• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở về tẩm cư, Thất Thất vốn định giả bộ ngất xỉu thêm một lúc, ai ngờ tên diêm dúa Vạn Giang Hồng lại gạt lông trên mông cô ra, muốn xem vết thương của cô.

Cô cả kinh vội vàng làm bộ vừa tỉnh giấc, lơ đãng đạp lên mặt y một cước. Sau đó chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn y vô cùng ngây ngô.

Cứ tưởng lưu một dấu chân trên mặt y thì y sẽ nổi giận, nào ngờ y lại ngượng ngùng xoay người sang chỗ khác. Mặt hơi ửng đỏ, chẳng lẽ là xấu hổ…. Thất Thất cảm thấy nỗi kinh sợ trong cô tăng thêm vài phần.

“Nàng… Lúc trước bị thương, có cần ta bôi thuốc cho nàng không?” Vạn Giang Hồng không xoay đầu lại, chỉ hơi hơi liếc mắt qua, đối diện ánh mắt nghi ngờ của Thất Thất, không nhịn được ngay lập tức chuyển ánh mắt về, không nhìn cô nữa.

Chỗ lúc trước tiếp đất có chút ê ẩm, khó khăn nhảy lên án kỷ, nhưng phát hiện không có mực nước, đành phải nhúng móng vuốt vào nước trà đựng trong chén, ngẩng đầu nhìn y một cái, viết, “Anh xấu hổ à.”

Vạn Giang Hồng tò mò nhìn lại, lúc thấy ba chữ kia bất chợt kiêu ngạo ngẩng cao đầu, rũ mi mắt xuống, ngạo nghễ, “Nàng đùa à, sao ta có thể xấu hổ chứ?” Ngón trỏ điểm lên trán của cô, “Đừng có nói nhảm, có thương tích thì phải trị.”

Dứt lời, mặc kệ Thất Thất giãy giụa, một tay ấn cô trên án kỷ, một tay khác, móc từ trong lồng ngực ra một bình thuốc, ngón tay bật mở, nút bình rơi xuống, gạt lông của cô ra bắt đầu bôi thuốc.

Vì để thuốc thẩm thấu tốt hơn, y cắn răng, đặt bình thuốc sang môt bên, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, đưa tay di vào chỗ thương thế của cô.

Thất Thất phí công tốn sức muốn thoát khỏi bàn tay to của y, nhưng sức người và động vật chênh lệch nhau, cố thế nào cũng không thoát khỏi, đành mặc y khinh bạc. Mặt hồ ly đỏ lên, may mắn trên người nhiều lông, sẽ không nhìn thấy hai má nóng bừng của cô.

Cái gọi là ‘độ phân như niên’, chính là mỗi phút gian khổ như một năm, bây giờ, lời này để hình dung cảm thụ của Vạn Giang Hồng, vô cùng chuẩn xác. Đầu ngón tay, chạm vào phần da thịt hồ ly ấm áp của cô, còn là vị trí nhạy cảm như kia, bên tai không khỏi ửng đỏ.

Bầu không khí ngượng ngịu của một người một hồ tràn ngập. Không ai dám phá vỡ.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên có tiểu thái giám tới bẩm báo, nói là buổi tối hoàng thượng chuẩn bị tiếp phong* cho Cửu công chúa, bảo rằng tất cả vương hầu phải tham gia yến hội.

(Tiếp phong: một loại lễ nghi tiếp đón bạn bè thân thích.)

Vạn Giang Hồng lên tiếng chấp thuận, xua lui tiểu thái giám. Bên trong phòng, chỉ còn lại hai người bọn họ. Y liếc nhìn tiểu hồ ly, giống như là đang giải thích, “Ta, lúc trước không biết…. Thật sự xin lỗi.” Nói xong, không đợi cô trả lời, xách gáy của cô lên, thuận tiện nhét cô vào trong ngực.

Anh ta là đang nói xin lỗi á? Thất Thất sửng sốt, nhưng không chờ cô phản ứng lại, đã tiến vào trong ngực của y. Nhiệt độ chỗ đó y hệt lò lửa, làm cho cô hài lòng hơi co lại.

Chuyện hạnh phúc nhất trên đời, không phải người hoàn hảo nhất thích mình, mà là mình thích người kia, vừa hay người kia cũng thích mình. Tuy rằng anh chàng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng là người phù hợp nhất. Thất Thất híp mắt, ở trong ngực y mỉm cười ngủ thiếp đi.

Vạn Giang Hồng nhẹ nhàng vỗ vỗ tiểu hồ ly trong ngực, thỏa mãn như thể toàn bộ thiên hạ đều đang trong tay mình vậy.

*

Từng đợt hương thịt bay tới trong đêm tối. Thất Thất hít hít cái mũi, mở trừng mắt. Thoắt cái chui từ trong ngực của y, chân trước gạt ra đoạn cổ áo, ngó nghiêng xung quanh.

Các loại kỳ hoa dị thảo ở một bên, trên đất trải một lớp lụa đỏ dày, ở hai bên lớp lụa đỏ là hai dãy án kỷ được bố trí ngay ngắn, trên án kỷ, đĩa đựng thịt đĩa đựng trái cây chất đầy bàn. Thất Thất nhìn thôi mà chảy cả nước miếng.

Vạn Giang Hồng lôi cô ra ngoài, thầm thì bên tai cô, “Chung quanh có người, thu lại nước miếng đi, để ý hình tượng một chút chứ.”

Có người?

Thất Thất ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện tứ phía đều là các công tử lão gia ăn vận đẹp đẽ sang trọng. Theo lụa đỏ nhìn lên trên, vị hoàng thượng già nua kia đang hưng phấn kéo tay Lạc Nhan Cơ, hình như vô cùng xúc động nói cái gì đó. Nhưng bởi vì vị trí của Vạn Giang Hồng ở cuối cùng hàng ngũ, cách quá xa, nghe không rõ ràng.

Quả nhiên Lạc Nhan Cơ như trong truyện từng nói, rất được Hoàng thượng Đại Yến yêu thích. Nghe nói bởi vì có nét giống với Liên phi. Mà Liên phi… Thất Thất ngẩng đầu, nhìn nụ cười bất cần luôn treo trên gương mặt của Vạn Giang Hồng, chợt có chút đau lòng. Liên phi chính là mẫu thân của anh ta, ngay từ khi còn bé đã không được mẹ anh ta yêu chiều.

Nhảy lên trên vai của y, an ủi liếm liếm tai trái của y.

Vạn Giang Hồng kinh ngạc, đối diện với đôi mắt tròn vo của tiểu hồ ly, mi mắt khẽ run, má đỏ bừng, lặng lẽ quay đầu đi, không dám nhìn cô.

Thất Thất thì buồn cười híp tịt hai mắt thành một đường chỉ, trước kia sao lại không phát hiện, cái tên xấu xa hở chút là đùa giỡn cô, lại có mặt đáng yêu đến thế.

Suy nghĩ một chút, lè lưỡi, làm bộ muốn liếm tai y tiếp. Vạn Giang Hồng liếc nhìn lại, mặt dường như càng thêm đỏ, nhưng không cự tuyệt. Nhóc con này, chắc hẳn là đang chờ mong.

Thất Thất âm thầm cười trộm, mở miệng cắn. Nghe y rên lên một tiếng, hả hê nhảy trở về án kỷ, khiêu khích vẫy vẫy cái đuôi to. Hai cái chân cầm lên một cái đùi gà ở trong đĩa thịt, ôm lấy bắt đầu gặm.

Vạn Giang Hống xoa cái tai bị cắn đau, cũng không có tức giận, chỉ là cười như không cười nhìn con hồ ly đang hả hê đắc ý kia, lợi dụng lúc cô không chú ý, một tay kéo cái đuôi của cô, xách ngược cô lên.

Tay kia đoạt lấy đùi gà trong hai chân của cô, vài miếng gặm sạch thịt. Đối diện với ánh mắt oán hận của Thất Thất, y cũng chỉ nhíu mày, chẳng quan tâm nói một câu, “Không phải nàng là thú hoang ư, dã thú phải có dáng vẻ của thú hoang chứ, nào nào! Gặm xương đi, mài răng đi.” Nói xong, còn cụng cụng khúc xương vào miệng của cô.

Thú hoang? Anh mới là thú con mẹ nó hoang ấy! Đồ khốn thích bị ăn đòn hả! Vừa rồi là ai nói anh ta đáng yêu, rõ ràng đáng ghét thế kia cơ mà! Biết thế đã cắn đứt cái tai của anh ta cho rồi!

Một chân gạt phăng khúc xương bên miệng, nhìn khúc xương rơi xuống án kỷ, phát ra tiếng ‘cộp’ thật lớn, người xung quanh dồn dập nhìn sang. Đối diện với nhiều cặp mắt như thế, lập tức Thất Thất dùng hai chân che mắt lại, làm bộ như chẳng biết cái gì cả.

Nhưng có người chính là không muốn để cho cô thanh thản vượt qua như thế.

“Hoàng thượng, con hỏa hồ kia làm cho người ta vô cùng yêu mến, nô tì thích lắm.”

Giọng nói mềm mại này, giống như giọt sương gẩy dây âm, bởi vì tất cả người xung quanh ngừng nói chuyện, truyền tới rõ rệt, thành công khiến cho Thất Thất lạnh đến run bắn cả người. Sao cô có thể quên được còn có kẻ đáng sợ Thập Lý Dạ này chứ.

Tất nhiên Vạn Giang Hồng cũng nghe được. Nhưng lại làm như không nghe thấy, một tay dúi tiểu hồ ly vào trong ngực, dùng y phục che kín nó, không để cho người khác nhìn thấy.

Thập Lý Dạ cọ cọ cánh tay của Yến hoàng, nhíu mày nói, “Hoàng thượng, nô tì muốn con hồ ly kia.”

Yến Hoàng ho khan một cái, ánh mắt mờ mịt, làm như không dám nhìn y, giọng nói khàn khàn giống như mái tóc hoa râm của ông, tiều tụy và già cỗi, “Thiên Tác, tiến lên đây.”

Vạn Giang Hồng khẽ cau mày, nhưng vẫn chuyển bước, từng chút một đi tới, ở phía dưới đài cao, dừng chân, quỳ xuống hành lễ, “Nhi thần Tiêu Thiên Tác bái kiến phụ hoàng!”

“Bình thân.” Lúc bấy giờ Yến Hoàng mới nhìn về phía Vạn Giang Hồng đang quỳ dưới đất, trong mắt, nháy lên một nét mừng vui.

Đối diện với ánh mắt của Vạn Giang Hồng, hai mắt của Yến Hoàng lại tiếp tục mờ sương, không nhìn ra thần thái, “Dạ nhi thích con tiểu hồ ly của con, con lấy tiểu hồ ly ra cho chúng ta nhìn một chút.”

Khớp ngón tay của Vạn Giang Hồng trắng bệch, âm thầm nắm chặt quả đấm, chẳng qua nụ cười vẫn rực rỡ như cũ, “Tuân chỉ.” Dứt lời, đưa tay xách tiểu hồ ly trong ngực ra.

Thất Thất vẫn dùng chân che mắt như trước, cảm thấy xung quanh khác lạ, lúc này mới bỏ bàn chân xuống, vừa nhìn thấy ánh mắt sáng trong của Thập Lý Dạ, không nhịn được bắt đầu run cầm cập.

Thập Lý Dạ nhìn thấy tiểu hồ ly, bước nhanh xuống dưới, muốn đoạt lấy tiểu hồ ly. Nào ngờ Vạn Giang Hồng lại rụt tay về, bảo vệ nó ở trong ngực.

“Hoàng thượng…” Thập Lý Dạ quay đầu lại, ủy khuất nhìn Yến Hoàng. Yến Hoàng cười trấn an.

Cúi đầu, gương mặt vô cảm nhìn Vạn Giang Hồng, “Nói đi, con muốn cái gì, ta đều có thể giúp con thực hiện, tuy nhiên, phải đưa tiểu hồ ly này cho Dạ nhi.”

Lạc Nhan Cơ đứng ở một bên âm thầm nháy mắt, khẽ gật đầu, ý bảo y đồng ý. Nhưng Vạn Giang Hồng chỉ chậm rãi vạch lớp quần áo ra một khe hở, nhìn tiểu hồ ly nhanh chóng chui vào.

“Con hồ ly này là thịt trong lòng con, nếu người nào muốn mang nó đi, giết con trước đã.” Giọng điệu hời hợt, tùy ý giống như đang ăn cá buổi tối.

Đôi mắt Yến Hoàng bất chợt trở nên sâu xa, Lạc Nhan Cơ ở một bên vội vàng chắp tay nói, “Chắc là Tam hoàng tử thấy rượu ngon, uống hơi quá chén nên không nghe rõ lời của hoàng huynh. Tam hoàng tử, liệu ngươi có nghe rõ hoàng huynh nói chính là, chỉ cần ngươi đưa hồ ly này cho Dạ phi, sẽ thỏa mãn BẤT CỨ! YÊU CẦU NÀO! Của ngươi.”

“Ta đã nghe rõ ràng, nhưng mà, ta vẫn lặp lại câu kia, ta không đưa.” Vạn Giang Hồng hơi quay nghiêng người sang bên, không nhìn vào ánh mắt của Lạc Nhan Cơ.

“Hoàng thượng, ta có thể không cần tiểu hồ ly, nhưng mà, có thể cho ta ôm tiểu hồ ly này được không?” Thập Lý Dạ cắn môi dưới, cầu xin lắc lắc cánh tay của Yến Hoàng, hơi nước lượn quanh mắt, bất kể là kẻ nào cũng sẽ không nỡ chối từ.

“Khụ khụ, Thiên Tác…” Yến Hoàng đưa tay chỉ vào ngực Vạn Giang Hồng.

Vạn Giang Hồng biết chuyện này đã không thể nào cự tuyệt được nữa, đành miễn cưỡng lôi tiểu hồ ly ra ngoài. Thất Thất lên án trừng mắt nhìn y, nước mắt đảo quanh trong đôi mắt to.

Cả người tiểu hồ ly vừa lộ diện, Thập Lý Dạ liền một tay đoạt lấy nó, thân mật dụi dụi mặt vào cổ của nó. Vui vẻ ôm tiểu hồ ly tung tăng xoay tròn tại chỗ. Áo trắng tung bay, tóc đen da trắng, khiến cho ánh mắt của người khác không nhịn được mà tập trung hết lên người của nàng, nụ cười chói mắt như thế, tựa như ánh mặt trời gột rửa hết thảy, không cho phép người khác khinh nhờn.

Đột nhiên nàng ta dừng xoay, ôm chặt tiểu hồ ly trong ngực, để người khác không nghe được âm thanh, nhỏ giọng nói bên tai nó, “Ba ngày trước Đệ Ngũ Chiêu ám sát Hoàng đế Đại Mạch, không may bị bắt, hai ngày sau sẽ vấn trảm. Còn nữa, nếu ở trong hồ ly quá lâu sẽ không thể quay về được nữa.”

Thập Lý Dạ lưu luyến nhìn tiểu hồ ly trong tay, cuối cùng không đành lòng trả nó lại cho Vạn Giang Hồng, “Tiểu hồ ly, đừng quên, suối nước nóng ở Mai viên, chị luôn chờ tại nơi đó, đừng quên tới gặp chị.”

“Hồ ly chỉ là một súc vật, sao có thể nghe hiểu, Dạ nhi nghịch ngợm thật đấy.” Yến Hoàng cưng chiều cười một tiếng, đưa tay ôm nàng ta vào trong ngực.

Thất Thất nghe ông ta nói vậy, âm thầm nghiến răng, ông mới là súc vật! Kẻ đáng ghét như ông không bằng súc vật!

Vạn Giang Hồng xoa xoa đầu nó an ủi, ấn nó vào trong quần áo. Thất Thất tức giận muốn ngoi đầu ra, lại bị Vạn Giang Hồng đè xuống, khép y phục vào, ngăn trở nó lộ diện.

Nhưng Thất Thất đâu vì thế mà dừng lại. Chỉ thấy ngực Vạn Giang Hồng không ngừng phồng lên các loại hình dạng, lúc thì hình cái đầu, lúc thì hình bàn chân, hỗn độn vô cùng.

“Phụ hoàng, nhi thần xin được cáo lui trước.”

Yến Hoàng nhàn nhạt liếc y một cái, thờ ơ nói một câu, “Chuẩn.”

Vạn Giang Hồng hành lễ, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lạc Nhan Cơ, quả nhiên, mặt của nàng ấy tối sầm. Không khỏi thoáng run rẩy một trận, vội vàng lui ra ngoài.

*

Vừa trở về tẩm cư không lâu, liền thấy Lạc Nhan Cơ hùng hùng hổ hổ đuổi theo.

Một tay cầm bình trà lên uống, cuối cùng, tức giận, đập bình trà lên trên án kỷ, ‘ầm’ một tiếng, án kỷ với bình trà cùng vỡ bể.

“Nói, đầu óc của ngươi bị môn đạo nào cắp mất hả! Lại có thể làm ra lựa chọn ngu xuẩn như thế!” Một tay Lạc Nhan Cơ nhấc cổ áo của Vạn Giang Hồng lên, nghiến răng trèo trẹo nói.

Vạn Giang Hồng hoảng sợ không dám nhìn nàng, chỉ đành run rẩy nói, “Hồ ly này ta rất thích, dựa vào cái gì ả ta nói muốn là ta phải cho.”

“Ngươi không nghe thấy ta nói đi nói lại à, vì một con hồ ly, liền từ bỏ cơ hội đoạt được binh quyền, ngươi tích góp ngu xuẩn của mấy đời mới có thể đạt được trình độ đần độn như vậy hả?!”

“Tiểu cô mụ, ta có thể dùng cách của mình đoạt được tất cả thứ mình muốn. Không cần dùng đến việc trao đổi tiểu hồ ly kia.”

“Hồ ly này cũng chỉ là một con súc vật, sao ngươi để ý đến thế, có đáng giá không?” Lạc Nhan Cơ cúi đầu, cố nén lửa giận, cả người không ngừng run rẩy.

“Đáng giá, ta thích con hồ ly này, duy chỉ con hồ ly này. Bất luận là ai, lấy cái gì để đổi, ta đều không cho.” Vạn Giang Hồng ngẩng đầu, bướng bỉnh che tiểu hồ ly trong quần áo, như giấu giếm báu vật.

“A! Không nhịn được nữa! Không đánh ngươi, ta sợ tối nay ngủ không nổi!” Lạc Nhan Cơ ngẩng đầu điên cuồng gào thét, nắm chặt quả đấm, sắc mặt dữ tợn. Quay về phía Vạn Giang Hồng chân đá tay đấm một trận.

Vạn Giang Hồng biết chạy không thoát, không ngừng lớn tiếng kêu đau, hi vọng khiến nàng thủ hạ lưu tình, “Tiểu cô mụ, đau chết mất, nhẹ chút! Ai ui! Đau quá…”

Tay bất giác lặng lẽ che cho tiểu hồ ly ở trong ngực, không để cho nó bị tổn thương.

*

Đợi đến khi Lạc Nhan Cơ nguôi giận rời đi. Trên mặt Vạn Giang Hồng hầu như không còn nơi lành lặn, cơ hồ chỗ xanh chỗ tím.

Thất Thất chui ra từ trong ngực của y, đau lòng ‘ngao ngao’ réo lên không ngừng. Nhảy tới trên vai của y, lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp vết thương của y.

Đây là chuyện mà người cô làm với đứa cháu trai sao, thật quá tàn nhẫn!

Thất Thất vừa mắng, vừa liếm vết thương của y, Vạn Giang Hồng chịu không nổi nhột, cười cười, quay đầu sang, muốn bảo cô xuống.

Nào ngờ, mõm hồ ly dài, cứ vậy mà đụng nhau… Đây mới thật là chuyện ngoài ý muốn.

Chương sau: Nghê Thường lựa chọn ở hay đi? Tiểu Chiêu và Vạn Giang Hồng, cuối cùng nên chọn người nào? Trong lúc vô tình phát hiện bí mật của Thập Lý Dạ, đó là cái gì…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK