Đệ Ngũ Chiêu vừa đi vào, liền phát hiện có gì đó không đúng, bên trong hoàn toàn không có người. Theo lý thuyết, một anh chàng giống công tử, phải có một hai người hầu thị nữ chứ. Nhưng bên trong thuyền, ngoại trừ một cái bàn gỗ, một cái ghế cùng với độc một cái tủ đựng nơi góc tường, còn lại chẳng có gì nữa.
Cửa sổ bốn phía cũng bị đóng chặt lại từ bên trong, bốn góc thuyền đều thắp một cây nến, ánh nến yếu ớt lại thêm đợt sóng lớn trên mặt sông mà lay động đôi chút. Bên trong thuyền chật hẹp ngột ngạt, giống như một cái nhà tù, ảm đạm và mang theo một luồng không khí mốc meo.
Thằng bé xoay người muốn đi ra, Dạ Tước Thư lại đứng ngay ở lối ra, tuy rằng gương mặt giống Cố Nghê Thường y đúc treo lên một nụ cười, nhưng cảm giác giả tạo rõ rệt. Đệ Ngũ Chiêu không khỏi có chút thấp thỏm không yên.
“Tiểu công tử, đừng khách sáo, cứ tùy ý ngồi đi, tại hại pha cho người ấm trà làm ấm bụng nhé.” Dạ Tước Thư tiện tay đứng bên lối ra đóng lại cửa gỗ ẩn sau rèm châu lại. Lúc này, đến một tí ánh sáng bên ngoài cũng không lọt vào nổi.
“Ngươi đóng cửa lại làm gì? Ngột muốn chết.” Đệ Ngũ Chiêu phồng má, giả vờ bất mãn vỗ bàn, la lối om sòm giống như một đứa bé bình thường, cố gắng khiến cậu ta lơ là cảnh giác.
“Bên ngoài gió tuyết quá lớn, đóng cửa lại sẽ ấm hơn. Tiểu công tử còn nhỏ tuổi, tốt hơn vẫn là nên nghe lời một chút, chứ nếu bị thương thì không hay đâu.” Một câu nói ra, bên trong lời nói thể hiện sự uy hiếp rõ ràng, mà nụ cười trên mặt cậu ta cũng càng lúc càng vặn vẹo.
Đệ Ngũ Chiêu âm thầm quan sát xung quanh, không có ai khác, mà kẻ trước mắt này mặc dù cao hơn nó một chút, nhưng thân thể thon gầy, yếu ớt mỏng manh như nữ tử. Nếu đối đầu với hắn, chắc sẽ có phần thắng.
“Không phải ngươi nói muốn pha trà cho ta sao?” Đệ Ngũ Chiêu ngồi xuống ghế, thắc mắc nhìn cậu ta.
“A, là sơ sót của tại hạ.” Dạ Tước Thư hắng giọng nở nụ cười, rồi đi tới tủ đựng phía trong thuyền.
Nhìn cậu ta ổn định bình tĩnh lấy ra ấm trà, lấy ra một ít lá trà từ một cái bình khác, bỏ vào trong ấm trà. Nhìn tay chân lóng ngóng, biết ngay là kẻ không chuyên.
Đệ Ngũ Chiêu chẳng chờ cậu ta pha trà xong đã đứng dậy đi về phía lối ra. Nhưng vừa tới cửa, cái kẻ đáng lẽ đang pha trà lại đứng ngay trước mặt nó. Mà nó lại không hề cảm nhận được cậu ta đi tới đây như thế nào. Trong lòng thầm nghĩ không ổn, chỉ sợ gặp phải đối thủ khó chơi rồi.
“Tiểu công tử làm gì thế? Sao lại không ngoan ngoãn ngồi chờ tại hạ pha trà tiếp đãi người chứ?” Dạ Tước Thư vẫn tao nhã cười như trước, nhưng Đệ Ngũ Chiêu bỗng có chút sợ hãi.
Đệ Ngũ Chiêu cúi đầu, âm thầm vân vê lòng bàn tay, cố ý giả giọng ngây ngô nói, “Chỗ này của ngươi thật chán ngắt, ta ra ngoài ngắm tuyết còn vui hơn.”
“Tiểu công tử, đợi uống trà của tại hạ cho ấm người rồi hẵng đi thì có làm sao? Tại hạ chắc chắn sẽ cùng người ngắm tuyết.”
“Ta không uống đấy!” Đệ Ngũ Chiêu ngẩng đầu lên, trừng lớn đôi mắt to ướt át, “Trà gì đó, khó uống muốn chết!” Nói xong liền muốn vòng qua cậu ta để mở cửa.
“Trẻ con không nghe lời sẽ bị phạt.” Âm thanh khàn khàn, mang theo cơn rét lạnh từ Địa ngục.
Đệ Ngũ Chiêu vừa đặt tay lên trên cửa, liền thoáng nhìn thấy tay Dạ Tước Thư vươn tới. Tuy rằng tốc độ cực nhanh, nhưng Đệ Ngũ Chiêu luôn luôn chú ý động tĩnh sau lưng, không để cậu ta chiếm được bất cứ ưu thế nào.
Mắt thấy tính dùng tay chặt vào sau gáy của nó. Đệ Ngũ Chiêu nghiêng người ngã xuống, tránh thoát công kích của cậu ta, tay phải chống đất, hai chân bay lên đá vào đầu gối của cậu, dự định giết cậu ta trở tay không kịp.
Ai ngờ, đôi chân gần ngay trước mắt kia đột nhiên biến mất. Đệ Ngũ Chiêu cả kinh, còn chưa kịp thu chân lại, sau lưng truyền đến một trận đau đớn, vô lực ngã xuống đất.
Dạ Tước Thư ngồi xổm xuống, liền đưa tay tóm tóc của nó, lắc đầu thở dài, “Tiểu công tử đáng yêu biết bao, sao mà lại cứng đầu cứng cổ thế không biết?”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Đệ Ngũ Chiêu cố hết sức mở miệng, trên người hẳn đã gãy vài cái xương, lệ trong hốc mắt đảo quanh không ngừng, dù kiên cường thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ mới tám tuổi.
“Ta có thể làm cái gì chứ?” Dạ Tước Thư cười lạnh, “Chỉ là muốn đòi lại những món nợ kia thôi. Mà Đệ Ngũ gia tộc, là một trong những kẻ đó.”
Cậu ta kéo Phật châu trên tay phải Đệ Ngũ Chiêu ra, Đệ Ngũ Chiêu muốn đoạt lại, lại bị cậu đánh một chưởng hôn mê. “Trước khi Đệ Ngũ Uyên xuất hiện, ngươi tạm thời ở lại chỗ này đi.” Nói xong, cậu ta giễu cợt cười, một mình đi ra ngoài, rồi khóa trái cửa lại thật chặt.
Đệ Ngũ Uyên, món nợ cha ngươi thiếu sẽ do đám Đệ Ngũ gia tộc các ngươi hoàn trả! Món nợ Dạ gia năm đó, từng tên một, không trốn thoát nổi đâu.
*
Hoàng cung.
“Nghê Thường, em có thể tới gặp ca ca, ca ca thật sự rất mừng.” Cố Cẩn Hi cười tươi rói, đôi mắt cong như vầng trăng, bên trong cất giấu sự cưng chiều dìm chết người.
Thất Thất vừa cầm đũa gắp chỗ thức ăn đã chất chồng thành núi trong bát, vừa mở miệng nói, “Ca ca, Nghê Thường chỉ có một ca ca là anh, sao có thể lạnh nhạt chứ?”
“Ừ, ca ca cũng chỉ có một mình Nghê Thường là muội muội ngoan thôi.” Cố Cẩn Hi quay đầu đi chỗ khác, giống như đang tự thôi miên chính mình, hai chữ ‘muội muội’ này nói ra mới nặng nề làm sao.
“Phải rồi, ca ca.” Đột nhiên Thất Thất buông bát đũa xuống, có chút thấp thỏm cúi đầu, con mắt đảo loạn liếc mắt nhìn, “Phủ Thừa tướng… ờm… có tin tức gì không?”
“Không có.” Cố Cẩn Hi lắc đầu, đau đớn nhìn cô, “Em vừa mới đến, đã lại muốn đi rồi à?”
Thất Thất cười ngượng, “Không phải, mấy ngày gần đây em mới có thể được ở bên ca ca tốt của em. Còn lâu mới muốn về cái phủ Thừa tướng kia nhé!” Cô cũng không dám trở về, nếu cô lại xuất hiện trước mặt Đệ Ngũ Uyên, khó bảo đảm hắn sẽ không xé xác cô. Trong hoàng cung, mặc dù nhân cách thứ hai của Cố Cẩn Hi rất kinh khủng, nhưng có đáng sợ đến thế nào cũng không bì được với Đệ Ngũ Uyên.
“Ca ca.” Thất Thất chợt nhớ tới lần gặp được bà Thái phi kia trong hoàng cung, “Anh có biết Mộ Thập Nhất Nương là ai không?”
Cố Cẩn Hi nghe thấy, nụ cười trên mặt đông cứng, “Ai nói gì bên tai em hả?”
“Không phải, lần trước gặp phải một bà Thái phi, điên điên khùng khùng, vừa thấy em đã kêu Mộ Thập Nhất Nương, hơn nữa giống như Mộ Thập Nhất Nương và bà ấy có thâm thù đại hận gì ấy.”
Cố Cẩn Hi vươn đũa, gắp cho cô thức ăn, “Nghê Thường đừng để trong lòng, Mộ Thập Nhất Nương đó chẳng qua là một cung nữ thôi, hơn nữa cũng đã chết vài chục năm rồi.”
“Vậy à.” Thất Thất thấy tai phải của hắn đỏ ửng, lập tức giả vờ bừng tỉnh hiểu ra, cúi đầu vội ăn.
Trong truyện có nói qua, khi Cố Cẩn Hi nói dối, tai phải sẽ ửng đỏ. Xem ra hắn cực kỳ không muốn nhắc tới chuyện của Mộ Thập Nhất Nương, chẳng qua cô cảm giác Mộ Thập Nhất Nương có quan hệ rất lớn với cô. Rốt cuộc chân tướng là như thế nào, có lẽ chỉ có thể dựa vào bản thân cô đi tìm hiểu.
*
Hôm sau trời vừa sáng, phủ Thừa tướng, Vân Thường cư.
“Đại nhân! Đại nhân! Chuyện lớn không tốt rồi!” Quản gia ở ngoài cửa gọi hồi lâu cũng không thấy bên trong mở cửa, nhất thời cảm thấy có chút không đúng.
“Nhanh, phá cửa!”
Thị vệ bên cạnh gật đầu, tông mạnh lên cửa, cửa gỗ liền cọt kẹt mở ra. Tất cả mọi người có chút lo lắng tình hình bên trong, cho nên vội vã xông vào.
Nhưng......
Trên giường trống rỗng. Tại lúc đang thắc mắc, đột nhiên có người kêu ré lên một tiếng kinh hãi. Mọi người cuống quít vọt tới. Chuyện tiếp theo xảy ra, khiến cho bọn họ bị cắt giảm tiền tiêu vặt ba tháng.
Chỉ thấy Đệ Ngũ Uyên hôn mê bất tỉnh nằm trên đất, tay chân bị phân tách trói ở chân bàn và chân ghế. Đầu tóc rối bời, vết đỏ trải khắp người, nhìn qua, giống như bị ai đó cưỡng bức. Nhưng làm cho người ta kinh ngạc nhất chính là, cái bụng nhô cao, phụ nữ mang thai cũng chẳng đến như thế.
Nghe mọi người kinh hô, lông mi Đệ Ngũ Uyên run rẩy, khó nhọc mở ra. Thật ra thì, đối với chuyện xảy ra môt đêm trước, hắn không biết một chút nào, chỉ nhớ rõ uống bảy ly rượu nhạt rồi tìm Cố Nghê Thường, chuyện sau đó thì không nhớ được gì nữa.
Thấy mọi người vây quanh hắn, bộ dạng mặt ủ mày chau, tức thời có cảm giác khác lạ. Vốn muốn lập tức đứng dậy, lại phát hiện chân tay bị trói lại. Không khỏi đen mặt.
Trầm giọng nói, “Còn đứng ì ra đó làm gì, mau cởi trói cho ta!”
Mọi người vội vàng cởi trói cho hắn.
Đệ Ngũ Uyên ngồi dậy, đột nhiên phát hiện cái bụng nhô cao, kinh sợ kêu lên, “Đây là cái gì?!”
Mọi người vội vàng quỳ xuống, “Chúng tôi không biết.”
“Mau tìm cho ta một bộ xiêm y rộng rãi.”
“Vâng.” Tiểu thị nữ hầu hạ vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Ngồi thẳng, Đệ Ngũ Uyên cẩn thận ngẫm nghĩ những việc này, bấy giờ mới phát hiện kẻ đáng ra nên ở tại nơi này lại không có mặt.
Một quyền đập xuống đất, “Nói! Con tiện nhân Cố Nghê Thường đang ở đâu!”
Quản gia nơm nớp lo sợ trả lời, “Đêm qua công chúa tới hoàng cung, bảo rằng muốn ở vài ngày.”
“A!” Đệ Ngũ Uyên ngửa mặt lên trời thét dài, “Tốt nhất đừng trở về! Bằng không xem ta xé xác ả như thế nào!”
Chờ hắn trút giận xong, đen mặt mặc y phục, bấy giờ quản gia mới giao một phong thư cùng với một chuỗi Phật châu, “Đại nhân, xảy ra chuyện rồi.”
“Gì?” Đệ Ngũ Uyên thấy chuỗi phật châu, con ngươi chợt co lại, hắn tất nhiên nhận ra. Cầm lấy phong thư, xé ra.
Lệnh đệ ở chỗ ta uống trà, hy vọng Thừa tướng đại nhân Đệ Ngũ có thể một mình ra bờ sông vào giờ hợi đêm nay tụ họp cùng tại hạ trên con thuyền nhỏ một lúc.
Dạ Tước Thư.
Xé nát phong thư. Căm hận đứng dậy, “Cố Nghê Thường, một ngày ngươi không gây chuyện sẽ cảm thấy khó chịu hả!”
Dạ Tước Thư? Dạ… Chẳng lẽ là hậu nhân Dạ tộc?
Đệ Ngũ Uyên nhíu chặt chân mày, chuyện này có chút phiền phức…
Người Dạ tộc, trong truyền thuyết là hậu nhân của linh hồ, năng lực hành động cực mạnh, hơn nữa còn có rất nhiều năng lực chưa được biết đến. Hai mươi năm trước, tiên đế cũng vì lo sợ loại năng lực này của Dạ tộc mà trù tính tiêu diệt toàn bộ Dạ tộc. Không ngờ, vẫn còn có con cá lọt lưới.
Lần đi này, Đệ Ngũ Uyên xoa xoa cái bụng nhô cao, đánh tiếng thở dài, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Nhưng dù vậy, hắn lại không thể không đi.
Đệ Ngũ Uyên tới trước án kỷ, sột soạt sột soạt vài nét bút liền viết xong một phong thư.
“Ngày mai giao phong thư này vào tay công chúa.”
Quản gia gật đầu vội vàng nhận lấy thư, thận trọng nhét vào trong ngực.
“Ai.” Đệ Ngũ Uyên ngửa mặt lên trời thở dài, “Bây giờ, nên tới thăm Tiểu Ngữ thôi, có thể ngắm nhìn thêm một chút.”
*
Vừa vào tới Thính Ngữ Hiên, đã nhìn thấy Âu Dương Ngữ ngồi trên ghế nhỏ bên cửa sổ, một tay ôm bụng, trên mặt mang theo nụ cười an bình vào trong giấc mơ.
Đệ Ngũ Uyên nhẹ chân đi tới, thắm thiết ngắm nhìn vẻ mặt khi ngủ của cô, như thể muốn khắc sâu vào linh hồn, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.
”Tiểu Ngữ, ta yêu nàng.”
Thấy lông mi cô run run, nhưng vẫn không tỉnh dậy. Hắn đưa tay xoa xoa cái bụng bằng phẳng của cô, tiếc hận nói, “Con của chúng ta, không biết lớn lên sẽ giống nàng nhiều hơn, hay giống ta nhiều hơn nhỉ. Bất quá, ta thà rằng sẽ giống nàng nhiều hơn, như vậy nàng cũng sẽ không thương tâm khi nhìn nó.”
“Tiểu Ngữ, bất luận xảy ra chuyện gì, đều phải sống cho thật tốt.” Dứt lời, Đệ Ngũ Uyên ngắm nhìn cô thêm một lúc nữa, rồi đi ra ngoài.
Khi Âu Dương Ngữ tỉnh lại từ trong mộng, bên cạnh đã không còn ai, sờ sờ cái trán, cứ cảm thấy có người chạm qua.
Nhìn tuyết đọng một lớp dày bên ngoài đình, lúc này tuyết lớn đã ngừng, thời tiết hết sức lạnh lẽo. Cô khép khép y sam trên người lại. Đứng dậy rồi vào phòng.
Chẳng hiểu tại sao, trong lòng chợt có chút trống trải…