“Lão yêu quái, có chuyện, ta muốn cầu xin lão.” Cả người Vạn Giang Hồng quấn đầy băng vải, vịn vào tường quay về phía Quỷ Thủ đang hốt thuốc bên trong nhà mà nói.
Quỷ thủ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hơi nhíu mày, “Mắt thì không nhìn được, đã mù lòa còn thích di chuyển lung tung làm chi?”
Vạn Giang Hồng không quan tâm đến lời chế nhạo trong lời ông ta chút nào, vịn vào tường bước từng bước một trong nhà.
“Ta có việc muốn nhờ lão.”
“Nói đi, nếu lại để ta đi cứu cái loại người nhạt nhẽo lần trước đó, ta sẽ hạ độc không lưu tình, cho nó sớm chút đầu thai.”
“Ta không tính là nhạt nhẽo chứ, bằng vào dung mạo của ta, thiên hạ nghiêng ngả vì ta cũng là chuyện khó trách.” Vạn Giang Hồng hơi nâng khóe môi, giương lên một nụ cười tự cho là phong lưu phóng khoáng.
Quỷ Thủ trợn trừng mắt bên cạnh.
“Nếu không phải vì nể mặt đồ nhi ngoan kia của ta, ta đã hạ độc câm cho ngươi từ lâu rồi, khiến người khác buồn nôn là tội lớn.”
“Đồ nhi ngoan?” Vạn Giang Hồng cười cợt, nếu tiểu cô mụ nóng tính kia có thể dùng từ ‘ngoan’ để miêu tả, trên đời sẽ thật sự không có thứ gọi là ngoan ngoãn rồi.
Quỷ Thủ dùng nét mặt bộ ngươi không hiểu à nhìn chằm chặp vào y, “Nhắc lại, rốt cuộc ngươi có chuyện gì?”
Vạn Giang Hồng thu lại nụ cười, đưa tay phải ra bịt mắt phải, “Lão nói mắt của ta là do bị độc rắn xâm nhập, dẫn tới độc vốn nằm trong mắt phát tác.”
“Đúng là như thế.” Quỷ Thủ gật đầu, vô cùng kiêu ngạo nói, “Nếu không phải ta, tiểu tử ngươi không biết chết bao nhiêu lần rồi.”
Vạn Giang Hồng không để ý tới ông ta, tiếp tục nói, “Nếu y thuật của lão đã lợi hại như thế, vậy có thể chuyển toàn bộ độc trong mắt sang một con mắt thôi được không.”
Bàn tay đang hốt thuốc của Quỷ Thủ chợt dừng lại, cặp mắt nghiêm túc mang theo vài phần hứng thú, “Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng. Nếu theo trị liệu của ta, ba năm sau, có lẽ đôi mắt của ngươi sẽ trở về nguyên vẹn. Nhưng nếu chuyển độc tố sang một con mắt duy nhất, tuy rằng con mắt được chuyển kia sẽ khôi phục lại bình thường, nhưng con mắt còn lại kia vĩnh viễn mù lòa. Đây không phải là trò đùa.”
Vạn Giang Hồng không để ý lắm cười cười, “Mấy ngày nay ta đã nghĩ kỹ rồi, tuyệt đối không hối hận. Thay vì ở trong bóng tối ba năm, chẳng bằng mất đi nửa thế giới. Hơn nữa, có vài người, sẽ không chờ được ta…”
Quỷ Thủ bước đến, “Đã như vậy, ngày mai chúng ta bắt đầu luôn.” Trên mặt ông hiện rõ sự hăng hái, “Thật ra đã sớm nghĩ tới cách này, nhưng đồ nhi ngoan của ta khăng khăng không cho. Hiện tại con bé trở về Đại Yến rồi, chính là cơ hội tốt nhất. Chẳng qua, sau này con bé trở lại, ngươi phải giải thích rõ ràng. Chuyện chữa trị mắt của ngươi, không phải chủ ý do ta đề xuất nhé.”
“Tất nhiên ta hiểu.” Vạn Giang Hồng khinh thường, vô cùng thắc mắc, Quỷ Thủ lão đầu này võ công và y thuật đều rất giỏi, ngay cả chế dược hạ độc của y đều tự tay Quỷ Thủ truyền thụ. Nhưng một nhân vật nổi tiếng khắp thiên hạ như thế, lại cực kỳ sợ đồ nhi của mình ---- tiểu cô mụ của hắn.
Quỷ Thủ vừa nghe y nhận trách nhiệm, tức khắc không còn áp lực nữa, ngâm nga chạy vội ra ngoài, bảo là muốn đi làm chuẩn bị.
Vạn Giang Hồng nghe tiếng bước chân ông ta dần dần bay xa. Vịn tường di chuyển từng chút một trở về.
Ba năm… Thời gian quá dài… Mà thế giới này, đã sắp đại loạn đến nơi rồi, sao y có thể bất lực chờ tận ba năm sau khi đại cục ổn định xong xuôi? Dù sau này chỉ còn một con mắt, y cũng muốn liều mạng!
*
Tuyết trắng bờ sông, mặt nước lạnh băng.
Đệ Ngũ Chiêu lặng lẽ ngồi ở đầu cầu, mặc cho tuyết trắng trút xuống, phủ kín lớp y phục. Thi thoảng lại quay đầu lại, nhìn con đường dài không một bóng người, hụt hẫng.
Rốt cuộc cô không đuổi theo. Thì ra, nó trong lòng cô, chẳng hề quan trọng…
Nhớ tới ngày thường, cô luôn cười cưng chiều với nó, còn có những thân mật khiến người ta hiểu lầm kia. Giờ đây, lại làm cho nó vô cùng hoài niệm. Nếu như, cô vẫn không tìm đến nó, vậy nó nên làm gì? Nhưng để nó sau khi nói ra một câu ác độc kia, lại ủ dột trở về, nó làm không nổi!
Vê tuyết thành một quả cầu, ủ rũ ném đi.
Cố Nghê Thường đồ ngu ngốc!
“A?” Quả cầu tuyết vỡ nát trên bộ y sam màu xanh ngọc bích nhạt, ướt vạt áo. Giọng nói khàn khàn mang theo vài phần âm lãnh, “Là ai mà vô lễ như thế?”
Đệ Ngũ Chiêu đang buồn rầu không có nơi xả giận, người nọ lại xuất hiện. Nó cúi đầu nhìn xuống dưới cầu. Người nọ đứng ở đầu thuyền, tức tối phủi tuyết vỡ nát trên người.
Thân hình cao lớn, dáng vẻ oai nghiêm. Đệ Ngũ Chiêu tiếp tục vê một quả cầu tuyết, đang chuẩn bị đập tới.
Không ngờ người nọ lại ngẩng đầu lên, mặt trái xoan, con ngươi trong suốt khảm trong mắt hạnh, hai má trắng nõn mà nhẵn nhụi. Dung mạo bậc này, mới được coi là quốc sắc thiên hương.
Đệ Ngũ Chiêu chợt ngây ngẩn, quả cầu tuyết trên tay rơi xuống đất, vỡ tan tành.
“Nghê Thường?” Nó có chút không xác định hô gọi. Nhẹ nhàng nhảy một cái, đã nhảy lên trên thuyền của người nọ.
Người nọ nhìn thấy Đệ Ngũ Chiêu dễ dàng nhảy từ trên cầu xuống, chân mày không khỏi nhướn lên, âm thanh khàn khàn lại vang lên lần nữa, “À, ta tưởng là công tử nhà ai, hóa ra là công tử phủ Thừa tướng, thật là thất kính thất kính! Không ngờ, tiểu công tử còn nhỏ tuổi, võ công lại đạt được trình độ như kia rồi, thật không đơn giản.”
Đệ Ngũ Chiêu nhấc chân tiến lại gần phía cậu chàng, híp mắt, quan sát cậu ta. Trên cái cổ thon dài, thật khó có thể bỏ qua yết hầu. Trên đời, lại có hai diĩeễndđànleequúyđôn người giống nhau đến vậy ư?
“Ngươi là ai?” Đệ Ngũ Chiêu cảnh giác nhìn cậu ta, âm thầm lui về phía sau hai bước.
Người nọ nhoẻn miệng cười, nhìn vô cùng hiền hòa, “Người nhàn hạ, tên là Dạ Tước Thư.”
“Dạ Tước Thư?” Đệ Ngũ Chiêu trầm tư, Dạ gia không phải là một gia tộc không có tiếng tăm trên giang hồ. Nó từ trong sách biết được, hai mươi năm trước, người qua đường ai chẳng biết Vương tộc Dạ thị trong dân gian. Nhưng chỉ trong một đêm bị giết sạch. Từ đó, không còn tồn tại nữa. Không ngờ, vẫn còn sót lại người trong Dạ tộc. “Ngươi là người Dạ tộc?”
Dạ Tước Thư mím môi nở nụ cười, “Không tồi, tại hạ chính là người của Dạ tộc.” Cậu ta nhìn mặt sông phẳng lặng, một miếng bông tuyết nhỏ rơi lên lông mày của cậu, từ từ tan chảy, “Năm đó may mắn, tránh được một kiếp. May mắn được Đương kim Thánh thượng không tiếp tục truy cứu chuyện năm đó, bấy giờ tại hạ mới có cơ hội được ngao du ngũ hồ tứ hải, không đến mức rơi vào cảnh lao ngục.”
Hiện giờ Đệ Ngũ Chiêu đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. Rốt cuộc Cố Nghê Thường có quan hệ gì với tên này? Tại sao dlễnđàNleêqUÝđô/n bọn họ lại giống nhau đến thế. Trừ bỏ yết hầu và chiều cao, như thể bước ra từ một khuôn mẫu.
“Tiểu công tử, nếu không ghét bỏ, vào bên trong thuyền tránh lạnh nào.” Dạ Tước Thư nhàn nhạt cười, mặc dù giọng nói hơi khó nghe, nhưng nụ cười trên mặt lại khiến người ta có ấn tượng tốt. Đệ Ngũ Chiêu không thừa nhận là do dáng dấp của cậu ta rất giống Cố Nghê Thường.
Nghĩ rằng lúc này không thể trở về, đi loanh quanh với tên này một chút cũng không sao cả.
Nhìn Dạ Tước Thư đưa tới ánh mắt dò hỏi. Đệ Ngũ Chiêu bĩu môi, có chút bất đắc dĩ đi tới.
“Đây là tự ngươi mời ta, bằng không có chết ta cũng không đi.”
“Phải, là tại hạ ngưỡng mộ võ nghệ của tiểu công tử, đặc biệt mời tiểu công tử vào trong chỉ điểm một ít cho tại hạ.” Dạ Tước Thư vén rèm che trên thuyền lên, dẫn Đệ Ngũ Chiêu chậm rãi tiến vào.
Không hề hay biết, trong khoảnh khắc Đệ Ngũ Chiêu tiến vào kia, nụ cười trên mặt Dạ Tước Thư, quỷ quyệt.
*
Bên này, Thất Thất nhảy lò cò, trong ánh mắt dòm ngó của mọi người nhảy trở về phòng của mình.
Không để ý quá nhiều, vội vàng xua đuổi người xung quanh. Mò ra quyển tiểu thuyết kia.
Vừa mở ra, đã thấy tác giả gửi tin nhắn tới.
Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân:
[ hì hì ] nữ phụ muội muội thật đáng yêu! Chị chỉ tùy tiện nói một chút thôi, em lại làm thật. Manh Manh chị thật sự rất thích nữ phụ muội muội.
Thất Thất cắn răng nghiến lợi, tùy tiện nói một chút, thì có thể để cô đi làm chuyện mất mặt đến thế sao? Hơn nữa, còn vì vậy mà làm cho thằng bé tiểu Chiêu ghét cô.
Đang chuẩn bị cầm bút trả lời tác giả, mụ ta lại gửi tới tin nhắn.
Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân:
Xét thấy nữ phụ muội muội đáng yêu như vậy, khiến chị thật sự tiếc thương cùng cảm động, bây giờ sẽ tra baidu một chút, tìm một cái chết vinh quang nhất vì em. [ khuôn mặt tươi cười ] không cần cảm kích chị.
Nói một thôi một hồi, vẫn là muốn giết cô sao?
Thất Thất nổi vạch đen, đột nhiên cảm thấy mấy chuyện vừa làm trước đấy thật sự không đáng.
Tức giận chuyển đến nghiên bút.
Cầm bút lên liền viết: Mụ tác giả lừa bịp đi chết đi!
Ai ngờ sáu chữ kia lóe lên, biến thành màu đỏ tươi. Phía trên hiện một dòng chữ lớn viết: Gửi đi thất bại.
Sau đó tất cả chữ biến mất.
Thất Thất im lặng, hệ thống này không phải lại xảy ra vấn đề gì nữa chứ…
Đợi rất lâu, vẫn chưa thấy Manh Manh tác giả gửi tới tin nhắn cá nhân. Chắc đã xảy ra vấn đề thật rồi. Gập truyện lại, giấu vào trong vách ngăn.
Nằm trên giường, lăn lộn, làm sao cũng không ngủ được, trong đầu luôn hiện lên cặp mắt thương tâm của tiểu Chiêu, lòng bất giác d.i3^n~đ4`nl3^QuÝđÔ/n cũng vỡ tan thành từng mảnh. Chỉ còn cách chờ nó trở lại, rồi giải thích rõ ràng cho thằng bé.
*
Nhưng chờ mãi chờ mãi, cô không chờ được tiểu Chiêu đến, lại chờ được một nhân vật không ngờ đến.
Nhìn hắn từng bước một tiến đến, Thất Thất không còn chỗ để lùi, “Đại thần, sao anh lại tới đây?”
Đệ Ngũ Uyên tựa như đã uống không ít rượu, đôi mắt tím có chút mông lung. Gò má màu lúa mì mang theo sắc đỏ. Bước chân hơi loạng choạng đi tới phía giường.
“Ngươi… Chẳng lẽ ngươi đã quên?” Đệ Ngũ Uyên châm chọc cười một tiếng, “Giữa ban ngày, ngươi làm ra loại chuyện kia, không phải là hi vọng ta tiếp nhận ngươi sao?”
“Hả?” Thất Thất kinh ngạc.
Đệ Ngũ Uyên ngồi lên giường, một tay nâng cằm của cô lên, “Hôm nay, ta tới để thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, báo đáp ngươi đây. Ha ha, vui mừng đến nói không thành lời hả?”
“Anh nghĩ hơi nhiều rồi.” Thất Thất bất mãn tránh khỏi tay của hắn, bị người khác nắm cằm thật khó chịu.
“Sao cơ?” Đệ Ngũ Uyên xì đểu, khinh thường trong mắt lộ rõ, “Lần này lại làm trò hề gì đây, muốn nghênh đón còn chống đối?”
“Đại thần, anh nhìn kìa, bên kia là ai?” Thất Thất chỉ về sau lứng hắn. Cố gắng dẫn dụ tầm mắt của hắn, sau đấy một chưởng đánh ngất hắn.
Nhưng hắn không bị lừa, nhào về phía trước, đè cô ở bên dưới, “Ngươi thật sự coi ai cũng ngu xuẩn sao? Cái kế kém cỏi cỡ này, đừng nên phô bày trước mặt ta.”
“Nặng quá, anh tránh ra!” Lần đầu tiên bị cảm giác đè nặng khiến cô hoảng sợ. Nhưng bất luận cô giãy giụa thế nào, cũng không thoát khỏi sự kềm kẹp của hắn.
Đệ Ngũ Uyên cười nhạo, “Không phải ngươi khao khát được ta sủng ái sao? Hôm nay ta liền thỏa mãn ngươi.” Dứt lời, cúi đầu, liền hôn lên cổ cô.
Xúc cảm xa lạ kia, Thất Thất sợ hãi run rẩy. Vậy là phải bị tên khốn này cưỡng bức sao? Trống rỗng nhìn xà nhà, nếu như, có một dải bóng dáng màu đỏ thì tốt biết mấy… Nếu tiểu Chiêu vẫn ở đây, thì tốt biết mấy…
Tại khoảnh khắc cô gần như tuyệt vọng, chợt phát hiện người trên thân thể ngưng động tác, tiếng hít thở đều đều truyền đến bên cổ.
Cô kinh ngạc cúi đầu, nhìn hai mắt hắn nhắm chặt, ngủ ngon lành. Âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn ấy vậy mà ngủ thiếp đi…
Bất chợt nhớ tới trong sách từng nói qua, Đệ Ngũ Uyên không giỏi uống rượu, hai chén liền say, mười chén liền ngất. Nhìn bộ dạng của hắn cũng phải vào bảy tám chén.
Cùng với việc hắn say ngủ, bàn tay trói buộc cô dđ:l3qwýĐ/0/n thật chặt, cũng theo đó nới lỏng. Thất Thất nhân cơ hội này, xoay người lăn một vòng vào bên trong chiếc giường hẹp, thoát khỏi phía dưới thân thể của hắn.
Nhìn hắn ngủ như heo chết, dùng sức lau nước bọt còn lưu trên cổ, phút chốc cơn buồn nôn ập đến đến suýt ói ra. Cũng không quản hắn có bị đánh thức không, dồn sức đạp hắn xuống giường.
Đệ Ngũ Uyên rên lên một tiếng, nhưng vẫn không tỉnh.
Thất Thất nghiến răng, nếu cứ vậy mà bỏ qua cho hắn, sao cô có thể giải trừ sự ghê tởm trong lòng chứ!
Nhớ tới lúc trước có lấy được vài món đồ từ Vạn Giang Hồng, bất chợt nở ra một nụ cười nham hiểm…