• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Tiểu Mạn

Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904

o0o

Tô Diêu trước mắt so với Mộc Từ Tu còn lạnh nhạt hơn, nhưng Mộc Khanh Thần lại cảm thấy yên ổn hơn rất nhiều. Hắn hận nàng lãnh khốc vô tình, hận nàng chỉ thiếu chút nữa đã gϊếŧ chết mình, nhưng hận ý này sau đó lại bị vài phần ỷ lại khác thường gây hỗn loạn, khiến hắn không biết phải làm sao.

Tô Diêu đứng lên, lấy chén thuốc được đặt ở bên cạnh đã lạnh từ lâu đưa tới, ý cười ôn nhu, thanh âm uyển chuyển: "Ngươi tự mình uống hay để ta rót?"

Mộc Khanh Thần run lên, bây giờ có chút sức lực liền lập tức ngồi dậy, đôi tay nhận lấy chén thuốc, mở miệng uống hết. Nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt và hung ác của Tô Diêu, hắn sợ bản thân chỉ chậm hơn một chút sẽ bị nàng bóp cổ rót hết vào miệng, tư vị kia hắn không muốn thử lại lần thứ hai.

Thấy hắn vừa mở miệng uống thuốc vừa lén nhìn mình, trong lòng Tô Diêu chuyển động, bỗng nhiên nhớ tới đệ đệ nàng.

Đứa bé kia vô cùng hiểu chuyện, cả đường chạy nạn đến đây, mỗi lần phụ thân phân thức ăn đều không bao giờ ăn ngấu nghiến, mà vừa ăn vừa nhìn trộm nàng, thấy nàng đã ăn xong thì đem thức ăn còn thừa của mình đưa tới, sau đó ưỡn ngực, cười nói bản thân còn nhỏ, ăn một chút đã no rồi.

Nếu mình cự tuyệt, hắn sẽ lã chã rơi nước mắt, nói tỷ tỷ ghét bỏ hắn.

Một hài tử đáng yêu, hiểu chuyện như vậy, có ai sẽ ghét bỏ hắn chứ?

Tim Tô Diêu run lên, nàng không dám nghĩ tiếp nữa. Bởi vì chỉ cần tưởng tượng, trái tim đã giống như bị người ta thiêu. Sự phẫn nộ và hối hận từng đợt từng đợt dìm chết lý trí nàng, làm nàng hận không thể lấy đao gϊếŧ chết tất cả mọi người trong Vinh Vương phủ!

Mộc Khanh Thần uống xong, đưa chén thuốc trong tay cho Tô Diêu kiểm tra: "Ta uống xong cả rồi."

Tô Diêu từ trong hồi ức quay về hiện thực, gợn sóng mãnh liệt trong đầu vẫn đau đớn như cũ nhưng biểu tình trên mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh điềm nhiên, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Mộc Khanh Thần, nàng lộ ra một tia tươi cười cực kì hiếm thấy, giơ tay đặt lên đầu hắn, như là đệ đệ của nàng vậy, nhẹ nhàng xoa: "Ngoan."

Mộc Khanh Thần sửng sốt. Hắn lại nhớ đến cảnh tượng vào cái đêm giông tố hắn bị phạt quỳ ở từ đường, hắn chạy ra ngoài rồi bị ngã xuống vũng bùn, giãy giụa cố gắng tới gần đóa hoa hồng kiều diễm nở rộ ven đường, dùng sức nắm chặt để đi lên, máu tươi chảy đầm đìa. Nhưng hắn như một kẻ ngốc, không sợ sự đau đớn trong tay, lại gắt gao nắm lấy đóa hoa, sau đó đưa tới chóp mũi, ngửi thấy một mùi hương đầy mê hoặc.

Tô Diêu thất thố một chút rồi lập tức khôi phục lại bộ dáng khi trước: "Uống thuốc xong phải nghỉ ngơi thật tốt. Ba ngày sau, cho dù ngươi có khỏe hay không khỏe lại, cũng phải đi Thái Học Viện để học."

Mộc Khanh Thần muốn lắc đầu, nhưng đối diện với tròng mắt thanh lãnh của Tô Diêu, không khỏi mím môi, nhìn xuống dưới, một tia hung ác hiện lên trong đáy mắt: "Ta... Ta không biết chữ, đi sẽ chỉ bị người khác chê cười."

Tô Diêu ngẩn ra. Không biết chữ? Cho dù là con vợ lẽ, Mộc Khanh Thần cũng đến từ Vinh Vương phủ, thân sinh nhi tử của Vinh Vương đến mười tuổi rồi còn không biết chữ, chuyện này nói ra chỉ sợ sẽ khiến người trong thiên hạ cười đến rụng răng!

"Vinh Vương phi có thuê sư phụ dạy dỗ cho ta, nhưng những người đó đều bị bà ta thu mua, chỉ biết giáo huấn ta ngang bướng hồ đồ, rồi sau đó chủ động đến tìm Vinh Vương xin từ chức. Dần dà, Vinh Vương cũng không quản ta nữa."

Sắc mặt Mộc Khanh Thần càng thêm nhợt nhạt, đây là lần đầu tiên hắn nhận thua ở trước mặt người khác, loại cảm giác này không dễ chịu chút nào, giống như bị người khác cởi hết quần áo của mình rồi nhìn chằm chằm vậy, hắn thậm chí còn không dám ngẩng đầu, sợ đối diện với hắn là đôi mắt lạnh băng đầy trào phúng của Tô Diêu.

Trong lúc hắn suy nghĩ miên man, bỗng nhiên cảm giác trên đầu mình có cảm giác ấm áp truyền đến, ngước mắt lên mới phát hiện Tô Diêu đang vuốt ve tóc của hắn: "Không sao cả, mấy ngày nay ta sẽ đến dạy ngươi, ngươi phải chăm chỉ khổ luyện, nhanh chóng tiến bộ đấy."

"Nhưng... Nhưng sau khi tiến bộ, chỉ sợ ta cũng khó có thể cạnh tranh với những người đó."

Tô Diêu giơ tay đặt trên trán hắn: "Cảm thấy choáng váng sao? Ta lại không bắt ngươi phải học sách cổ, bụng đầy thơ ca, chỉ yêu cầu ngươi có thể biết chữ, đọc được sách, hiểu đạo lý nhân sinh. Hơn nữa, kiến thức cao thâm, văn hay chữ đẹp cũng đâu có nhiều tác dụng, cuối cùng vẫn không phải là thủ đoạn cá nhân sao? Ta dạy ngươi đọc sách là để ngươi trở thành người hiểu biết, có một chút học vấn, không phải để ngươi biến thành một con mọt sách."

Mộc Khanh Thần chớp chớp mắt, ngữ khí của Tô Diêu không hề kiên nhẫn, nhưng hắn lại không cảm thấy chán ghét như trước, ngay cả hận ý lúc vừa rồi nàng thiếu chút nữa bóp chết mình cũng hoàn toàn biết mất không còn chút dấu vết.

"Hôm nay ngươi nghỉ ngơi thật tốt, uống thuốc đúng giờ. Mặt khác nên nhớ ngươi còn nhỏ, lại chỉ là một con vợ lẽ, thể diện không đáng tiền."

"Thể diện của ta sao lại không đáng tiền?"

"Sống cũng sắp sống không nổi nữa, còn muốn thể diện làm cái gì?" Bên môi Tô Diêu cong lên ý cười ôn nhuận, lời nói lại tràn đầy lạnh lẽo: "Những người đó đều có xuất thân danh môn, đại biểu cho ích lợi của các gia tộc, cho nên bọn họ cần mặt mũi. Nhưng ngươi không cần, ngươi chỉ là một con vợ lẽ, Vinh Vương phủ càng mất mặt ngươi lại càng cao hứng, cho nên khi có người khi dễ ngươi, nhất định phải một khóc hai nháo ba thắt cổ, khiến cho bọn họ cảm thấy sợ vỡ mật!"

Mộc Khanh Thần sững sờ: "Một khóc hai nháo ba thắt cổ? Đó không phải là thủ đoạn của những người đàn ba đanh đá trên đường phố sao?"

"A! Ngươi còn không bằng những người đàn bà đanh đá trên phố đâu! Hơn nữa, ngươi thậm chí còn không sợ chết, vậy mà lại sợ mất mặt?" Tô Diêu tiến lên giúp Mộc Khanh Thần sửa sang lại chăn: "Chăn gối ngươi ít như vậy, không biết đường mà đến chính điện mượn thêm sao?"

"Ta..."

"Đừng ngươi ngươi ta ta nữa, chờ lát nữa ta đi rồi, ngươi lập tức đi chính điện mượn chăn, mượn than, nếu Mộc Văn Lễ ở chính điện kia không cho mượn thì đi mượn chỗ khác, lúc đi mượn đừng quên nói ngươi đi mượn khắp nơi rồi mà không ai cho, rất nhanh sẽ có người cho ngươi mượn."

Mộc Khanh Thần dùng sức cắn cắn môi, cuối cùng gật đầu: "... Được!"

"Không cần cảm thấy khuất nhục. Sở dĩ ngươi lưu lạc đến nông nỗi phải vứt bỏ cả thể diện là bởi vì chưa có năng lực. Chờ ngươi có năng lực đem người khác giẫm ở dưới chân, tự nhiên sẽ có những ngươi cho người thể diện. Hiện tại ăn bữa nay lo bữa mai, vẫn nên để ý đến sự thoải mái của mình nhất."

Tô Diêu nói xong, liền đứng dậy sửa sang lại vạt áo: "Ta phải đi rồi, ngày mai lại đến thăm ngươi, thuận tiện dạy cho ngươi vài chữ."

Mộc Khanh Thần cúi đầu trầm mặc.

Tô Diêu cũng không thèm để ý, xoay người rời đi.

"Khoan đã..." Lúc Tô Diêu đi đến cửa, Mộc Khanh Thần đột nhiên mở miệng: "Ngươi... Ngươi có sao không? Ta nghe nói Mộc Trân Trân vẫn luôn gây khó dễ cho ngươi..."

Thần sắc hắn có chút khác biệt, trên mặt có phần nghiêm túc, giống như thuận miệng hỏi, ánh mắt lại hơi nhìn đi lung tung, chính là miệng nói không đúng với lòng. Hắn đã biết hôm qua Tô Diêu đi tới cung thái hậu thỉnh cầu, mới có thái y đến kê thuốc cho hắn.

Tô Diêu khẽ cười một tiếng: "Yên tâm, tỷ tỷ của ngươi vẫn rất tốt!"

Thù còn chưa báo, Vinh Vương phủ còn chưa đâu vào đâu, nàng làm sao có thể xảy ra chuyện?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK