Mẹ Nam thấy cô liền mỉm cười dịu dàng:"Quan tiểu thư, nghe Hoài Cẩn nói cháu nằm viện nên dì có đem một ít trái cây đến thăm cháu"
- Dì à, cháu không sao đâu. Với lại dì cũng đừng gọi cháu là tiểu thư này tiểu thư kia, cứ gọi là Sơ Nguyệt được rồi
Quan Sơ Nguyệt có hơi ái ngại. Nếu như lúc trước khi anh và cô xảy ra chuyện thì có lẽ cô sẽ không ngại việc bà ấy đến đây. Nhưng mà lúc này, mối quan hệ giữa hai người bọn cô rất khó nói. Bác gái lại đến thăm cô như thế này
Thấy sắc mặt cô hơi e ngại, mẹ Nam liền mỉm cười lên tiếng:" Sơ Nguyệt, đối với mối quan hệ của chúng ta thì không có gì phải ngại cả. Dì biết giữa cháu và Hoài Cẩn hiện tại có khuất mắt. Chuyện đó đúng là do Hoài Cẩn sai, nhưng mà dù sao nó cũng yêu thương con thật lòng thật dạ"
Cuối cùng mẹ anh đến cũng chỉ muốn cô tha thứ cho anh thôi sao?
Cô cúi đầu trầm mặc, hai bàn tay đan vào nhau, cô cất giọng khàn khàn:"Dì à, chuyện giữa cháu và anh ấy không phải nói giải quyết là có thể giải quyết được"
- Có lẽ là không đủ tin tưởng, hay là không đủ cảm giác an toàn nữa. Cháu cũng không biết chuyện này có thể tiếp tục hay không
Bên ngoài cánh cửa phòng bệnh, người đàn ông đứng đó nghe thấy tất cả lời cô nói. Nam Hoài Cẩn xoay người bước đi khỏi đó, anh bước đến lang cang, ngẩn đầu ngước lên nhìn bầu trời. Anh không biết phải diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào nữa nhưng mà thật sự rất khó chịu
Trò chuyện được một lúc thì mẹ và chị Nam rời đi. Quan Sơ Nguyệt vẫn ngồi đó trầm ngâm nghĩ ngợi về điều gì đó
Kể từ buổi tối ngày hôm đó đến nay cũng đã được ba ngày. Trong ba ngày này, Nam Hoài Cẩn nhìn không hề xuất hiện tại phòng bệnh của cô nữa. Cô vẫn chờ anh, chờ anh cho cô một lời giải thích nhưng mà khiến cô thất vọng rồi
Trò chuyện được một lúc thì mẹ và chị Nam rời đi. Quan Sơ Nguyệt vẫn ngồi đó trầm ngâm nghĩ ngợi về điều gì đó
Kể từ buổi tối ngày hôm đó đến nay cũng đã được ba ngày. Trong ba ngày này, Nam Hoài Cẩn nhìn không hề xuất hiện tại phòng bệnh của cô nữa. Cô vẫn chờ anh, chờ anh cho cô một lời giải thích nhưng mà khiến cô thất vọng rồi
.....
Tô Thành trong vài ngày nay không hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Thời gian nào trên ngày cũng có máy bay trực thăng bay qua bay lại. Dưới đường phố, từng đoàn xe đen nối đuôi nhau mà chạy. Thậm chí đi bộ vẫn có rất nhiều người mặc đồ đen đi chuyển quanh
- Hắn ta chuẩn bị hành động rồi sao?
Trong một căn phòng sang trọng, một người đàn ông trung niên cầm trên tay ly rượu vang đứng nhìn ra cửa kính. Phía sau còn có vài người nữa
- Vâng, hiện tại đã có chuyển động rồi
Người đàn ông kia hớp một ngụm rượu rồi ném cái ly trên tay vào tường
" Choảng "
Gương mặt ông ta trở nên dữ tợn hơn:" Ha ha ha cha hắn đấu còn không lại ta, bây giờ đến hắn sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình"
- Nghe nói, người phụ nữ của hắn hiện tại đang ở bệnh viện thành phố
Người phụ nữ đứng bênh cạnh lên tiếng, trông cô ta rất xinh đẹp lại còn quyến rũ. Nghe cô nói như vậy ông ta lên tiếng cười chế giễu:" Một mũi tên trúng hai con nhạn sao? Cô tưởng tôi không biết ý định của cô sao?"
- Đúng là tôi không thích cô ta nhưng mà dùng cô ta làm con tin để giết hắn cũng không tệ mà
- Ha ha ha ha tôi không ngờ cô như vậy đó. Nhưng mà tôi đây rất thích
Ông ta bước đến kéo cô vào lòng, còn cúi đầu hôn lên má cô một cái. Sau đó ông ngẩn đầu nhìn mấy người kia rồi:" Các người ra ngoài đi. Mọi chuyện cứ hành động theo kế hoạch"
- Vâng
Nói rồi đám người kia xoay người bước ra ngoài, còn cẩn thận đóng chặt cửa lại giúp ông. Người đàn ông cúi nhìn cô rồi nhanh chóng đè cô lên giường
- A a ông làm gì vậy?
Trông cô ta chẳng có vẻ gì là sợ sệt cả, lại còn rất biết cách dụ dỗ đàn ông
Hai tay cô thoăn thoắt cởi bỏ cà vạt rồi từ từ tháo từng cúc áo của ông ra. Sau đó cô nhanh chóng di chuyển xuống tháo bỏ thắc lưng lẫn quần dài của người đàn ông trung niên kia ra
Bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cây gậy khiến nó dần dần cứng lên
Danh Sách Chương: