Tại bệnh viện trung ương thành phố, phòng sản phụ VIP được trang bị đầy đủ tiện nghi như một căn chung cư, Lâm Uyển Bạch thì ngồi trên giường uống ít thuốc Nam mà La Phi Phi cất công đi hốt, còn Hoắc Trường Uyên thì ân cần ngồi bên chiếc nôi nhẹ nhàng đưa qua đưa lại, hạnh phúc nhìn cô công chúa bé bỏng đã chìm sâu vào giấc ngủ. Da cô bé trắng như bông bưởi, hai má phúng phính, môi nhỏ chúm chím trông cực kì đáng yêu, không chỉ là Hoắc Trường Uyên hay hai ông bà nhà họ Hoắc mà bất cứ ai nhìn thấy cũng không khỏi mê đắm vẻ ngoài dễ thương này.
Lâm Uyển Bạch vừa hớp xong một ngụm thuốc, sau đó lại lườm mắt nhìn đối phương: "Uyên, anh ngồi nhìn công chúa nhỏ từ lúc tuyết chưa rơi đến lúc tuyết bám dày cộm ngoài ban công luôn rồi đấy. Anh không định làm việc khác à?"
"Ai bảo công chúa nhỏ lại đáng yêu như vậy?" - Hoắc Trường Uyên nói xong liền hôn nhẹ lên trán con mình một cái, sau đó đứng thẳng người dậy nhìn Lâm Uyển Bạch cười gian, tay đưa lên cổ áo, vô cùng thành thục tuột nhẹ một cái đã có thể tháo được cà vạt.
Lâm Uyển Bạch tự nhiên cảm nhận được nguy hiểm gần kề, liền bỏ chén thuốc xuống rồi vịn chặt lấy chăn đắp lên người mình, mắt nhìn hắn với vẻ vô cùng đề phòng: "Anh định làm gì đây?"
Hoắc Trường Uyên nhếch mép, càng ngày càng tiến lại gần giường hơn. Hắn quỵ một chân xuống giường, cởi phăng áo vest quăng qua một bên rồi từ từ mở từng nút áo một: "Em hỏi anh không định làm việc khác? Bây giờ anh làm việc khác cho em xem!"
Áo sơ mi được cởi ra, nửa thân trên săn chắc của hắn lộ ra trước mặt, cộng thêm yết hầu cứ di chuyển lên xuống khiến Lâm Uyển Bạch vừa nhìn thấy đã đỏ cả mặt: "Anh...đây là bệnh viện đó, không được phép làm càng!"
Hoắc Trường Uyên liếm môi một cái, không cần nói lí lẽ đã đè Lâm Uyển Bạch xuống giường, dùng một tay khống chế hai cổ tay cô giơ lên trên đầu, tay còn lại nâng cằm cô lên sát với mặt mình, phà hơi nóng chết người: "Đây là phòng VIP trên tầng cao nhất, chúng ta dù có làm gì cũng không phiền đến ai đâu. Hơn nữa nhìn em kìa, đã nghiện còn ngại."
Lâm Uyển Bạch nhăn mặt, biểu cảm thế nào cũng không che giấu được sự ngượng ngùng của cô: "Ai nói không phiền đến ai? Tiểu công chúa còn đang nằm bên kia, anh dám manh động sao? Với lại...với lại người ta không có nghiện mà…"
Hoắc Trường Uyên nghe vậy liền chờm người lên một chút, nhấn nút đỏ trên đầu giường thì rèm ngủ tự động lập tức rũ xuống, theo hướng di chuyển được thiết lập sẵn thành một vòng bao quanh giường.
"Xong rồi, tiểu công chúa không thấy, cũng không biết gì đâu."
"Còn âm thanh?"
Hoắc Trường Uyên cười cười, khuôn mặt đẹp trai này như đang hút hồn cô vậy. Nếu ngày trước hắn xuất hiện với vẻ mặt này chứ không phải cái bộ dạng lạnh lùng không chút tình người kia, có khi cô sẽ là người chủ động tán tỉnh hắn cũng không chừng.
"Em chịu khó nhỏ tiếng một chút là được! Còn nếu không được thì anh cũng không trách đâu…"
"Cái tên khốn này, ai thèm có ý định làm chuyện đó với anh mà nhỏ tiếng với lớn tiếng...uhm…". Chưa đợi Lâm Uyển Bạch dứt câu, Hoắc Trường Uyên đã khóa chặt môi cô bằng một nụ hôn kiểu Pháp. Không chỉ chạm môi, hai đầu lưỡi còn quấn chặt lấy nhau như hai con cá bơi chép đang lội trong hồ nước.
Được một hồi, Hoắc Trường Uyên lại hôn dọc xuống phía cổ, cắn nhẹ ở chỗ thịt trắng mềm nằm dưới xương quai xanh, tay cũng không chịu để yên mà không ngừng nhào nặn phía trên rồi lại lần xuống phía dưới, đẩy nhẹ chiếc váy ngủ của Lâm Uyển Bạch lên cao để lộ rõ chiếc bụng trắng ngần của cô. Dù là vừa sinh con, bụng của cô cũng không hề bị rạn nứt một tí nào, ngược lại da dẻ còn mịn hơn nhờ trong lúc mang thai được chăm bón vô cùng kĩ lưỡng.
Hoắc Trường Uyên hơi nhếch môi, lại cúi người xuống hôn vào bụng Lâm Uyển Bạch liên tục khiến cô không chịu nổi mà run lên, tiếp đó hắn lại đắc ý lần xuống phía dưới…
Tối hôm đó ngoài trời tuyết rơi dày đặc, bên trong phòng sản phụ VIP trên tầng cao nhất lại phát ra những âm thanh khiến người ta chỉ nghe thôi cũng đã đỏ cả mặt. Dù Lâm Uyển Bạch có cố gắng che đậy cũng không thể không phát ra những âm thanh hoang lạc đó, có lẽ là vì Hoắc Trường Uyên đã nhịn quá lâu nên mới dồn nén đến mức độ này.
"..."
Sáng hôm sau, lúc mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu thì Lâm Uyển Bạch mới đủ sức tỉnh dậy. Cô chớp mắt liên tục mấy cái cho tỉnh rồi lại xoay người sang phía bên kia giường để xem Hoắc Trường Uyên đã dậy chưa, dù chỉ xoay nhẹ thôi cũng đã khiến xương khớp cô cảm thấy đau nhức.
"Sao? Có phải lúc anh ngủ nhìn rất đẹp trai không?" - Hoắc Trường Uyên đang ngủ bỗng dưng mở mắt, lời đầu tiên lại còn là dùng để trêu chọc Lâm Uyển Bạch.
Lâm Uyển Bạch bĩu môi: "Đẹp, vô cùng đẹp luôn. Anh là đẹp nhất."
Hoắc Trường Uyên tỏ vẻ hài lòng: "Nếu anh đẹp như vậy thì sinh cho anh một đứa con trai đi, nhất định nó sẽ đẹp trai y như cha của nó vậy."
"Em vừa mới sinh xong, không sinh nổi nữa đâu. Anh thích thì ra ngoài tìm người khác sinh hộ đi!"
Hoắc Trường Uyên nghe vậy không nói gì, chỉ ngoan ngoãn trườn người xuống một chút, vùi đầu vào ngực Lâm Uyển Bạch: "Không thích, con của anh chỉ có thể do em sinh thôi."
Lâm Uyển Bạch vừa nghe xong đã đỏ cả mặt, rốt cuộc là ai dạy cho tên lạnh lùng không biết chút gì là tình yêu này trở nên sến súa như vậy chứ? Khiến cô...thích chết đi được!
"Ờm...tên của tiểu công chúa còn chưa đặt, anh còn đòi sinh thêm gì chứ?"
"Hay gọi là Hoắc Tiểu Công Chúa đi?" - Hoắc Trường Uyên tỏ vẻ không quan tâm, vẫn nằm im hưởng thụ.
"Không được! Ai lại đặt tên con mình theo kiểu như vậy chứ?". truyện tiên hiệp hay
"Anh đùa thôi, con gái của chúng ta sẽ tên là Hoắc Thiên Bình. Sau này lớn lên cả bầu trời bình yên trên thế giới đều sẽ che chở cho con bé. Còn nếu trời không che, anh sẽ dùng tiền để che."