"Tiểu Bạch, em làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi, Tiểu Bạch!" - Hoắc Trường Uyên gọi vừa lay lay người cô, nhưng mọi thứ đều hoàn toàn không có tác dụng. Thấy vậy, hắn giận đến nghiến răng nghiến lợi, rất nhanh đã bồng cô lên, lật đật chạy ra khỏi lối mòn. Vân Dực và Phong Hàn đưa mắt nhìn nhau một cái như ra ám hiệu, sau đó cũng ba chân bốn cẳng chạy theo.
Cả ba người còn thêm Lâm Uyển Bạch vừa chạy ra khỏi đường lớn, Vân Dực đã nhanh chóng đi lấy xe. Hoắc Trường Uyên bồng Lâm Uyển Bạch cùng ngồi ở hàng ghế sau, tống hai người kia lên ghế chính và ghế phụ. Hắn lúc này cũng mồ hôi nhễ nhại: "Này, từ đây đến bệnh viện mất bao lâu?"
"Đợi một chút!" - Vân Dực vừa lái xe vừa mở bản đồ lên để thăm dò.
"Ít nhất cũng phải ba mươi phút."
Hoắc Trường Uyên tức giận quát lớn: "Lâu như vậy làm sao Tiểu Bạch có thể chịu nổi? Vân Dực, anh cứ lái xe hết tốc độ cho tôi!"
Vân Dực vừa đạp hết ga vừa trả lời: "Chuyện này cũng không cần anh phải nhắc!"
Chiếc siêu xe cứ vậy băng băng trên con đường dài dẫn đến thị trấn. Dọc đường đi, Phong Hàn không thôi lo lắng, nhưng vừa quay đầu lại nhìn Lâm Uyển Bạch một cái đã đụng phải ánh mắt đầy sát khí như muốn giết người của Hoắc Trường Uyên, nên chỉ đành dõi theo cô qua kính chiếu hậu phía trên.
- -------------
Gần một tiếng sau, ở bệnh viện thị trấn, lúc này Lâm Uyển Bạch đã được bác sĩ kiểm tra sức khỏe một cách kĩ càng. Hoắc Trường Uyên và Phong Hàn thì cứ đứng ngồi không yên ở bên ngoài phòng bệnh, cứ chờ mãi, đợi mãi, cuối cùng cũng đợi được lúc bác sĩ bước ra.
"Trong hai người ai là chồng của bệnh nhân?" - Bác sĩ nhìn qua nhìn lại dáng vẻ lo lắng của cả hai, hoàn toàn không thể xác định được.
"Là tôi!" - Hoắc Trường Uyên và Phong Hàn đều đồng thanh trả lời. Hoắc Trường Uyên nghe vậy liền quay sang liếc người đang đứng bên cạnh:
"Anh nghĩ mình lấy tư cách gì để làm chồng cô ấy?"
Phong Hàn đáp lại bằng vẻ mặt vô cùng kiên định: "Tôi không có, vậy anh có chắc?"
Trong lúc bác sĩ đang lúng túng không hiểu câu chuyện của hai người này, Vân Dực vừa đi làm giấy tờ nhập viện đã kịp trở về cắt ngang cuộc đấu khẩu của hai bọn họ: "Bác sĩ, tôi là người bảo hộ của Uyển Uyển. Tình hình sức khỏe của cô ấy thế nào cứ việc nói với tôi."
Bác sĩ nghe vậy liền mừng quýnh, cuối cùng cũng thoát khỏi hai tên dở hơi này rồi. Bà ta nhanh miệng báo cáo tình trạng sức khỏe của Lâm Uyển Bạch, còn định tranh thủ bôi tro trét trấu lên mặt người "tạo ra" cái thai:
"Được, vậy tôi sẽ nói rõ ràng cho mọi người cùng nghe. Cô Lâm bị động thai nhưng may nhờ đưa đến bệnh viện kịp thời nên tình hình hiện tại cũng có thể được cho là đã ổn định. Có điều cái thai còn quá non mà đã bị động, sau này cần phải chú ý cẩn thận hơn nhiều, vì nếu thêm một lần động thai thì không chắc có thể giữ lấy tính mạng mẹ và con."
Hoắc Trường Uyên vì quá lo lắng nên cắt ngang: "Bà nói vậy là sao? Tiểu Bạch không thể yếu đuối như vậy!"
Phong Hàn cũng bồi thêm: "Đúng vậy, từ lúc còn nhỏ sức khỏe của cô ấy vô cùng tốt, làm sao có thể vì mấy chuyện này mà…"
Vị bác sĩ nhanh chóng cắt ngang, nhìn cả hai người bằng cặp mắt vô cùng khinh thường: "Tôi không biết ai mới là chồng của cô ấy, nhưng tôi sẽ nói rõ luôn. Một trong hai cậu nên xem lại cách làm chồng và làm cha của mình. Cô ấy có thai hai tháng nhưng bào thai thật sự thiếu rất nhiều chất dinh dưỡng, trọng lượng cũng không đạt theo chuẩn quy định. Nhìn hai cậu ăn mặc bảnh bao thế này, tôi không hiểu gì sao lại để hai mẹ con cô ấy ăn uống thiếu thốn đến vậy, lại còn cộng thêm tác động tâm lí từ bên ngoài nữa. Hai người nói cho tôi nghe, một bà mẹ mang thai lần đầu làm sao có thể chịu nổi những đả kích này?"
Hoắc Trường Uyên và Phong Hàn nghe xong đều im bặt, trong lòng cả hai đều nghĩ mình là người có lỗi. Vân Dực thấy không khí quá căng thẳng liền vờ muốn nhờ bác sĩ tư vấn thêm một chút kiến thức để chăm sóc thai phụ, thực chất là muốn nhanh chóng thoát khỏi cái tình thế khó xử này. Vậy là rất nhanh anh ta đã có thể cùng bác sĩ rời đi, bỏ Hoắc Trường Uyên và Phong Hàn ở lại.
Hai người im lặng một hồi không nói tiếng nào, giống như đang tự kiểm điểm. Một lúc sau, Hoắc Trường Uyên mới chợt nhớ ra chuyện cũ còn cần phải xử lí: "Đúng rồi Phong Hàn, tôi có chuyện muốn hỏi anh."
"Là chuyện gì?" - Phong Hàn trả lời một cách ảm đạm.
Hoắc Trường Uyên nhìn trực diện đối phương: "Hai người rốt cuộc đã qua lại với nhau bao lâu rồi? Đứa bé kia là con của ai?"
Phong Hàn trước đây luôn là một người dịu dàng, nhưng không hiểu vì sao ngay lúc này lại trở nên bốc đồng như vậy, trực tiếp lảng đi câu hỏi của Hoắc Trường Uyên:
"Không thích trả lời!"
"Anh!" - Hoắc Trường Uyên giơ nắm đấm lên định động thủ, sau đó chợt nhớ ra đây là bệnh viện nên đã bỏ tay xuống, vẻ mặt vô cùng bực tức.
"Hoắc Trường Uyên, anh có tin tưởng cô ấy không?"
"Anh hỏi như vậy là có ý gì?"
Phong Hàn đột nhiên bật cười: "Không có gì. Chỉ là nếu anh đủ tin yêu Uyển Uyển, thì anh đâu cần phải chạy đến hỏi tôi đứa bé là con của ai chứ."
"..."
"Một chút niềm tin cũng không có, vậy anh nghĩ…"
Hoắc Trường Uyên đột nhiên cắt ngang: "Ai nói với anh là tôi không tin cô ấy?"
"Như tôi đã nói, nếu tin thì anh đâu cần phải hỏi tôi những câu mang tính chất nghi ngờ như vậy chứ."
Hoắc Trường Uyên thở dài, giọng cũng trầm xuống hẳn: "Vì tôi tin cho nên tôi mới đau đầu về chuyện của đứa bé. Tôi tin rằng cô ấy chưa bao giờ yêu tôi, cho nên…"
Phong Hàn nghe xong khẽ lắc đầu, đây đúng là thứ tình cảm éo le nhất mà anh ta từng gặp.
"Vậy anh có yêu cô ấy không?"
"Tôi...có. Tôi yêu cô ấy rất nhiều!" - Hoắc Trường Uyên nhìn thẳng vào mắt đối phương để trả lời, bộ dạng vô cùng chân thành. Phong Hàn thấy vậy cũng đã nghĩ thông, nếu cả hai đều có tình cảm với nhau thì giấu giếm làm gì nữa chứ?
"Được. Vậy tôi sẽ nói cho anh biết, giữa tôi và Uyển Uyển không hề có quan hệ gì với nhau hết, cái thai trong bụng cô ấy là của anh."
Hoắc Trường Uyên như không tin vào những gì mình vừa nghe, còn cẩn thận hỏi lại lần nữa. Sau khi Phong Hàn khẳng định thêm một lần, hắn liền mừng quýnh lên ôm lấy đối phương - người mà hấn từng nghi ngờ là tình địch.
"Phong Hàn, tôi được làm cha rồi! Được làm cha rồi!"
"Tôi phải đặt tên cho con, là Hoắc gì ấy nhỉ?"
"Khoan đã, còn chưa rõ là trai hay gái mà?"
"..."
Bên trong phòng bệnh, Lâm Uyển Bạch đã tỉnh lại từ bao giờ. Một giọt nước mắt không hiểu vì sao lại lăn dài trên má, là nước mắt hạnh phúc ư? Phòng bệnh này cách âm không được tốt, vốn dĩ cuộc trò chuyện của hai người kia cô đều nghe rõ mồn một cả rồi…
"Hoắc Trường Uyên, anh ấy...yêu mình ư?"