Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904
o0o
Nghe được lời Ninh các lão nói, trong lòng hoàng thượng thoải mái hơn một chút. Hắn tại vị đã nhiều năm, lão thân bên người đã ít ỏi không còn mấy, chỉ sót lại vài vị có thể để hắn tín nhiệm, trong số đó có Ninh các lão này.
Ninh Du từng là ân sư của hắn, có ơn dạy dỗ hắn, lại làm quan trong triều nhiều năm, cả đời vẫn chưa cưới vợ, cũng không có con nối dõi. Một vị lão thân như vậy, hắn tự nhận là có thêm vài phần khoan dung: "Mấy ngày nay Vinh Vương nhảy nhót lung tung nhằm mua chuộc nhân tâm, rất không an phận. Có không ít bá tánh Vinh Thành dâng lễ vật lên đền thờ để cung phụng hắn..."
"Nếu nói về thanh danh nhân từ thiện đức, cho dù có hơn mười cái Vinh Vương cũng không thể so sánh nổi với hoàng thượng. Hoàng thượng thống trị Đại An triều, khiến cho tứ hải thái bình, bá tánh an cư, Vinh Vương bất quá chỉ làm ra chút ân huệ nhỏ, đã mưu toan làm chao đảo nhân tâm, thật sự không biết phải nói như thế nào nữa."
Làm quan trong triều nhiều năm, lại từng dạy dỗ, nhìn hoàng thượng từng bước từng bước một đi đến hiện tại, Ninh các lão có hiểu biết vô cùng rõ ràng đối với tính tình của hắn.
Tâm tư vị đế vương này thâm trầm, lại phá lệ chú trọng thanh danh, mấy hoàng tử trong triều đều chết một cách hiếm lạ cổ quái, nhưng người bên trong kinh đô lại hiếm khi nghị luận việc này, hẳn là do đế vương cố tình áp chế.
Hiện giờ Vinh Vương ở đất phong của mình là Vinh Thành mời chào nhân tâm, mượn thiện danh nhân từ. Hoàng thượng muốn trừng trị Vinh Vương, tất muốn lấy điểm này, Tô Diêu và Mộc Khanh Thần là người tốt nhất.
Đương nhiên, cũng không cần hắn phải cố tình nhắc nhở, chính hoàng thượng hẳn cũng có thể nghĩ đến được.
Quả nhiên, sau khi hoàng thượng cân nhắc một lúc lâu thì mở miệng đáp ứng: "Hài tử Khanh Thần kia thật sự đáng thương, là con vợ lẽ duy nhất của Vinh Vương phủ, nay đã mười tuổi, nhưng nhìn qua cũng chẳng khác với những đứa trẻ bảy, tám tuổi cho lắm. Hơn nữa lại không biết viết chữ, khiến người ta quả thật không đành lòng, có Ninh các lão ngươi dạy bảo, cũng coi như cho đứa nhỏ này một sự an trí thích đáng."
"Vâng, lão thần cũng thấy hài tử này đáng thương, chỉ hy vọng có thể dạy dỗ hắn thật tốt, cho hắn biết thế nào là trung quân ái quốc, đền đáp ơn nghĩa của triều đình, về sau có thể trở thành người hữu dụng, đã xem như tốt lắm rồi."
Hoàng đế gật gật đầu: "Ý của Ninh lão sư là muốn thu hắn làm đệ tử quan môn?" Thu nhận Mộc Khanh Thần, chẳng khác nào phá lệ, nếu có những người khác tìm tới cửa, Ninh các lão phải làm như thế nào?
Ninh các lão gật đầu: "Tuổi tác lão thần cũng không lớn, tinh lực dạy dỗ Mộc Khanh Thần còn chẳng đủ, tất nhiên sẽ không thu nhận đệ tử khác. Cho nên lão thần nghĩ tổ chức một lễ bái sư, hoàng thượng cũng biết lão thần không có hậu nhân gì, chỉ có thể mời một vài đồng liêu trong triều, cũng coi như chứng kiến giúp cho lão thần."
Đệ tử quan môn, cũng chính có ý nghĩa là sẽ không bao giờ thu nhận thêm người khác.
Trong lòng hoàng thượng rất vừa ý: "Được, cứ làm như vậy đi. Trẫm tự mình hạ chỉ, để Khâm Thiên Giám tìm một ngày lành tháng tốt, cho ngươi và Mộc Khanh Thần định ra duyên phận thầy trò."
"Lão thần đa tạ hoàng thượng." Ninh các lão làm bộ dáng nhẹ nhàng thở ra: "Sau này sẽ không còn lại ưu phiền gì nữa."
Ra khỏi hoàng cung, Ninh các lão cảm thấy vô cùng mỹ mãn, trực tiếp đến Thái Học Viện tìm Mộc Khanh Thần, dò hỏi hắn có muốn nhận mình làm lão sư hay không.
Mộc Khanh Thần hơi trố mắt một chút, sau khi phục hồi tinh thần lại thì trực tiếp quỳ xuống đất hành lễ bái sư với Ninh các lão: "Đệ tử khấu kiến lão sư."
Ninh các lão vẫn chưa kiêng dè những người khác, sắc mặt Mộc Văn Lễ đang lén lút đi lại liền lập tức cứng đờ.
Mộc Khanh Thần lại cực kỳ cao hứng. Thời điểm hắn mở miệng xin Ninh các lão giúp đỡ, đã tính là biểu hiện thái độ của chính mình, sau đó Ninh các lão hỗ trợ đưa tỷ tỷ từ trong Từ An Cung của thái hậu cứu ra ngoài, càng là một ân tình lớn, bởi vậy thời điểm hắn hành lễ đều phá lệ cung kính.
Ninh các lão thân mật khom lưng đỡ Mộc Khanh Thần lên: "Hài tử này, đứng dậy đi. Lão thần đã báo cáo tình huống với hoàng thượng, mấy ngày sau sẽ chọn được một ngày lành tháng tốt, liền cho con chính thức hành lễ bái sư. Bây giờ con muốn mời ai cũng có thể lập tức viết thiệp được rồi."
Mộc Khanh Thần ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, đệ tử nghe theo sự an bài của lão sư."
Một chuyến vào kinh này, sự việc Mộc Khanh Thần muốn nhận Ninh các lão làm lão sư đã rất nhanh truyền khắp từ trên xuống dưới trong triều đình, khiến những người muốn mượn sức của Ninh các lão đều tức khắc muốn bóp cổ tay.
Toàn bộ không khí bên trong Thái Học Viện, đều bởi vì chuyện này mà áp lực hơn rất nhiều. Sau khi tan học, Mộc Văn Lễ kiếm cớ ra khỏi hoàng cung, trở về Trang Vương phủ một chuyến.
Mộc Khanh Thần không để ý những ánh mắt phức tạp xung quanh, sau khi tan học tức lập tức đến Lãm Thúy Hiên.
"Tỷ tỷ!" Một đường Mộc Khanh Thần chạy tới đây, trên mặt đều mang theo sự vui vẻ.
Tô Diêu đang đi lại ở trong phòng, thấy hắn vội vội vàng vàng vọt vào, khóe môi không khỏi giương lên: "Đã xảy ra chuyện gì? Nhặt được bảo bối ở bên ngoài sao?"
"Bảo bối thì không nhặt được, nhưng lại nhặt được một vị lão sư." Hai mắt Mộc Khanh Thần sáng lấp lánh nhìn Tô Diêu, một bộ dáng hiến vật quý: "Tỷ tỷ, hôm nay Ninh các lão tới tìm ta, nói là muốn thu ta làm đệ tử."
Tô Diêu đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Ngươi nói Ninh các lão muốn thu ngươi làm đệ tử?"
"Là Ninh các lão trực tiếp đi Thái Học Viện, lúc ấy Thái Học Viện còn đang dạy học, có rất nhiều người ở đó. Các lão nói thẳng ra là muốn thu nhận ta làm đệ tử, hơn nữa còn nói hoàng thượng đã đồng ý, ngày khác sẽ chính thức tổ chức lễ bái sư, muốn mời người khác tham dự."
Tô Diêu không khỏi đi qua đi lại một vòng ở trong phòng, rồi sau đó giơ tay vỗ vỗ bả vai Mộc Khanh Thần: "Thật sự là tốt quá rồi."
Mộc Khanh Thần ý cười xán lạn: "Phải, có Ninh các lão ở đó, tình cảnh của chúng ta trong cung hẳn là cũng tốt hơn một chút. Những người khác muốn làm khó chúng ta, cũng cần phải suy tính đến phân lượng của Ninh các lão."
Tô Diêu bảo Mộc Khanh Thần ngồi xuống bên cạnh: "Ngươi có biết vì sao Ninh các lão nhận ngươi hay không?"
"Nguyên nhân sao?" Mộc Khanh Thần hơi hơi lắc đầu: "Ta chỉ lo cao hứng, thế nhưng lại không nghĩ tới vấn đề này. Ta biết chữ, nhưng đến bây giờ đến chữ to cũng không viết nổi, theo đạo lý mà nói, Ninh các lão không nên nhận ta mới đúng."
"Ninh các lão đã ở bên ngoài nhiều năm, nay lại một lần nữa trở về triều đình, còn trực tiếp quản lý Thái Học Viện, đám người Mộc Văn Lễ đó tất nhiên sẽ muốn mượn sức các lão. Trường hợp như vậy, hoàng thượng hẳn có thể nghĩ đến."
Mộc Khanh Thần nỗ lực suy nghĩ, một lát sau, trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh: "Ninh các lão làm như vậy là vì e ngại sao? Ta xuất thân thấp hèn, từ nhỏ lại không được dạy dỗ tốt, Ninh các lão nhận ta, cũng không làm được chuyện gì, còn có thể dùng việc đó lấp kín miệng của những người muốn mượn sức đó. Như vậy đã có thể cho thấy rằng bản thân không muốn liên quan đến những tranh đấu trong triều đình, lại có thể khiến cho hoàng thượng yên tâm."
"Không sai." Tô Diêu gật gật đầu.
"Tỷ tỷ, ta có chút không hiểu rõ lắm, người trong cung có xuất thân thấp hèn giống như ta rất nhiều, hơn nữa ta còn đến từ Vinh Vương phủ, càng là người không thích hợp để chọn nhất. Tại sao hoàng thượng lại đồng ý cho Ninh các lão thu nhận ta chứ?"
Tô Diêu hơi mỉm cười, trầm giọng nói: "Là bởi vì ngươi đến từ Vinh Vương phủ!"
Danh Sách Chương: