• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

【 Bang phái 】[ Mạch Thượng Liễu Nhứ ]Làm nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ! Bổn tiểu thư cũng không phải được nuông chiều từ bé, nhưng mà ai tới dạy ta làm đi?

【 Bang phái 】[ Mộc tử mộc ]Ai nha, này rất đơn giản. CódùngYY không? Vào YY đi ta chỉ cho rất dễ nha.

【 Bang phái 】[ Mạch Thượng Liễu Nhứ ]Có nha có nha! ! Có ai muốn hát hay không?

【 Bang phái 】[ Chiến Ý Phi Dương ]Ah~ Lão Đại hát rất hay. Mỗi lần đi KTV lạiđặc biệt keo kiệt, có khi không hát, có hát cũng chỉ hát một bài, nhưng mà đừng nói đến mấy nữ đồng nghiệp trong công ty, ngay cả mấy nam đồng bào đều rung động nha!

【 Bang phái 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Ai dô~! Thư Hiệp heo, hát cho ta nghe mau?

【 Bang phái 】[ Thư Hiệp ]Lão bà có lệnh, không thể không nghe theo a.

【 Bang phái 】[ Mạch Thượng Liễu Nhứ ]( ⊙ o ⊙) A! Thư Hiệp là phúc hắc công phải không vậy?

【 Bang phái 】[ Nhan tịch ]Có phúc hắc hay không ai mà biết a ~~ trong lòng các ngươi cũng biết mà.

YY Chân trời góc biển.

“Aha ~ hôm nay thật là có phúc, đãlâu không được cùng lão đại đi KTV .” Đây là âm thanh của Phá bàn tính.

“Oa! Nghe thấy âm thanh thực hay. Chào mọi người, tôi là Liễu Nhứ “

“Mộc Mộc là tôi “

“Tiểu nhân Ly Mộng thỉnh chỉ giáo “

“Tôilà Tọa ủng thiên hạ! !”



Tọa ủng thiên hạ vừa mới mở miệng, YY lập tức liền an tĩnh. Thanh âm này, cho dù rất muốn biểu đạt khí thế đàn ông, vẫn là không che dấu được sự thực —— đại khái có thể cho là âm thanh của dụ thụ? Âm thanh nghe thật là ma mị, Ai dô ~~ … Có chút mất hồn.

“Nhẹ cười?”

Lần thứ hai cùng Tô Bắc Bằng nói chuyện qua YY( những người khác thì đều bịanhquẳng sang một bên ), Lăng Quân Diệu tim đập có chút không kiềm chế được.

Tô Bắc Bằng lại nghe âm thanh trầm thấp gợi cảm kia, bông nhiêncảm thấy hưng phấn một cách quái dị.”Tôiđây.”

“A a! ! Chị dâu, cậu kêu lão Đại hát 《 Tâm can bảo bối 》 a, rất là hay nha.” Cái người phấn khích như vậy, đoán chừng liền là Ta yêu cơm chiên trứng đi? Nói đến bài hát Tâm can bảo bối này, chính là chuông điện thoại di động Tô Bắc Bằng thì phải?

“Thư Hiệp heo, hát một bài đi?”

“Vi phu không dám không theo a… Emnhư thế nào lại gấp gáp muốn nghe vi phu hát thử thế a~.” Thư Hiệp giả bộ cười khổ.

“… Không hát liền cút!” Tô Bắc Bằng cũng giả vờ tức giận.

Tranh cãi ầm ĩchấm dứt, mọi người nín thở, chăm chú lắng nghe. Lăng Quân Diệu đem hình thức tự do sửa thành một mình anh, sau đó tìm được nhạc đệm, mởkaraoke, âm nhạc vang lên sau, bắt đầu hát.



“Thế giới thì rộng lớn và bao la , trong khi mỗi ngày lại đổi khác.

Nhưng định mệnh lại cho chúng tagặp gỡ nhau trong khoảng khắc

Em là điềutuyệt vời nhất của thế gian này.

Và anhnghĩ mình đang đắm chìm trong một giấc mơ ảo vọng ….”



Không biết là do tâm lý tác dụng hay vì cái gì, Tô Bắc Bằng có cảm giác mừng thầm——dường nhưThư Hiệp hát bài hát này cho mình nghe.Âm sắc của anhvốn có sức hấp dẫn trời ban, hơn nữa lại rất quen thuộc bài hát này, dĩ nhiênhát ra phi thường dễ nghe.

Tô Bắc Bằng say mê ở trong tiếng ca, lẳng lặng nghe, lại ở trong đầu tưởng tượng lên bộ dạng Thư Hiệp heo. Có lẽ sẽ không đẹp trai, nhưng khí chất mê người, có lẽ rất đẹp trailại mê người, có lẽ không đẹp trai cũngkhông có khí chất nhưng lại có những tài năng đặc biệt. Dáng người là béo một chút hay là gầy một chút?

Hoàn toàn chìm vào tưởng tượng của bản thân.

Hát một nửa, Lăng Quân Diệu dần dần bình tĩnh hơi thở. Không biết tâm ý của mình có thể gửi đượcđến người nào đó hay không? Hát bài hát này, chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt như thế, giống như thật sự có một ai đómà anh coilà tâm can bảo bối đang nghe anh hát…



” Em là tâm can bảo bối đời anh

Yêu nhau, một chữ tình áiđãchặn mất lối về con đường buồn bã ngày xưa

Có lẽ vì thế mà cả hai chúng ta đều không cách nào viết đượchai chữ “Hối hận”

Cùng anh vượt núi lội sông không màng khó khăn hay gian khổ

Cùng em vượt qua những ngày u ám nhất, buồn bã nhất đời…”



Không biết… tâm can bảo bối của Thư Hiệp heo là ai đây? Chẳng lẽ là một cô gáinào đó? Chậc… Không cần phải tầm thường như vậy đi? Còn bộ dáng ôn nhu hiền lành? Vậy thì sẽ không giữ được anh ta,để cho anh tacó rất nhiều tiểu tam …

Ân. . . . . . Bộ dáng cuồng dã bạo lực? Sát. . . . . . Vậy thì biến thành trung khuyển. Thật đúng là khôngthể nào tưởng tượngra được a. . . . . .



“Nhẹ cười ..”

Hát xong một ca khúc, không đợi người khác khích lệ, Thư Hiệp liền dùng âm thanh trầm thấp có điểm khàn khàn của mình kêu một tiếng, giống như là có cỗ ma lực kéo theo trái tim của mọi người, thiếu chút nữa làm cho cả đám ngất đi luôn… Thanh âm này, thật sự là mất hồn lại mị người a.

“Ân?”

“Chúng ta…” Lăng Quân Diệu phát hiện thanh âm của mình có chút run rẩy “Chúng ta… cùngsinh bảo bảo đi!”

“Phốc! ! !”

Không biết là ai, thật kích động.

Nhưng Tô Bắc Bằng càng thảm hại hơn… Từ trên ghế ngã xuống đất. Mie nó, rõ ràng còn đắm chìm ở trongđạidương ôn nhu của tên nam nhân này, vậy mà anh ta dám hỏi một câu khiến người ta sốc chết không kịp đền mạng như vậy, có phải hay không muốn mưu sát a?

Lăng Quân Diệu cũng có chút luống cuống, anhrõ ràng muốn nói ‘Chúng ta đi kết hôn đi’, kết quả đến miệng liền sửa thành đi sinh trân thú bảo bảo đi, chính là không bỏ vô hai chữ trân thú, liền trở thành hiểu lầm lớn như vậy.

“Không đúng không đúng, anh là nói… Chúng ta đi sinh trân thú bảo bảo. Khôngphải em còn thiếu một contrân thú Phụ Thể hay sao?”

Thư Hiệp kích động giải thích.

“Grr~~ … Anhmau cút đi lăn trên bàn đinh cho tôi.” Tô Bắc Bằng ngay khí lực để mắng cũng không có.

“… Haylàcho anh quỳ úp mặt vô tường thôi nha! !” Lăn trên bàn đinh, mạng cũng không còn a~.

“Phu phu phu ~~ các bạn đồng đảng, tôicó ghi âm lại, cuối cùng câu nói kia tôi cũng ghi lại luôn. Tôi anh minh uy phong đi? A ha ha ha… Các loại hòm thư, các loại chim cánh cụt đâu, mau tới đây!” Nghe thanh âm này, hẳn là Mộc tử mộc.

Lăng Quân Diệu âm hiểm cười, “Thực cám ơn cậua. Bác gái Bàn tính, lúc phát tiền lương cho các thành viên trong bang thì lương của Mộc tử mộc toàn bộ sung công! ! Cô ấynguyện ý quyên góp nha, tinh thần như vậy, rất đáng giá để mọi người học tập.”

“A a a! ! Không cần a, lão Đại, emsai lầm rồi. Emsẽ nhanh tay tiêu hủy, chớ cúp lương củaem.” Mộc tử mộc thật muốn ôm chân Thư Hiệp đại thần a. MD, đại thần rất phúc hắc thật rất phúc hắc.

“Tôiphỉ nhổ a~!” Nhan tịch giận.

“Uy! Vì JQ, côkhông thể bỏ qua tiền lương được hay sao? Tôikhinh bỉ cô.” Ly mộng phát hỏa.

“Cãi cọ cái gì nha, sau này mọi người tổ chức offline thì mọi người sẽ được nghe cho đã.” Phá bàn tính khinh thường. Thường xuyên nghe lão đại ca hát, kỳ thật anh đối với mị lực lão đại đã miễn dịch mất rồi

“Ác ác! ! Offline nha~~~~!”



Trong YY ầm lên một mảnh hoan hô.



Tô Bắc Bằngbởi vì Thư Hiệp nói lộn mà tim đập mất trật tự.

Đùa giỡn một lúc, YY cũng an tĩnh không ít. Mọi người cùng tổ đội tổ đội, xoát phó bản xoát phó bản, tìm JQ tìm JQ. Thư Hiệp cùng Tô Bắc Bằng lập ra một tổ đội, xong bèn đến Trân thú Lạc Dương.

Thư Hiệp mua một đôi ngốc ngốc ngưu bảo bảo, bắt đầu thi hành cái tội ác vô cùng đó chính là đốt tiền. Vì thế hệ thống toàn bộ bị tin tức mạnh mẽ này chiếm lấy, tất cảthông báo đều là về người nào đó đang hoàn đồngtrân thú. Hoàn đồng không dưới hai mươi lần, mới ra một con toàn mỹ. Sau đó lại tiếp tục hoàn đồng con còn lại.

Lúc này, hoàn đồng thiên thư đều đã dùng hết . Hơn ba mươi lần đều không có hoàn đồng ra toàn mỹ.

【 Đội ngũ 】[ Thư Hiệp ]* ủy khuất *Lão bà… Hoàn đồng không được .

【 Đội ngũ 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Sinh sản pet mà thôi, vì sao phải hoàn đồng a?

【 Đội ngũ 】[ Thư Hiệp ]Ngất, ngươikhông phải không biết phẩm chất trân thú cao rất là trọng yếu đi?

【 Đội ngũ 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Không phải xem tư chất cao là được sao?

【 Đội ngũ 】[ Thư Hiệp ]… Phẩm chất cũng trọng yếu! ! Hay là ngươi tới hoàn đồng đi.

Giao dịch qua con cái Ngốc ngốc ngưu bảo bảo, Nhẹ cười dùng kim nguyên bảo, cắn răng mua cái siêu cấp trân thú hoàn đồng thiên thư, chín mươi tám kim nguyên bảo một cái, lương tâm đau nhóia. Không thành công, đành xả thân … làm cho đến khi nào ra thì thôi.

Hoàn đồng … Ạch, lại quay về kiệt xuất.

Mua thêm, lại hoàn đồng … Kiệt xuất

Tiếp tục kích shop nguyên bảo, lại hoàn đồng … Kiệt xuất.

【 Đội ngũ 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Kháo! ! Lão tử mặc kệ! Sinh cái trân thú thôi mà muốn bán nhà.

【 Đội ngũ 】[ Thư Hiệp ]Tỉnh táo một chút nào! Ngươi muốn cho nhi tử chúng ta chết từ trong trứng nước sao? * khóc lớn *

【 Đội ngũ 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Em gái ngươi mới nhi tử! Ngươi muốn sinh thì chính mình đi sinh!

【 Đội ngũ 】[ Thư Hiệp ]… Đấy cần phải cùng lão bà ngươi ở trên giường phối hợp mới được.

【 Đội ngũ 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]ngươi có phải rất ngứa da hay không?

【 Đội ngũ 】[ Thư Hiệp ]Không có ngứa da, nhưng trái lại nơi đó đó rất ngứa.

【 Đội ngũ 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Hoa cúc ngứa phải không? ! ! Muốn bị bạo? !

【 Đội ngũ 】[ Thư Hiệp ]Lão bà thật háo sắc…

【 Đội ngũ 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ](#‵′) Móa

【 Đội ngũ 】[ Thư Hiệp ]lại hoàn đồng tiếp đi, hoàn đồng không ra thì ngày mai tiếp tục hoàn đồng nữa.

Tô Bắc Bằng nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, chịu đựng lương tâm đau đớn, tiếp tục mua thêm hoàn đồng thiên thư, lại tẩy. Ấy da~~! ! Hoàn mỹ 2388! !

Chưa bao giờ cảm thấy được con số 38 thuận mắt như vậy a, yêu chết 38 !

【 Đội ngũ 】[ Thư Hiệp ]lão bà, đây là sức mạnh tình yêu a. Chúng ta đi sinh bảo bảo đi!

【 Đội ngũ 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]…

Kết lại rằngcảm giác những lời ‘Chúng ta đi sinh bảo bảo đi’ này thật quái dị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK