Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904
o0o
Cát Phúc bị đẩy đến lảo đảo, bò dậy gắt gao ôm lấy hai chân Mộc Khanh Thần: "Công tử, nếu lúc này người khăng khăng muốn xông vào hậu cung, thị vệ có thể trực tiếp chém gϊếŧ người. Đến lúc đó chẳng phải là càng không cứu được Mộc tiểu thư sao?"
Mộc Khanh Thần run lên, nâng ống tay áo lau nước mắt, gắt gao cắn chặt răng, khiến chính mình bình tĩnh trở lại: "Ngươi nói rất đúng, đa tạ! Bây giờ ngươi buông ta ra đi, ta không nên tới hậu cung, mà nơi nên đến là tiền triều để cầu kiến hoàng thượng!"
Cát Phúc buông cánh tay ra.
Mộc Khanh Thần gật gật đầu với hắn, sửa sang lại y phục một chút rồi sau đó hướng về phía tẩm cung của hoàng thượng - An Di Diện, chạy tới. Nhưng chưa chờ hắn chạy ra cửa điện, Ngọc Phù đã cuống quýt đuổi tới: "Công tử, tiểu thư không sao, đã được cứu ra rồi. Người ngàn vạn lần không nên hành động thiếu suy nghĩ."
"Tỷ tỷ được cứu ra rồi, nhưng có bị thương hay không?" Trong lòng Mộc Khanh Thần vui vẻ, rồi sau đó lại không ngăn nổi sự lo lắng.
"Tình huống cụ thể thế nào nô tỳ cũng không biết, hiện tại tiểu thư được an trí ở bên trong thiên điện của thái hậu - Từ An Cung, đã có thái y tới hỗ trợ chẩn trị, sáng sớm ngày mai công tử có thể đến thăm tiểu thư."
"Làm sao ngươi biết được?"
"An Bình quận chúa cho người mang tin tức tới."
Mộc Khanh Thần mím môi, một lúc lâu sau rốt cuộc mới gật gật đầu: "Vậy ta chờ đến ngày mai."
Ngọc Phù nhẹ nhàng thở ra, nàng đúng là sợ Mộc Khanh Thần không quan tâm chạy vọt tới hậu cung: "Thế thì nô tỳ về Lãm Thúy Hiên trước."
Cát Phúc đứng ở bên cạnh có chút nơm nớp lo sợ, sợ Mộc Khanh Thần lại làm ra sự việc nào đó trong lúc xúc động. Hắn đã đắc tội Mộc Lao và Mộc Nam Túc, nếu như Mộc Khanh Thần lại xảy ra chuyện, hắn chắc chắn sẽ bị xui xẻo lây.
Mộc Khanh Thần đứng ở trong sân hồi lâu, chờ đến lúc sắc mặt đều bị gió lạnh làm cho đông cứng cả lại mới xoay người trở về phòng, ngồi trầm mặc bên bàn đợi bình minh đến.
Trầm mặc ngồi hai canh giờ, sắc trời rốt cuộc cũng sáng lên.
Cát Phúc vẫn luôn ngồi ở bên cạnh mở miệng nói: "Công tử, nô tài đi lấy nước cho người rửa mặt chải đầu một chút."
Mộc Khanh Thần lắc lắc đầu: "Không cần, ta qua đó luôn."
Trong cung phát sinh lửa lớn, chỗ cháy nhất vẫn là Từ An Cung của thái hậu, khiến toàn bộ kinh đô đều phải chú ý tới. Bởi vậy hoàng thượng thậm chí còn không lâm triều, mới sáng sớm đã đi ra khỏi cung.
Thái giám tổng quan Chu Sùng vội vàng tiến lên trước xem xét hai bước, sau đó khom người lui về, hồi bẩm lại: "Người đang quỳ phía trước chính là con vợ lẽ của Vinh Vương phủ - Mộc Khanh Thần."
"Mộc Khanh Thần? Sáng sớm hắn đã tới đây làm cái gì?"
"Hồi bẩm hoàng thượng, thời điểm lửa cháy to đêm qua, đích nữ Vinh Vương phủ - Mộc Nghi Hoa đang ở trong tiểu phật đường chép kinh, lửa lớn thiêu cháy cả cánh tay và bàn tay của nàng, bóng rát. Bây giờ đang được thái hậu an bài nghỉ ngơi bên trong thiên điện."
"Mộc Nghi Hoa chép kinh phật ở tiểu phật đường của thái hậu?" Đối với những sự tình bên trong hậu cung, hắn cũng không phải không hoàn toàn biết cái gì hết, chỉ là lười quản mà thôi. Bất quá sự tình lần này đã khiến trong lòng hắn nảy sinh tức giận.
Thái hậu muốn quản lý hậu cung, gây khó dễ với phi tần thì hắn mặc kệ. Rốt cuộc đã nhiều năm trôi qua như thế, thái hậu vẫn luôn có chừng mực, chưa chạm đến điểm mấu chốt của hắn. Nhưng lần này, nếu Mộc Nghi Hoa lại trực tiếp bị thiêu chết ở trong cung thái hậu, Vinh Vương phủ làm ầm ĩ lên như phải đáp trả như thế nào đây?
Mộc Khanh Thần nghe được động tĩnh, vội vàng xoay người lại, cung kính hành lễ với hoàng thượng: "Nô tài tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Đứng lên đi." Hoàng đế rũ mắt nhìn về phía Mộc Khanh Thần, phát hiện sợi tóc và lông mi của hắn đã bị đóng băng, không khỏi mở miệng hỏi: "Ngươi đã đợi ở chỗ này bao lâu rồi?"
"Hồi bẩm hoàng thượng, nô tài đợi ở đây đã nửa canh giờ. Đêm qua thái hậu nương nương bị kinh hách, bây giờ còn chưa tỉnh dậy nên nô tài không dám vào cung quấy rầy." Mộc Khanh Thần khiêm tốn quỳ rạp trên mặt đất, không chút cẩu thả trả lời vấn đề của hoàng đế.
"Ngươi thật là một hài tử hiểu quy củ, đứng lên đi. Vào cung với trẫm."
"Vâng, nô tài đa tạ hoàng thượng." Thời điểm Mộc Khanh Thần bò dậy có chút lảo đảo, lại té ngã trên mặt đất một lần nữa.
Bởi vì chỉ có tay phải không bị tổn thương chút nào nên khi chạm đất, một cánh tay không thể đủ sức chống đỡ cả thân người hắn, khiến hắn trực tiếp ngã xuống. Hiện tại hắn không dám chần chừ một chút nào, giãy giụa bò lên, co quắp sửa sang lại y phục trên người.
Hoàng đế nhìn y phục đơn bạc của hắn, lại nhìn bàn tay phải vừa rồi mới bị xước, giữa mày không tự chủ được nhíu lại: "Chu Sùng, lấy cho đứa nhỏ này một cái áo choàng tới đây."
"Vâng." Thái giám tổng quản không chút dấu vết đánh giá Mộc Khanh Thần một cái.
Đứa nhỏ này xuất thân không cao, chỉ là con vợ lẽ của Vinh Vương phủ, vốn dĩ hẳn là sẽ bị hoàng thượng vô cùng ghét bỏ, nhưng ai lại nghĩ hắn có thể trong vòng mấy ngày ngắn ngủi mà được hoàng thượng coi trọng. Hoàng thượng rất ít khi chú ý tới người khác.
Mộc Khanh Thần kinh sợ nhận lấy áo choàng từ trong tay thái giám tổng quản, lòng bàn tay phồng rộp lên, lại cung kính hành lễ với hoàng thượng lần nữa: "Nô tài sợ hãi, đa tạ hoàng thượng đã ban long ân."
"Đứng lên đi." Hoàng đế thu hồi tầm mắt, xoay người đi về phía Từ An Cung.
Trong thiên điện, Tô Diêu chậm rãi mở mắt ra, cánh tay và lòng bàn tay truyền đến sự đau đớn khiến nàng lập tức thanh tỉnh lại, âm thầm hít vào một hơi: "Đau..."
Cung nữ bên cạnh vội vàng đi tới: "Mộc tiểu thư, người tỉnh rồi sao?"
Tô Diêu chậm rãi quay đầu lại, đánh giá bốn phía một chút, giọng nói có chút khàn khàn: "Nơi này là nơi nào? Tại sao ta lại ở đây?"
"Hồi bẩm Mộc tiểu thư, nơi này là thiên điện của Từ An Cung. Người bị thương khi ở trong lửa lớn, thái hậu nương nương cố ý ân chuẩn cho người tĩnh dưỡng ở nơi này."
"Lửa lớn..." Sắc mặt Tô Diêu trắng bệch, khuôn mặt tinh xảo không có chút huyết sắc nào, khiến người khác cảm thấy đau lòng: "Đúng rồi, lửa lớn..."
Cung nữ nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, không khỏi đè thấp giọng nói đi một chút: "Đã không sao rồi, tiểu thư có thể an tâm tĩnh dưỡng."
Tô Diêu hơi lắc lắc đầu, chống người muốn ngồi dậy.
Cung nữ vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng: "Tiểu thư, hiện tại thân thể của người suy yếu, không nên cử động nhiều."
"Ta đã đáp ứng với thái hậu nương nương sẽ chép kinh, lại không nghĩ tới phật đường sẽ bị cháy, ta cũng bị thương. Nếu chỉ vì việc này mà trì hoãn kinh phật thờ phụng vào hai tháng sau, đó chính là tội lỗi lớn với thiên địa, ta muốn đi thỉnh tội với thái hậu nương nương."
Tô Diêu nói xong, liền giãy giụa muốn xuống giường.
Cung nữ vội vàng khuyên can: "Tiểu thư, thái hậu nương nương phá lệ dặn dò người cần được tĩnh dưỡng thật tốt, nhất định sẽ không trách tội người."
"Thái hậu nương nương không trách tội ta, đó là do người có lòng khoan dung như biển cả, nhân đức dày rộng. Nhưng trong lòng ta thật sự rất bất an, từ lúc vừa mới vào cung, ta đã được thái hậu nương nương chăm sóc chu đáo, thật vất vả mới có cơ hội báo đáp được người lại xảy ra việc như thế, thật sự khiến ta cảm thấy hổ thẹn trong lòng."
Tô Diêu muốn mặc y phục, lại không cẩn thận chạm vào cánh tay bị thương, đau đến mức khiến nàng không khỏi cong lưng ngồi xổm trên mặt đất, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh.
"Tiểu thư, người không sao chứ?"
"Ta không sao, phiền ngươi thay xiêm y giúp ta một chút."
"Vâng."
Danh Sách Chương: