• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bờ sông, giờ Hợi.

Trăng lưỡi liềm móc cao trên bầu trời, mặt sông bị che phủ bởi một màn sương dày đặc, tuy rằng nước sông dưới lớp sương mù rét lạnh thấu xương, nhưng vẫn cuộn trào mãnh liệt như trước.

Trong màn sương mù, một chiếc thuyền gỗ đơn sơ lúc ẩn lúc hiện dập dềnh trên mặt nước, đầu thuyền, một chiếc đèn lồng đỏ rực lập lòe yếu ớt. Đầu thuyền, một nam tử cao gầy mặc bộ đồ màu xanh ngọc bích nhạt đứng một mình tại nơi đó, cười như không cười mà nhìn về một chiếc thuyền nhỏ khác đang dần dần hiện lên trong màn sương mù.

Y phục đen, tóc phất bay, đôi mắt tím. Như đang tự khẳng định với mình người này đúng là kẻ mà cậu chàng đang đợi.

“Nghe đại danh Thừa tướng đại nhân đã lâu, hôm nay gặp mặt quả là người không tầm thường.” Đêm tối, giọng nói khàn khàn của cậu rạch thủng màn sương mù, tuy rằng lời nói xu nịnh, nhưng ý tứ châm chọc lại rõ mồn một.

Đệ Ngũ Uyên từ xa nhìn kẻ có dung mạo y đúc Cố Nghê Thường, không khỏi có chút giật mình. Nhưng chẳng qua chỉ kinh ngạc trong chốc lát, hắn cũng không cùng cậu khách sáo, đi thẳng vào vấn đề: “Người đâu?”

“Chớ vội chớ vội, Thừa tướng đại nhân đường xa đến, dù sao tại hạ cũng phải chuẩn bị chút rượu nhạt cho đại nhân bớt lạnh chứ.” Dạ Tước Thư djiẽnd4ànllêwydđô1n đến bên án kỷ, giơ cao bầu rượu lên, ban đêm, tiếng rượu rớt vào trong chén nghe thật rõ rệt.

Bưng chén đựng rượu lên, Dạ Tước Thư tùy ý ném tới. Tay phải Đệ Ngũ Uyên vừa nhấc, liền vững vàng tiếp nhận ly rượu.

Nhìn rượu trong suốt, biết rõ là có vấn đề, nhưng nhìn ánh mắt nóng rực của cậu ta, biết rằng không thể không uống. Ngửa đầu, dùng tay áo.

Che miệng, lặng lẽ rót vào trong tay áo.

“Quả nhiên Thừa tướng đại nhân phóng khoáng, chẳng qua, không biết ban đêm rét buốt, nên tay áo đại nhân mới lạnh?” Dạ Tước Thư lạnh lùng chế giễu, “Hôm nay chứng kiến, đại trượng phu trong truyền thuyết, chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi.”

Đệ Ngũ Uyên cả kinh, hắn che giấu tương đối tốt, vậy mà vẫn bị nhìn thấu?!

“Thôi thôi.” Dạ Tước Thư liếc mắt nhìn cái bụng nhô cao của hắn, cười nói, “Tại hạ không muốn gánh chịu tiếng xấu bắt nạt phụ nữ và trẻ em đâu.”

“Đừng có nói xằng nói bậy!” Khớp ngón tay Đệ Ngũ Uyên trắng bệch, ‘kịch’ một tiếng, bóp vỡ ly rượu kia.

“Sao lại nói xằng nói bậy được? Từ trước đến giờ tại hạ chỉ tin vào mắt mình thôi.” Dạ Tước Thư chế nhạo nói, “Chẳng biết đại nhân đang mang cái loại gì trong bụng đây?”

Lúc này, nhìn Dạ Tước Thư có khuôn mặt giống hệt Cố Nghê Thường, suy nghĩ đầu tiên của Đệ Ngũ Uyên không phải là xông tới giết chết Dạ Tước Thư, mà là muốn xông về giết chết Cố Nghê Thường.

Nhẹ nhún một cái, liền nhảy tới trên thuyền Dạ Tước Thư, đèn lồng màu đỏ trên thuyền chao đảo lay lắt, được một lúc thì ổn định.

“Nói, người đâu!”

Dạ Tước Thư giơ lên bầu rượu, huơ huơ, “Ngươi uống rượu xong, tất nhiên ta sẽ để ngươi nhìn thấy lệnh đệ.”

“Để cho ta thấy người trước.” Đệ Ngũ Uyên rút từ bên hông ra một cái roi dài màu đỏ đậm. Hai roi quất trên không trung, âm thanh dữ tợn cọ sát phá tan sự trầm lặng của đêm đen.

“Đại nhân chớ vội.” Dạ Tước Thư tiến vào bên trong thuyền, chỉ chốc lát sau liền xách theo Đệ Ngũ Chiêu đi ra. Hai tay Đệ Ngũ Chiêu bị trói ra sau, trừng mắt gắt gao nhìn cậu ta.

“Hiện giờ ngươi đã gặp được rồi.”

“Chiêu, em không sao chứ.” Tuy rằng ngày thường Đệ Ngũ Uyên quản thúc thằng bé nghiêm khắc, nhưng lại cực kỳ quan tâm người đệ đệ này.

Nghe thấy Đệ Ngũ Uyên mở miệng, bấy giờ Đệ Ngũ Chiêu mới phát hiện sự tồn tại của ca ca nó. Quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn, bởi vì trong miệng bị nhét một khối vải, nói không ra lời. Chỉ ô ô nói cái gì đó, không ngừng lắc đầu.

“Hiện tại ngươi đã gặp được, có thể uống rồi chứ.” Dạ Tước Thư cười như không cười nhìn Đệ Ngũ Uyên, một tay xách gáy Đệ Ngũ Chiêu, một ngón tay chỉ vào bầu rượu.

Đệ Ngũ Uyên nâng bầu rượu lên, ngón cái gẩy [d+đ]l/eqwyđ0ônj.uN3n4r nắp bầu, ngửa đầu uống cạn rượu. Bầu rượu trống không, tủm một tiếng liền rơi vào trong nước sông đang cuộn trào, mất tăm.

“Bây giờ có thể thả người chứ.”

“Quả nhiên đại nhân rất có khí phách.” Dạ Tước Thư vỗ tay, “Đương nhiên tại hạ hiểu được hai chữ hứa hẹn. Tuy nhiên, ta chưa từng nói chỉ cần ngươi uống rượu, sẽ thả tiểu công tử.”

“Ngươi!” Đệ Ngũ Uyên trừng lên giận dữ, tức giận vung roi, giống như muốn quất đánh Dạ Tước Thư.

Mắt thấy roi sắp chạm vào người cậu ta, đột nhiên, bóng dáng của cậu ta rung lắc liền không thấy nữa. Đệ Ngũ Uyên nhân cơ hội này, hướng roi sang bên cạnh cuốn lấy, kéo Đệ Ngũ Chiêu về phía này.

Vội vã ôm thằng bé nhảy tới con thuyền vốn là của mình. Một chưởng vỗ vào phía sau thuyền, bức thuyền con nhanh chóng rẽ nước về phía trước. Nhìn cách thuyền Dạ Tước Thư càng lúc càng xa, lúc này mới lấy ra thứ trong miệng Đệ Ngũ Chiêu, cũng cởi bỏ dây thừng quanh người nó.

Nhưng luôn cảm thấy, dường như tất cả chuyện này tiến hành hơi quá thuận lợi, tựa hồ có chút gì đó không thích hợp.

Rốt cuộc không thích hợp ở đâu?

Nhưng vào đúng lúc này, một tiếng tiêu du dương từ trên thuyền Dạ Tước Thư truyền đến, nhẹ nhàng êm ái, tựa như người thương nhẹ giọng nỉ non.

Đệ Ngũ Uyên cảm thấy đầu đau đớn kịch liệt, âm thanh mềm mại không ngừng ở bên tai nói: giết nó, giết nó, giết nó…

Tay hắn run run, vô số lần sờ qua cây roi dài bên hông, lại khống chế không rút ra.

“Không được! Tuyệt đối không thể bị hắn khống chế!” Đệ Ngũ Uyên cắn chặt môi dưới, máu tươi từ vết rách trên đôi môi nhỏ xuống ván thuyền, tỏa ra vô số đóa hoa máu tươi đẹp.

Từ nơi xa, tiếng tiêu càng lúc càng dồn dập, giống như một con nai con hoảng sợ trốn chạy, nóng lòng mà do dự.

Đệ Ngũ Uyên cảm giác đầu càng đau thêm vài phần. Bên tai vẫn một câu nói kia: giết nó! Giết nó! Giết nó…

Giống như ma âm, Đệ Ngũ Uyên ngửa đầu hét to, muốn thoát khỏi sự khống chế của tiếng tiêu kia. Hắn sớm đoán trúng lll3êQu.í+)ôn bên trong rượu kia sẽ không có đồ tốt. Nhưng không ngờ, lại là máu tươi của người Dạ tộc.

Nghe nói Dạ tộc có hai chủng loại người, một loại thuộc hệ chữa trị, máu của chủng người này có khả năng phá giải thôi miên của Dạ tộc. Chủng người thứ hai thuộc hệ mê hoặc, máu của bọn họ có thể khiến người khác sau khi nghe được âm thanh riêng biệt, sẽ bị khống chế đi làm chuyện được chỉ thị bên trong. Mà Dạ Tước Thư, rất rõ ràng, là thuộc về chủng người thứ hai.

Không biết liệu tiểu Chiêu có chuyện gì không?

Cúi đầu, còn chưa mở miệng hỏi han, ‘phập’ một tiếng, lưỡi dao sắc bén đâm vào xương thịt. Đệ Ngũ Uyên sững sờ, nhìn chủy thủ cắm ở ngực, máu tươi dần dần rỉ ra qua kẽ hở của chủy thủ. Hắn gắt gao nhìn Đệ Ngũ Chiêu, “Chiêu, em…”

Sắc mặt Đệ Ngũ Chiêu tái nhợt, đôi mắt ướt lúc này mờ sương vô hồn, trong miệng không ngừng nói: “Giết hắn, giết hắn…”

Thì ra thằng bé cũng chịu khống chế của tên kia.

“Giết hắn…” Đệ Ngũ Chiêu rút chủy thủ ra, lại đâm tiếp lần nữa, máu tươi từ vết thương phun ra. Đệ Ngũ Uyên cười khổ, rốt cuộc vẫn không thể nào tránh được. Thân mình khẽ nghiêng, liền ngã vào nước sông sau lưng, dòng nước cuồn cuộn trong chớp mắt nhấn chìm bóng dáng của hắn.

Lúc này, Đệ Ngũ Chiêu vẫn vung chủy thủ không ngừng nói, “Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn…”

Tiếng tiêu từ nơi xa dần dần ngưng. Ánh mắt Đệ Ngũ Chiêu cũng từ từ khôi phục lại nét ngây thơ. Nhìn chủy thủ tẩm đầy máu tươi trên tay, ký ức lúc trước từng chút một quay về.

“A! Ca ca!” Vứt bỏ chủy thủ trong tay, Đệ Ngũ Chiêu sợ hãi nhìn nước sông trào dâng, toan nhảy vào.

Đột nhiên một đôi tay xách gáy nó. Chính là Dạ Tước Thư. Chẳng biết từ lúc nào, cậu ta đã di chuyển thuyền con bơi tới đây.

“Ngươi không thể chết được. Ta vất vả lắm mới giải được Tử Nhân cổ trong thân thể ngươi, nhiệm vụ của ngươi còn chưa kết thúc đâu, hiện tại vẫn chưa thể chết vì ta được.” Nói xong, Dạ Tước Thư một chưởng vỗ gáy nó, đánh ngất thằng bé.

Nhìn nước sông chảy xiết, Dạ Tước Thư cười lạnh, “Kế tiếp nên là tên nào đây?”

Đêm, rét lạnh cô tịch…

*

Ban đêm, Thất Thất không tài nào ngủ yên ổn nổi, vừa ngủ sẽ mơ thấy một con tiểu hồ ly đỏ rực như lửa, giương miệng cười về phía cô, thật sự là cười đó! Mỗi lần nhìn đều cảm thấy dè chừng đến phát hoảng.

Cứ như vậy trằn trọc khó nhọc trở mình đến tận khi trời sáng. Trời vừa tờ mờ sáng, đã có người tới thông báo, nói rằng có người ở phủ Thừa tướng đưa thư tới.

Thất Thất co rụt cổ lại, chẳng lẽ Đệ Ngũ Uyên tìm tới, nhưng tại sao anh ta không tự mình tới đây?

Mở bức thư ra, bên trong chỉ viết một câu.

‘chuyện ngươi hạ độc, ta không truy cứu nữa, tuy nhiên, cầu xin ngươi, cố gắng bảo vệ tiểu Ngữ.’

Ơ kìa? Thê tử của anh ta sao lại bảo cô bảo vệ? Cảm giác d.đlê”Qwý”đ.o^n có chỗ nào đó kỳ lạ, loại người bụng dạ hẹp hòi như anh ta, sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô sao?

Gọi người đưa thư tới, bấy giờ mới biết đêm hôm trước Đệ Ngũ Uyên một mình đi ra ngoài, vẫn chưa trở về, càng làm cho Thất Thất hoảng sợ hơn chính là: tiểu Chiêu đã mất tích ba ngày rồi!

Không kịp báo cho Cố Cẩn Hi một tiếng, Thất Thất vội vã trở về phủ Thừa tướng.

Lúc này phủ Thừa tướng loạn thành một đoàn. Vừa vào cửa chính, đã thấy năm ba tiểu nha đầu chụm đầu khóc thút thít. Tất cả mọi người đều biết Thừa tướng đại nhân đã xảy ra chuyện, cả đêm không về, chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ cả.

Thất Thất vốn phiền não, nghe bọn họ khóc đến thê lương, càng cảm thấy buồn bực tới mức luống cuống, đưa tay chỉ vào người đang gào khóc, “Mang xuống quất mười roi, thuận đường nói cho những người phía sau biết, kẻ nào còn dám lộn xộn, đánh 50 roi!”

Thị vệ cúi đầu dạ thưa, rồi cùng mấy tên thị vệ kéo mấy tiểu nha đầu kia đi thi hành nhiệm vụ.

Nhảy thẳng tới Thính Ngữ Hiên. Đình tiền hoa rơi không ít, như đáp lại tâm tình của chủ nhân.

Thất Thất vừa vào nhà, liền thấy Âu Dương Ngữ nằm trên bệ cửa sổ, che miệng khóc không thành tiếng.

“Tiểu Ngữ, cậu khóc cái gì.”

Lúc này Âu Dương Ngữ mới phát hiện Thất Thất tiến vào, vội vã lau lau nước mắt trên mặt, mắt đỏ au, nhào qua, bắt chặt lấy tay cô, cuống quít nói, “Nghê Thường! Nghê Thường! Tại sao chuyện xảy ra khác với trong truyện! Sao Uyên có thể gặp chuyện chẳng lành chứ! Trong truyện cũng không nói như thế, Uyên đã xảy chuyện, tớ và đứa bé phải làm sao đây? Không có chàng, tớ sống tiếp còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Che cái mặt cô cho thật tốt vào, bằng không tôi e rằng không nhịn được mà tát chết cô đó!” Thất Thất gỡ từng ngón tay của cô nàng ra, “Không phải mới mất tích một đêm thôi sao, có cần thiết phải sợ hãi một chuyện cỏn con không?”

“Nghê Thường, không phải cậu là người bên ngoài truyện sao? Vậy cậu nói đi, hiện giờ tại sao Uyên lại mất tích? Với cả rốt cuộc Dạ Tước Thư là ai?” Âu Dương Ngữ giống như chết đuối vớ được cọc, khẩn cầu nhìn cô.

Thất Thất cắn răng nghiến lợi, nhìn lướt qua bụng cô ấy, “Nếu không phải thấy cô là phụ nữ có thai, tôi thật sự muốn lôi cô đi quất roi! Dù gì cô cũng là người có chút tri thức của người hiện đại, vì sao tình tiết không giống trong truyện ư? Lẽ nào cô không biết đến thứ gọi là sửa đổi toàn bài JUneN4r/l3êqquwýdđojjjn

hay sao? Mà chúng ta, rất rõ ràng, lại bị mụ tác giả Manh Manh kia chơi một vố rồi!”

“Sửa đổi toàn bài? Sẽ đổi thành kiểu gì đây? Uyên còn sống không? Chúng tớ còn có thể ở cùng nhau nữa hay không?” Âu Dương Ngữ bất lực nhìn cô.

“Làm sao tớ biết được. Không phải cậu cũng nhìn thấy mấy cái chữ ‘khóa’ màu đỏ trong truyện đấy thôi. Kịch tình ra sao, trừ mụ tác giả lừa bịp Manh Manh kia, ai có thể biết chứ.”

Thất Thất vỗ vỗ bả vai của cô ấy, “Tiểu Ngữ, bây giờ, không phải lúc cậu lo lắng cho đại thần, cậu nên cố gắng bảo vệ đứa bé trong bụng cậu, đại thần không có ở đây, mấy con chó kia thể nào cũng nhảy ra cắn cho xem! Đừng đợi sau này đại thần trở về, đến đứa nhỏ cũng không được gặp.”

“Ừm!” Âu Dương Ngữ kiên định gật đầu, đưa tay ôm bụng, “Tớ không bảo vệ Uyên được, nhưng đứa bé này, tớ nhất định sẽ không để nó xảy ra chuyện gì!”

Nhìn kiên trì trong mắt nàng, Thất Thất biết, giờ đây cô không cần nhiều lời nữa. Trấn an cô nàng vài câu, rồi trở về Vân Thường cư.

Vừa về đến phòng, chuyện đầu tiên chính là lục ra quyển tiểu thuyết kia, loạt xoạt lật tới phía sau, lúc này mới phát hiện, độc giả tiểu thuyết cũng đang không ngừng châm chọc tác giả, có thể tác giả lại đổi loại kịch tình, xem ra tính đập nát bình vỡ đây.

(Nguyên văn là đập nát bình vỡ: nôm na là một chiếc bình đã vỡ có làm gì thêm thì nó cũng đã vỡ rồi, ý chỉ bị dồn vào đường cùng đành quay ra làm điều xằng bậy.)

Manh Manh, tiểu Chiêu đã xảy ra chuyện gì?

Manh Manh, trả tiểu Chiêu lại đi, tôi đã nghe lời rồi mà. Bà cũng đừng hành hạ những người khác nữa.

Tác giả! Tóm lại bà có nghe hay không! Mau trả tiểu Chiêu lại đi!

......

Viết vài câu cho tác giả, nhưng Manh Manh vẫn không trả lời lại. Đành phải lật giở về trước một tờ, tìm hệ thống.

Cầm bút lên, sột soạt sột soạt vài nét bút viết rằng: mỹ nữ, tác giả tùy tiện sửa đổi kịch tình thì phải phá thế nào đây?

Hệ thống trả lời lại rất nhanh.

‘cẩn thận bảo vệ cái đầu, đừng chết sớm quá.’

Thất Thất:......

Tiếp tục viết: bà cực kỳ nghi ngờ việc tồn tại tính năng hệ thống này của mi tóm lại có tác dụng gì.

‘cách thức không đúng, xóa topic!’

Thất Thất nổi vạch đen, lại chọc giận nó mất rồi…

Nhưng vào lúc này, cô không còn tâm tình để ý tới nó nữa, đóng truyện lại, đi ngủ.

*

Ban đêm, chẳng biết gió nổi lên từ bao giờ…

Một bóng đen lóe lên, liền tiến vào phòng. Nhìn Thất Thất ngủ chập chờn trên giường, hắn lặng lẽ đi tới. Nhìn chân mày cô nhíu chặt lại.

Cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, âm thanh khàn khàn lại dịu dàng đến thế, “A tỷ… Cuối cùng chúng mình cũng coi như gặp lại. Sắp 17 năm rồi…”

Thất Thất vốn không ngủ được, cảm nhận có đụng chạm trên trán, giật mình mở mắt, khi nhìn thấy gương mặt giống cô như đúc, chợt có cảm giác hóa đá.

Nhưng cô còn chưa kịp dò hỏi, người nọ đã xoay người, biến mất trong chớp mắt.

Cửa sổ hé mở, nhẹ nhàng đung đưa theo gió, phát ra âm thanh cót két. Thất Thất lại rơi vào trầm tư, rất lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh…

Người ấy, rốt cuộc là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK