• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Tiểu Mạn

Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904

o0o

"Ngươi... Ngươi cảm thấy ta quan trọng?" Mộc Khanh Thần gắt gao cắn môi, một cảm xúc kích động dâng lên ngực, dường như muốn phá ngực mà ra. Hắn thấp thỏm bất an nhìn Tô Diêu, không hề phát hiện ra rằng trong ánh mắt mình mang theo vẻ vui sướng.

Đối diện với cặp mặt kia, Tô Diêu ngẩn người, rồi sau đó kiên định gật gật đầu: "Không sai. Với ta mà nói, ngươi rất quan trọng!"

Mộc Khanh Thần nhiều lần đè nén mình, cuối cùng vẫn không nhịn được giương khóe môi lên: "Tỷ... Tỷ tỷ!"

Mộc tiếng tỷ tỷ này hơi thấp, nhưng lại là lần đầu tiên hắn thật lòng thốt lên.

Tô Diêu nhìn hắn một lúc lâu, hơi gật đầu: "Ừ."

"Tỷ tỷ!" Mắt Mộc Khanh Thần sáng lấp lánh, nụ cười đơn thuần nở rộ, lúc này trên mặt hắn đã không còn sự hung ác và kiêu ngạo trong quá khứ, vô cùng ngoan ngoãn, khiến người ta cảm thấy mềm lòng.

Tô Diêu nhìn bộ dáng đó của hắn, hình dạng đệ đệ lại lần nữa hiện lên trong đầu, dần dần hợp lại với Mộc Khanh Thần trước mắt, khiến ngực nàng hơi đau đớn, một trận chua xót lan ra: "Ừ, về sau không được làm bậy như hôm nay nữa."

"Được, về sau ta đều gọi ngươi là tỷ tỷ." Mộc Khanh Thần ngoan ngoãn dị thường, gật đầu: "Tỷ tỷ, ta rất quan trọng trong lòng tỷ, cho nên tỷ mới cảm thấy ta vì để Mộc Lao và Mộc Nam Túc té ngã mà làm thương tay của chính mình không đáng, phải không?"

"Đúng vậy."

"Ở trong lòng tỷ, có phải ta quan trọng hơn rất nhiều so với bọn hắn?" Mắt Mộc Khanh Thần càng sáng.

"Phải, quan trọng hơn rất nhiều."

"Vậy rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng chứ? Hai người bọn họ cộng lại chỉ bằng một bàn tay của ta thôi phải không?" Mộc Khanh Thần nói xong, cảm thấy hắn hình dung như vậy có chút quá, nói không chừng bản thân chẳng quan trọng đến vậy.

Tô Diêu cười lớn: "Không đúng."

Mộc Khanh Thần gục đầu xuống. Quả nhiên là đúng như hình dung của hắn, hai người kia là con vợ cả và quận vương, ở trong triều cũng có không ít thế lực, hắn chỉ là một con vợ lẽ với hai bàn tay trắng, làm sao có khả năng quan trọng như bọn hắn chứ?

Tô Diêu duỗi tay đặt lên đầu Mộc Khanh Thần, xoa xoa. Xúc cảm cũng không tệ lắm, chỉ cần chăm sóc một chút thì có thể so sánh với con chó Husky mà nàng nuôi rồi: "Ngươi nói không đúng, hai người bọn họ cộng lại cũng chỉ bằng một sợi tóc của ngươi!"

Mộc Khanh Thần đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc trầm thấp đột nhiên tiêu tán, thay thế vào đó chính là vẻ cao hứng, hưng phấn: "Tỷ tỷ!"

"Ừ."

"Tỷ tỷ!"

"Ừ."

"Tỷ tỷ... Tỷ tỷ..."

"Ngươi thật phiền!"

Tô Diêu không nghĩ rằng mình chỉ nói một câu đơn giản như vậy mà lại khiến Mộc Khanh Thần có phản ứng lớn đến thế, thậm chí còn giống như bị hoán đổi nhân cách. Nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, nàng nghĩ tới chính mình thuở nhỏ.

Lúc ấy, nàng còn vô cùng tin tưởng rằng mình sẽ có được một gia đình tốt, nghĩ rằng ba mẹ sẽ tìm lại nàng, thậm chí còn cảm thấy tất cả những người trong cô nhi viện đến trấn an nàng đều là người tốt, lòng đầy thiện ý. Nếu có thể được nhận nuôi rồi rời đi, là sẽ có người thân, có một cuộc sống hoàn toàn khác...

Nhưng hiện thực nói cho nàng biết, không nên có quá nhiều mộng tưởng hão huyền. Đặc biệt là đối với những hài tử như các nàng, chỉ có cố gắng chạy thật nhanh mới có thể vượt qua được giông bão ngày mưa.

Mộc Khanh Thần nhìn Tô Diêu: "Tỷ tỷ, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"

Tâm tư của Tô Diêu trở về hiện thực, nhìn đôi mắt tin cậy đối diện của Mộc Khanh Thần, nhịn không được giơ ngón tay lên chọc chọc trán hắn: "Ta nói cái gì ngươi cũng tin?"

"Ta tin!" Mộc Khanh Thần kiên định gật đầu.

"Ngươi không sợ ta sẽ coi ngươi như người hầu kẻ hạ, để ngươi đi đấu trí đấu dũng, bản thân lại bàng quan đứng ở phía sau?"

"Ta không sợ." Đôi mắt Mộc Khanh Thần nhìn Tô Diêu vẫn sáng lấp lánh như cũ, bên trong mang theo một cỗ ánh sáng tươi đẹp, là bộ dáng nàng chưa từng gặp qua ở người khác: "Ta là nam tử hán, vốn dĩ nên bảo vệ tỷ tỷ. Nếu như ta có thể giúp được, tỷ tỷ cứ việc phân phó."

"Không sợ ta lừa ngươi?"

"Không sợ." Mộc Khanh Thần vẫn lắc đầu, ánh mắt mãnh liệt mà chân thành: "Tỷ tỷ nói ta rất quan trọng, những lời này chưa bao giờ có ai từng nói với ta. Cho nên nếu tỷ có gạt ta, ta cũng sẽ tin là thật, chỉ cần ta cảm thấy đó là thật, trong lòng sẽ vui mừng. Nếu tỷ muốn lừa gạt ta, hãy gạt ta hoàn toàn, để đến khi ta chết, cũng có thể mỉm cười dưới cửu tuyền."

Ngón tay Tô Diêu nhẹ nhàng run lên, ngay sau đó khẽ cười một tiếng: "Đừng cả ngày nghĩ tới chết, phải nỗ lực sống lâu thêm mấy năm, tốt nhất là sống lâu trăm tuổi, như vậy mới có thể làm người hầu kẻ hạ cho ta cả đời được!"

Đứa nhỏ này tuy rằng cố chấp, nhưng lại đơn thuần ngoài ý muốn. Rốt cuộc cũng mới chỉ có mười tuổi...

"Được!" Mộc Khanh Thần gật gật đầu, ngẩng đầu để lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh, một bộ dáng cầu khen ngợi.

Trong lòng Tô Diêu mềm nhũn, lại lần nữa duỗi tay xoa xoa đầu hắn: "Mấy ngày nay chắc chắn sẽ không có ai tới tìm ngươi gây phiền toái, trước tiên đem thân thể của ngươi dưỡng bệnh cho thật tốt, trước khi ngươi khỏi hẳn, sẽ không có ai mắt mù tới đây khi dễ ngươi. Rốt cuộc hoàng thượng vẫn đang nhìn chằm chằm vào, nếu còn có người dám tìm ngươi, thì trực tiếp đến điện khóc lóc kể lể."

"Vâng, vậy tỷ tỷ đi đâu?"

"Ta chuẩn bị tìm tôn đại phật bái một chút, nhìn xem trên trời có thể rớt xuống cái đùi lớn hay không." Tô Diêu đứng dậy, sửa sang váy áo một chút: "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta đi trước."

"Tỷ tỷ." Mộc Khanh Thần dùng tay phải giữ chặt ống tay áo của Tô Diêu: "Ta... Tay phải ta không sao, còn có thể luyện chữ." Hắn muốn tìm cơ hội để ở cùng với Tô Diêu.

Tô Diêu nao nao, ngay sau đó liền gật gật đầu: "Ta đã biết. Trước tiên ngươi cứ dưỡng thương ba ngày đã, ba ngày sau ta sẽ tới đây dạy ngươi viết chữ."

"Được." Ánh mắt Mộc Khanh Thần nhìn Tô Diêu sáng quắc, thời điểm quyết định chặt thương cánh tay, hắn vốn định chặt cánh tay phải, như vậy sẽ không cần phải đi Thái Học Viện, không cần đối diện với những thứ văn chương đau đầu đó.

Cũng không biết vì sao hắn lại nhớ tới bộ dáng Tô Diêu nắm tay hắn viết chữ, không khỏi sửa lại quyết định. Hiện tại nghĩ lại, quyết định này quả thật vô cùng chính xác.

Sự việc Mộc Khanh Thần đến điện cáo trạng lan truyền trong cung rất nhanh, mấy con cháu tôn thất đang sôi nổi cũng phải an phận xuống.

Mộc Lao và Mộc Nam Túc đi khi dễ Mộc Khanh Thần, đám người Mộc Văn Lễ hẳn là sẽ biết, thậm chí bọn họ còn ở sau lưng thêm củi thêm gió, chính là muốn thử thái độ của hoàng thượng một chút.

Hiện tại bọn họ đã biết rõ ràng, hoàng thượng hy vọng sẽ nhìn thấy cảnh tượng bọn họ tương thân tương ái, dù chỉ là huynh đệ trên danh nghĩa. Như vậy sắp tới, bọn họ sẽ không vượt qua điểm mấu chốt này.

Ngày mùng mười tháng giêng, Tô Diêu đi thăm Mộc Khanh Thần xong, liền bắt đầu chuẩn bị xiêm y.

Ngọc Phù hỗ trợ sửa sang sợi tơ ở một bên, trong mắt mang theo vẻ khó hiểu: "Tiểu thư, nếu xiêm y của người không đủ dùng, có thể đến Nội Vụ Phủ thông báo một tiếng, hơn nữa hiện tại còn dùng lăng sa làm nguyên liệu may xiêm y, có chút quá đơn bạc."

Đã nhiều ngày thời tiết lạnh giá, sắp tới lại có tuyết rơi.

Tô Diêu cầm cây kéo trong tay, vững vàng cắt lăng sa trước mặt, sau đó chồng thành tầng tầng lớp lớp trên làn váy: "Không phải xiêm y không đủ dùng, mà là ta yêu cầu phải có một bộ tố y. Quy củ trong cung nghiêm khắc, bây giờ lại là Tết nhất, căn bản không được mặc y phục màu trắng, chỉ có thể dùng màu này thay thế."

Ngọc Phù ngẩng đầu lên: "Tố y, tiểu thư... Chẳng lẽ người sẽ... Thắp hương sao?"

Kéo trong tay Tô Diêu hơi ngừng lại, trong đôi mắt bình tĩnh hiện lên vẻ nặng nề: "Phải."

Nàng thắp hương người thân của mình một chút...

Ngọc Phù vội vàng cúi đầu, không dám hỏi lại, y phục khâu vá trong tay càng cẩn thận hơn vài phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK