thêm một chút liền dừng lại tại một ngã tư quốc lộ. Hoắc Trường Uyên ngồi ghế sau gác tay ra sau gáy với bộ dạng ung dung, mắt thiêm thiếp nói: "Xuống xe!"
Lâm Dao Dao giật mình quay đầu lại: "Ai cơ?"
Hoắc Trường Uyên nhìn ả bằng nửa con mắt: "Cô, xuống xe."
Đối phương nghe xong lập tức làm bộ mặt vô cùng đáng thương: "Tôi… ở đây xa nhà tôi lắm, nếu đi bộ..."
"Tự bắt taxi về."
"Nhưng mà..."
Hoắc Trường Uyên bị sự phiền phức của cô ta làm cho khó chịu, hàng mày hắn hơi chau lại: "Tài xế."
Tài xế chỉ cần nghe gọi đã biết mình nên làm gì. Anh ta nhanh chóng móc ra tờ 100 tệ giơ ra trước mặt Lâm Dao Dao: "Cậu chủ của tôi không thích nói nhiều, nếu cô không biết điều thì tôi không dám đảm bảo hậu quả đâu."
Lâm Dao Dao nhìn tờ 100 tệ với đầy sự khinh miệt. Cái gì đây? Tên đại gia này đang sợ cô không có tiền bắt taxi nên mới bố thí đó à? Quá tức giận và nhục nhã, Lâm Dao Dao tự động mở cửa xe bước xuống đường. Tài xế nhanh chóng đóng cửa rồi phóng đi nhanh như chớp, tựa như vừa tống đi được một thứ phế thải vậy.
Vừa đuổi được Lâm Dao Dao xuống xe, Hoắc Trường Uyên đã lập tức ra lệnh: "Bảo Giang Phóng gọi cho nhà hàng ở khách sạn làm lại những món trong menu tôi vừa mới kêu ban nãy, sau đó mang đến trước cửa nhà Lâm Uyển Bạch."
"Vâng."
Còn về Lâm Dao Dao, sau khi bị đuổi xuống xe thì sắp phát điên đến nơi, lập tức bắt vội một chiếc taxi chạy ngược về khu Lâm Uyển Bạch sống. Bước xuống xe, ả đi vào trong hẻm hỏi thăm cho bằng được nhà của Lâm Uyển Bạch rồi tự tiện xông vào bên trong. Thừa cơ hội lúc Lâm Uyển Bạch đang bận tay soạn đồ đạc vào bệnh viện, ả như một kẻ điên lao tới xé toạc bộ váy cô đang mặc.
Lâm Uyển Bạch giật mình túm lại chỗ bị xé: "Cô điên rồi ạ?"
"Gì vậy? Chẳng phải ban nãy tên đại gia kia khen cô có bộ váy rất đẹp sao? Mau cho hắn xem bộ dạng ăn mày giẻ rách này đi."
Lâm Uyển Bạch lắc đầu bó tay, thật đúng là điên hết chỗ nói mà. Cô trợn mắt nhìn về phía đối phương: "Đừng có nói với tôi là cô bị đàn ông phũ rồi quay lại đây trút giận đấy nhé? Có giỏi thì lại đi khóc lóc trước mặt Hoắc Trường Uyên xem?"
Lâm Dao Dao gật gật như hiểu ra, ả vừa nói vừa chỉ tay thẳng vào mặt Lâm Uyển Bạch: "Hoắc Trường Uyên....Hoắc Trường Uyên...hắn sẽ là của tôi, đứa ăn mày như cô đừng có mơ mà động vào, nếu không thì không chỉ có bộ váy này bị rách đâu." Dứt lời, đối phương liền rời đi không để cô kịp phản bác lời nào.
Lâm Uyển Bạch đảo mắt khinh thường, đúng là điên hết cả rồi. Cô nhanh chóng bước đến khóa cửa nhà lại rồi nhấc máy gọi cho cảnh sát, báo có người xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Kẻ điên khùng như cô ta coi như bị đe dọa một lần cho đáng đời.
Tại đồn cảnh sát, Lâm Dao Dao mời đến lập biên bản và nộp phạt vì xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Nhưng vừa bước ra khỏi đồn, ai đó lại chứng nào tật nấy. Không biết nước mắt ở đâu có sẵn mà Lâm Dao Dao cứ bù lu bù loa cho Lâm Dũng Nghị và Lý Huệ thấy. Ả vừa khóc lóc vừa trách khứ:
"Ba, mẹ, con làm như vậy là sai sao? Chỉ là con thấy chị sống ở đó cực khổ quá nên mới đến thăm và cho chút tiền, vậy mà chị ấy nỡ lòng nào ghép con vào tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Tại sao chứ? Tại sao người thân ruột thịt lại đối xử với nhau như vậy?"
Lâm Dũng Nghị thấy con gái khóc lóc liền trở nên mềm lòng, ngược lại trong thâm tâm cảm thấy vô cùng hối hận vì đã nhiều lần giúp đỡ Lâm Uyển Bạch. Lão bước đến trước mặt Lâm Uyển Bạch, vô cùng nóng giận mà giáng cho cô một cái tát đau thấu trời xanh:
"Tại sao vậy? Dao Dao lúc nào cũng đối xử tốt với mày, còn mày đã mang ơn không biết trả lại còn vu oan giá họa cho con bé."
Lâm Uyển Bạch ôm mặt, vì quá đau nên hai hàng mi hơi ươn ướt: "Ba, con không có. Nhưng nếu ba không tin thì con cũng không muốn giải thích vô ích."
Lâm Dao Dao vừa khóc vừa nói xỏ nói xiên: "Sao chị lại có thể ăn nói với ba như vậy? Lúc ở nhà chị cũng nói với em những câu như vậy, bảo em không đủ đẳng cấp để chị phải nhiều lời, không lẽ với ba cũng như vậy ư?"
Lý Huệ cũng chớp lấy thời cơ mà thêm dầu vào lửa: "Uyển Bạch con à, dì với em cứ xem như là không xứng tầm với con, nhưng đến cả ba ruột mà con cũng đối xử như vậy thật khiến dì cảm thấy rất đau lòng. Rõ ràng lúc trước con là một đứa trẻ ngoan, sao lại thành ra như vậy chứ..."
Lâm Dũng Nghị nghe xong giận càng thêm giận, ngay lúc Lâm Uyển Bạch định mở miệng biện minh thì ông ta liền giơ tay lên tát cô thêm một cái đau điếng: "Mày đừng nói thêm lời nào nữa, bẩn tai tao. Từ nay về sau không được bén mảng đến nhà họ Lâm nữa. Lâm gia dù có giàu có đến đâu cũng tuyệt đối không cho mày lấy một xu dính túi!"
Nói xong, lão tức giận bỏ đi. Lý Huệ và Lâm Dao Dao cũng được một phen hài lòng, trước khi đi còn buông thêm mấy lời mỉa mai cô: "Đấy, trứng thối mà đòi chọi với đá Saphire!"