• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Người trong lòng? Anh ấy cũng có người trong lòng sao? Không biết chị gái kia là người như thế nào, lại xui xẻo bị anh ấy bám theo thế?"

" Em nói ai là người xui xẻo hả?"

Giọng nói lạnh lùng phát ra từ phía sau lưng của cô gái. Người kia không ai khác chính là anh trai của cô, Ôn Tư Thành

" Đình Ngọc, lời em nói vừa nãy là có ý gì hả?"

Ôn Tư Thành đặt tay lên vai của Ôn Đình Ngọc nhẹ nhàng lên tiếng. Lời nói tưởng chừng dịu dàng ấy lại khiến cho Đình Ngọc nổi hết cả da gà

" Anh định làm gì em hả? Em sẽ méc cha mẹ đó"

Nghe lời nói của cô, Ôn Tư Thành bật cười:" Méc cha mẹ? Anh đã làm gì em đâu, đừng có làm như ai cũng làm việc xấu giống mình"

" Em làm việc xấu gì chứ? "

Ôn Đình Ngọc nhíu mày khó chịu nhìn anh

" Không có thì tốt. Vậy lúc nãy em nói người bị anh bám theo xui xẻo? Hửm?"

" Em… em có nói sao? Sao em không nhớ nhỉ?"

Ôn Đình Ngọc lắp bắp lên tiếng, cô cố tỏ ra mình bình tĩnh. Ông anh trai này của cô thật là đáng sợ mà, tự nhiên thình lình xuất hiện sau lưng người ta khiến người ta giật hết cả mình. Bây giờ lại còn dùng cái giọng điệu ghê gớm kia tra hỏi

" Sao em lại lắp bắp như vậy nhỉ?"

Anh xoa cằm nhìn em gái của mình chằm chằm:" Anh cảm thấy như thể em đang nói dối vậy, phải không Đình Ngọc? Em cảm thấy có phải anh nghĩ sai rồi không?"

" Đúng đúng, anh nghĩ sai rồi. Sao em có thể nói dối anh được chứ "

Ôn Đình Ngọc gượng cười đáp lại anh trai mình. May mắn thay vị cứu tinh của cô cuối cùng đã đến, người kia chính là Quan Sơ Nguyệt, cô bạn thân thiết của cô

" Anh ơi, Sơ Nguyệt đến tìm em rồi, em đi trước nhé. Tạm biệt anh "

Không đợi Ôn Tư Thành lên tiếng trả lời, Đình Ngọc đã chạy đi mất tiêu. Để lại anh trai mình đen mặt vì không có lời giải đáp

" Thiếu gia, lúc nãy Lâm Viên tiểu thư…"

" Có chuyện gì?"

Nhắc đến Lâm Viên, Ôn Tư Thành liền quên sạch những chuyện khác mà dành tâm tư chuyển sang cô gái đó

" À, lúc nãy tôi nghe thấy hình như Lâm Viên tiểu thư có cãi nhau với cô diễn viên An Từ tròn đoàn phim kia"

" Được rồi, cậu cho người xem lại camera ở đây đi"

Ôn Tư Thành bỏ lại một câu rồi đi quay ngược trở lại phòng bao của đoàn phim. Tay vặn tay nắm cửa đẩy ra, khi anh bước vào ai ai cũng ngẩn đầu lên nhìn chào đón, riêng Lâm Viên vẫn điềm tĩnh ăn uống như không có chuyện gì

An Từ thấy ánh mắt của anh nhìn sang Lâm Viên thì tức giận đến đỏ cả mặt nhưng cô ta cũng chẳng thể làm được gì. Trách anh ư? Cô ta không thể, chỉ có thể đổ dồn mọi thứ đều tại Lâm Viên. An Từ không khỏi nảy sinh lòng đố kỵ với ánh mắt của anh nhìn cô gái kia. Rốt cuộc Lâm Viên là người như thế nào chứ?

Một buổi tiệc chúc mừng như vậy không tránh khỏi việc uống say. Kể cả Lâm Viên cũng không ngoại lệ, cô là tác giả của bộ tiểu thuyết này nên có rất nhiều người đến để được uống cùng với cô

Những tưởng đây sẽ là một buổi tiệc vui vẻ nhưng không, đây chỉ là sự bắt đầu cho một chuỗi bi kịch về sau

An Từ nhìn mọi người thay nhau đến uống rượu cùng với Lâm Viên. Trong đầu cô ta không khỏi lên kế hoạch trả thù, cô ta bước ra khỏi phòng, không rõ là nói chuyện điện thoại với ai nhưng nhanh chóng đã quay trở lại

Lần này không phải là một nhân vật nhỏ bé nào trong đoàn phim đến uống rượu với Lâm Viên, người lần này không ai khác chính là An Từ. Cô ta bước đến với khuôn mặt nở nụ cười thân thiện

" Sư phụ Lâm Viên, cô có thể uống với tôi một ly không?"

An Từ ngồi xuống bên cạnh Lâm Viên nhẹ nhàng lên tiếng, như thể hai người họ rất thân thiết.

Lâm Viên nhìn cô ta, bản thân đã cảm thấy mình đã ngà ngà say. Nhưng vẫn không thể vô duyên vô cớ từ chối ly rượu đó được. Bởi lẽ, hầu hết người trong đoàn phim đã đến uống cùng cô, bây giờ đến An Từ với thân phận là nữ chính, nếu không uống cũng có phần không thoả đáng

Suy nghĩ một lúc cuối cùng, Lâm Viên cũng cầm ly rượu trên tay của An Từ uống cạn thấy cả đáy ly

Nhìn Lâm Viên uống sạch ly rượu mình đã đưa. Khoé môi của cô ta mỗi lúc một cong lên trông rất vui vẻ. Đúng là thật sự như vậy, bởi vì An Từ cô đã bỏ thuốc vào trong ly rượu đó

Có lẽ người trong đoàn phim không ai nhận ra âm mưu của An Từ cả. Họ chỉ nghĩ An Từ và Lâm Viên chỉ là uống rượu với nhau vui vẻ

Lâm Viên sau khi uống xong ly rượu đó cũng thấy không có gì lạ. Ly rượu đó thật sự là rượu, cô cũng không nghi ngờ về việc An Từ đã sớm ra tay với mình trong lúc người không biết quỷ không hay

Sau khi uống xong, tiếc cũng đã kết thúc. Một số người hẹn nhau tiếp tục đi karaoke, riêng Lâm Viên xin phép ra về sớm, bọn họ cũng không níu kéo cô đi theo đành cùng nhau tạm biệt tại đó

Lúc này, Lâm Viên cảm thấy ánh mắt của mình dần mờ mờ ảo ảo, trong người cô nóng lên từng đợt từng đợt, ngoài ra còn cảm thấy rất khó chịu trong người. Cứ như có một dòng điện nóng chạy xẹt qua bên người khiến người khác khó chịu không thôi.

Đến đây, Lâm Viên dần nhận ra bản thân đã bị bỏ thuốc, nhưng người bỏ rốt cuộc là ai? Người đầu tiên Lâm Viên nghĩ đến chính là An Từ. Cô ta hành động trả thù rồi sao? Chưa kịp nghĩ tiếp đã có một đám người chặn đường đi của cô lại

" Này cô em, tối như thế này mà còn đi đâu vậy?"

" Chà, thân hình cũng ngon phết nhỉ?"

Hắn ta xoa xoa bàn tay, miệng thì chép chép trông rất ghê tởm. Chân hắn bước đến gần thì cô liền lùi lại đến đi chân cô chạm vào bức tường. Ngõ cùn sao? Trời định cô như thế này rồi sao?

" Mẹ nó, tránh xa tôi ra"

" Cô em sao lại nóng tính như vậy chứ? Nhìn cô em có vẻ hình như là say rồi?"

Hắn bước đến mỗi một gần hơn nhưng cô đã không còn đường lui nữa rồi

" Cô em bị trúng thuốc rồi sao? Hay để anh đây giúp em?"

" Cút"

Lâm Viên cố giữ bình tĩnh hét lên, tay chân cô bây giờ chẳng còn lại bao nhiêu sức nữa. Chắc chắn cô không thể nào chống lại đám người đàn ông kia được. Lâm Viên cố gắng hết sức lớn tiếng kêu cứu

" Có ai không, cứu tôi với. Có ai không? "

" La đi, cô em có la tét cổ họng cũng chẳng có ai đến đây cứu cô đâu em gái à"

Người đàn ông kia bước đến gần ôm lấy cô mặc cho sự chống trả yếu ớt:" Cô em chi bằng anh đây phục vụ em, không thích sao?"

" Cút, bà đây không cần "

Lâm Viên cố gắng dùng hết sức lực cắn vào tay hắn ta

" Má nó "

" Chát"

Hắn ta giáng một cái tát làm cho Lâm Viên ngã xuống sàn lạnh ngắt:" Mày dám cắn tao? Con khốn, đêm nay đừng trách tao độc ác"

Nói rồi hắn vác cô lên vai từng bước từng bước đi đến một căn phòng khách sạn gần đó

" Uỵch"

Lâm Viên bị hắn quăng xuống giường, làm đầu óc của cô càng choáng váng hơn. Cô gắng gượng ngồi dậy tránh xa móng vuốt của người đàn ông đó

" Tránh xa tôi xa, đừng lại đây"

" Á á á "

Lâm Viên bị người đàn ông kia bóp mặt, hắn áp sát gương mặt dơ bẩn của hắn lại gần cô:" Em gái, trong em ngon phết nhỉ? Trinh nữ sao? Vậy để anh cho em nếm thử khoái cảm của mùi vị tình dục là như thế nào?"

" A a a tránh ra, tránh ra đừng lại gần tôi"

Lâm Viên chống trả lại vô cùng yết ớt trước sức mạnh của người đàn ông đáng sợ kia

" Cứu tôi, có ai không cứu tôi với"

" Ha ha ha em nghĩ giờ này còn ai đến cứu em nữa hả?"

Người đàn ông kia bật cười chế nhạo

" Rầm"

Cánh cửa bỗng dưng bị một người nào đó đạp tung ra

" Mẹ nó, đứa nào dám phá chuyện tốt của ông đây hả?"

Hắn ta tức giận quay đầu chửi thề nhìn về phía cánh cửa bị đạp tung ra

Người bước vào là Ôn Tư Thành, anh nhìn cô gái đang sợ hãi ngồi trên giường, bên cạnh là người đàn ông kia đang ôm lấy cô vào lòng. Cơn tức giận trong lòng của Ôn Tư Thành lên đến đỉnh điểm. Anh bước nhanh đến nắm cổ người đàn ông kia lôi xuống giường

" Mẹ nó, người của tao còn chưa đụng, mày lại dám đụng vào à?"

Người đàn ông kia nhận ra anh là Ôn Tư Thành liền sợ hãi xin tha:" Ôn tổng, tôi không biết người này là của anh. Nếu biết dù cho tôi mấy tỉ tôi cũng không dám đâu. Ôn tổng, tha cho tôi đi"

" Con mẹ mày, thằng khốn. Mày đã làm gì cô ấy?"

" Tôi không có làm gì hết. Tôi chưa làm gì hết, xin anh tha cho tôi, xin anh"

Người đàn ông liên tục lên tiếng xin tha, Ôn Tư Thành vốn không phải là một người tàn độc gì nhưng cô gái kia là độc nhất. Đụng vào ai cũng được nhưng đụng vào người của an thì đừng mong sống yên ổn

" Người đâu, đem hắn ta giải đi cho tôi"

Theo lệnh anh, đám thuộc hạ nhanh chóng đi vào áp giải người đàn ông kia và đám người đi theo hắn ta rồi rời đi

Ôn Tư Thành nhìn cô gái sợ hãi, ánh mắt mơ hồ ngồi trên giường. Anh bước đến trước mặt, hai tay nắm lấy vai của cô:" Không sao, anh ở đây rồi. Không sao hết, đừng sợ"

" Nóng, nóng quá"

Thời khắc này, thuốc mà An Từ đã cho cô uống lại phát tát làm mất cả lí trí của cô. Lâm Viên mờ màng cô không rõ người trước mặt của mình là ai nữa, cô chỉ cảm thấy trong người của mình đang rất khó chịu

Lâm Viên choàng tay qua cổ của Ôn Tư Thành, môi cô áp vào đôi môi bạc của anh nhẹ nhàng hôn lên đó. Ôn Tư Thành cũng nhanh chóng đáp lại cô bằng một nụ hôn thô bạo hơn

Một lúc sau, anh thở dốc, ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô cất giọng khàn đặc:“Viên Viên, em biết anh là ai chứ?”

Lâm Viên gật đầu:“Biết”

" Nói xem anh là ai?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK