Hai tay cô thoăn thoắt cởi bỏ cà vạt rồi từ từ tháo từng cúc áo của ông ra. Sau đó cô nhanh chóng di chuyển xuống tháo bỏ thắc lưng lẫn quần dài của người đàn ông trung niên kia ra
Bàn tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cây gậy khiến nó dần dần cứng lên
" a a"
Người đàn ông kia khẽ rên lên vì kích thích. Ông ta nhanh chóng đè cô xuống thân dưới của mình, xé toang đi chiếc váy cô ta đang mặc trên người làm rơi xuống dưới đất
Bàn tay thô ráp liên tục xoa nắn đôi gò bồng khiến cho cô rên rỉ
" Ưm... ưm a a.. nhẹ... nhẹ một chút.."
__________
Bên kia, Quan Sơ Nguyệt hiện đang làm thủ tục xuất viện. Cô được cha mẹ đến đón rồi nhanh chóng được đưa về nhà
Đang nằm trên giường thì cô liền nhận được tin nhắn của Ôn Đình Ngọc:" Sơ Nguyệt, thật xin lỗi hôm nay mình không đến đón cậu được"
Giọng nói của cô ấy khàn khàn, nghe thì cô liền biết đêm qua cô ấy đã làm gì liền lên tiếng trêu chọc
- Không xuống giường được sao?
Giọng nói pha lẫn sự lơ đãng của Sơ Nguyệt khiến cho Đình Ngọc không khỏi nghĩ lại chuyện tối qua mà đỏ mặt
- A a a không được chọc mình
- Được rồi, không chọc cậu
Ôn Đình Ngọc nghe cô nói như vậy liền thở hắc ra:" Khi nào rảnh thì mình sẽ đến thăm cậu. Dạo này có hơi nguy hiểm, tốt nhất là cậu đừng nên ra ngoài"
- Được rồi, à mà đêm qua hai người kịch liệt lắm sao?
Dù sao có thế nào đi nữa thì Quan Sơ Nguyệt vẫn không nhịn được mà trêu chọc Đình Ngọc. Giữa hai người bọn họ không có gì là không thể nói được
- Đã nói là không được chọc mình rồi mà. Nhưng mà... đúng là hơi kịch liệt thật
Ôn Đình Ngọc nói ra mà đỏ cả mặt, cô vô tình ngẩn đầu thì bắt gặp gương mặt lưu manh của Bạch Hàn:" a a a"
Cô hét lớn rồi nhanh chóng cúp máy. Bên này Quan Sơ Nguyệt cũng không hiểu vì sao như vậy nhưng chắc có lẽ là... Cô che miệng mỉm cười xấu xa
_______
Bạch gia
Ôn Đình Ngọc hiện đang trong phòng của Bạch Hàn. Cô nhìn người đàn ông kia gương mặt trong mấy chốc bỗng dưng nóng lên, Đình Ngọc vội vàng kéo chăn trùm lên kín đầu
- Anh... anh đừng lại đây
- Sao anh không được đến đó chứ
Bạch Hàn cất giọng hơi tủi thân, anh đặc biệt rất có tài diễn xuất. Cũng vì đó mới có thể cua được cô bạn gái đáng yêu như thế này
Ôn Đình Ngọc ló đầu ra khỏi chăn, trừng mắt nhìn anh:" Anh nhìn xem thành quả của anh này. Tối qua em cầu xin anh nhưng anh vẫn cố làm, bây giờ xuống giường em cũng không thể xuống được"
Nói đến đó cô lại cảm thấy uất ức, đàn ông đúng là động vật sống bằng thân dưới mà. Nghĩ vậy khiến cô không nhịn được mà ứa nước mắt
Thấy cô như vậy Bạch Hàn cũng thấy có hơi ái náy, thật sự là anh không nhịn được mà. Trông cô quyến rũ không chịu nổi, nhìn thôi cũng đã cứng lên rồi
- Anh xin lỗi mà. Lần sau anh sẽ chú ý
Nghe anh nói như vậy, cô còn trừng mắt hơn, giọng có hơi cao lên:" Anh còn định lần sau?"
- Bà xã
Mỗi lần nghe anh nũng nịu như vậy thật sự là cô không thể không mềm lòng mà. Sao cô lại dễ mềm lòng như vậy chứ a a a a. Ôn Đình Ngọc khẽ ho vài tiếng, trở lại bộ dạng nghiêm túc
- Được rồi, lần sau phải chú ý
- Được, anh yêu bà xã
Bạch Hàn ngồi xuống giường ôm chặt cô vào lòng mà hôn hít
.....
Quan Sơ Nguyệt nằm lăn qua lăn lại sau đó lại nhớ đến chuyện Ôn Đình Ngọc vừa nói với cô
" Dạo này có hơi nguy hiểm, tốt nhất cậu đừng ra ngoài"
Nghĩ đến đây cô liền lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó. Người đó nhanh chóng đã nhấc máy
" Alo?"
Là giọng của một người phụ nữ. Cô ấy không thấy cô trả lời liền lên tiếng:" Chủ nhân, có chuyện gì sao?"
Danh Sách Chương: