• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tặng nằng Kohana<3Cố lếch 3 chương trong hôm nay tặng nàng mà chắc không nổi. Thôi gắng cố. Chưa 12h mà. Tô Bắc Bằng men theo biển số của từng nhà, từng nhà mà xem. Rẽ ngoặt, vòng vo cái ngỏ tắt nhỏ, mới vừa đi được vài bước, thì nghe được âm thanh làm cậu giật mình: “Con trai, ở đây.” Xoay người bốn mươi lăm độ, nhìn thấy pa pa Tô Bình đang mỉm cười ngoắc tay với cậu, sau đó bước nhanh chạy tới. Ấm áp là có, nhưng khiếp sợ cũng không thiếu. Trong trí nhớ của cậu, pa pa mỉm cười đối với cậu cười như vậy thì đã là chuyện của rất nhiều năm về trước. Thế mà hôm nay … “Cha.” “Ai, mau vào đi thôi.” Tô Bình cười vỗ vỗ bả vai Tô Bắc Bằng, kéo cậu đi về hướng phòng trọ nhỏ. Thật lâu không có thân cận cha như vậy, điều này làm cho Tô Bắc Bằng trong lòng dâng lên từng trận chua xót, hốc mắt có chút nóng lên. Tuy là nhà thuê, nhưng cũng không tồi. Cùng ngôi nhà trước kia ở tuy là không thể so đo, nhưng luận về nội thất và trang trí, đều so với các ngôi nhà xung quanh ở cái nơi hẻo lánh xa xôi như thế này thì cũng hơn nhiều lắm. Chắc là ba, không muốn cho mẹ chịu ủy khuất. Trước đây ở căn nhà lớn quen rồi, tự nhiên sẽ không thể ở trong một căn nhà vừa nhỏ vừa cũ. May mắn là công việc của ba đã ổn định. “Ca ca.” Đệ đệ Tô Hữu nghe được tiếng đóng cửa vang lên, liền từ trong phòng vọt ra, cười loan mắt nhỏ, bắt lấy tay ca ca, muốn để cho cậu ôm bé. Tô Bắc Bằng cười ngồi xổm xuống, “Hữu Hữu có ngoan ngoãn không nha? Có học hành chăm chỉ không nha?” “Có có. Hữu Hữu thật rất là ngoan.” Tô Bắc Bằng từ trong balo lấy ra một hộp chocola “Cái này là ca ca thưởng cho em! ! Bất quá, không được ăn hết một lúc, sau khi ăn xong phải nhớ đánh răng. Bằng không sâu răng sẽ ăn mòn hết răng em, sau này rất xấu xí xấu xí đó nha.” Tô Hữu cười đến hai mắt híp lại , tiếp nhận chocola ôm vào trong ngực miệng trả lời lại, “Em biết rồi.” Tô Bình vuốt ve cái đầu nhỏ của Tô Hữu, “Nhanh đi làm bài tập đi. Đợi lát nữa là ăn cơm được rồi.” Tô Hữu ôm hộp chocola quay lưng chạy nhanh về phòng. Sau khi hai cha con ngồi xuống sofa ở phòng khách, Tô Bắc Bằng nhìn chung quanh rồi nói, “Mẹ đâu rồi?” “Bà ấy ở trong bếp.” Tô Bình tay cầm lấy một quả quýt, bóc vỏ xong, cẩn thận gỡ bỏ xơ dính trên thịt quýt, rồi mới đưa cho Tô Bắc Bằng “Nào con trai, loại quýt này rất là ngon rất là ngọt, nước rất nhiều.” Tô Bắc Bằng lại càng kinh ngạc , nhìn phụ thân khuôn mặt tươi cười từ ái, tim đập mạnh và loạn nhịp, quên mất cầm lấy trái quýt mà ông đưa qua. Không biết hình dung như thế nào cái loại cảm giác này, thật giống như trên là sông băng dưới là núi lửa, cảm giác như bị đánh một phát, dung nham nóng cháy như muốn thiêu đốt đang không ngừng phun, làm tan chảy phần băng giá đã đóng quân rất lâu, từ từ mà tan rã. “Ân?” Tô Bình cầm quả quýt khoát khoát tay, không biết con trai còn đứng đó làm gì? Tô Bắc Bằng nháy mắt mấy cái, nhanh chóng nhận lấy, “Cám ơn cha.” Rất muốn cười thật tự nhiên, lại phát hiện rất khó. “Người một nhà cảm tạ cái gì, đứa ngốc.” Ngay cả ngữ khí, đều không có giống như ngày xưa nghiêm khắc, từng câu từng tiếng đầu hiền hòa. Tô Bắc Bằng ăn quả quýt, hưởng thụ cả khuôn miệng đều ngọt, không có tiền đồ mà đỏ mắt vành mắt.”Con đi xem mẹ.” Cái bộ dáng rất khiếp lực, không muốn làm cho ba ba nhìn thấy. Đi vào phòng bếp, Tô Bắc Bằng ngửi được mùi đồ ăn kia, trong lòng cảm động càng nhiều. Trước kia mẹ chính là mười ngón không dính nước mùa xuân, hiện tại lại phải mỗi ngày xuống bếp, làm việc nhà, thật là làm khó cho bà.”Mẹ.” Khàn khàn lên giọng gọi, Tô Bắc Bằng kêu một tiếng. “Đã về rồi? Đi lên cùng ba của con hảo hảo mà tán gẫu đi. Phòng bếp khói dầu lớn, sẽ làm quần áo dính vào dầu mỡ.” Trần Ngọc Phượng nói xong đã đem con trai đuổi đi ngay. “Không có việc gì mẹ. Con tới thăm người một chút, đang làm món gì vậy. Cần con hỗ trợ không?” “Không cần. Chớ xem thường mẹ của con. Đợi lát nữa a, con chỉ cần cùng Phương tiểu thư ăn thật ngon là tốt … Ách…” Phát hiện mình thế nhưng lại nói lỡ miệng, Trần Ngọc Phượng nhanh chóng dừng, “Đợi lát nữa có thể ăn a, đi ra ngoài trước đi.” “Cái gì Phương tiểu thư a? Còn có khách nhân muốn tới sao?” Trần Ngọc Phượng cũng không trả lời , đem con trai đẩy đi ra trước, liền đóng cửa phòng bếp. Có điểm nghi hoặc, Tô Bắc Bằng nhún nhún vai trở lại phòng khách.”Cha, trong nhà lát nữa còn có khách nhân sao?” Tô Bình buông tờ báo, gật gật đầu, “Phương tiểu thư. Cô gái ôn nhu xinh đẹp. Là muội muội của quản lý trong công ty của ba” “Ác.” Tô Bắc Bằng càng cảm thấy rất kì quái. Vì cái gì không mời quản lí, ngược lại mời muội muội của hắn a? Tiếng đập cửa vang lên, Tô Bình vội vàng đứng dậy đi mở cửa. Nhìn thấy người đến, liền thay khuôn mặt tươi cười, “Hoan nghênh Phương tiểu thư a.” Người tới là một tiểu thư tao nhã, ăn mặc thật dịu dàng và xinh đẹp, bộ dáng vừa cao quý vừa kiêu sa, vừa nhìn là biết không phải trong một gia đình tầm thường. Phương Linh Sau khi vào cửa liền đem giỏ hoa quả cầm trong tay đưa qua, “Ừ. Con trai ông đâu?” Giương cặp mắt to đen tràn đầy sự hiếu kỳ, tìm kiếm khắp nơi. Cô thật muốn nhìn bộ chút, cái tên kia bộ dạng ra sao mà được người ấy kêu cô đến để dò xét … quân tình. Vừa nhắc tới nhi tử, Tô Bình lại càng cười đến rất sung sướng. Dẫn Phương Linh đi vào phòng khách, “Bằng tử, cô ấy chính là Phương Linh Phương tiểu thư. Phương tiểu thư, đây là khuyển tử Tô Bắc Bằng.” Tô Bắc Bằng cười cùng nàng bắt tay, “Nhĩ hảo.” “Ừ. Trắng nõn thanh tú, không sai không sai.” Phương Linh đưa ra cái cảm nhận về ấn tượng ban đầu, chỉ đúng tám chữ. Tô Bình vừa nghe, có hi vọng, “Hai người các ngươi hảo hảo tâm sự, ta a, đi xem xem Ngọc Phượng có cái gì muốn giúp đỡ.” Phương Linh đi về phía bên cạnh Tô Bắc Bằng ngồi xuống, đối với cậu nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, “Hắc hắc, thành thực giao phó. Cậu cùng anh ta có hay không như vậy như vậy?” ( Là như vậy như vậy đó =]] ) Tạo ra bộ dạng thật là kỳ quái, làm Tô Bắc Bằng căng thẳng choáng váng đầu. “Cái gì như vậy như vậy a? Với ai?” “Bớt giả bộ ngớ ngẩn lừa tôi đi!” Phương tiểu thư có chút không được vui, “Tôi là người biết chuyện, nói với tôi đi không có chuyện gì đâu.” “Nói… Nói cái gì a?” Tô Bắc Bằng nhìn thấy cô gái này nói trời trăng, thật sự hết chỗ nói rồi. Cũng không biết nàng đang nói cái gì, thật sự chẳng hiểu nổi? “Tôi kháo!” Phương Linh dựng thẳng lên lông mày, “Lăng Quân Diệu dám hãm hại lão nương nữa chứ? Tôi X, quay về chỉnh chết con trai của anh ta.” “Lăng Quân Diệu?” Vừa nghe đến ba chữ này, Tô Bắc Bằng cái gì đều minh bạch rồi. Phương tiểu thư cùng anh ta có quen biết, hình như còn có quan hệ không được trong sáng. Bất quá… Phương Linh tiểu thư, cô trở mặt cũng nhanh quá đi, vừa mới nãy còn rất thục nữ, hiện tại… Phương Linh gật đầu, “Chính là anh ta.” “Nha.” Thấy Tô Bắc Bằng bình tĩnh như vậy, Phương tiểu thư càng phải bình tĩnh . Lấy ra cái điện thoai Iphone 4S sáng bóng loáng gọi cuộc điện thoại cho Lăng Quân Diệu, sau đó im lặng. Chờ đợi nghe được tiếng ‘Alo’ xong, bắt đầu rống, “Đại gia ngươi Lăng Quân Diệu. Đùa giỡn tôi có phải không? Tôi còn tưởng rằng có □ trắng trợn JQ, kết quả anh gạt tôi…” “Làm sao vậy?” Nghe được thanh âm của Lăng Quân Diệu, Tô Bắc Bằng thân mình cứng đờ. “Cô có phải là tìm được cậu ấy rồi không? Cậu ấy nói như thế nào?” “Phi. Người ta cũng không nhận ra anh.” “Cái gì? Cậu ấy thực tuyệt tình như vậy?” Tô Bắc Bằng nghiến răng nghiến lợi một phen, hận không thể trực tiếp chui qua mà bóp chết Lăng Quân Diệu. Nghe bọn họ nói như vậy, Phương Linh không chỉ có nhận thức Lăng Quân Diệu, chỉ sợ còn quen thuộc thân thiết, còn phái cô ta tới thăm dò ý tứ của cậu. Không đúng… Phương Linh làm sao biết cha của cậu là Tô Bình? “Anh điều tra tôi?” Tô Bắc Bằng đối với Iphone hỏi ra câu này, Lăng Quân Diệu trầm mặc một hồi lâu. “Bằng tử cậu hãy nghe tôi nói. Tôi…” Làm sao có thể tiếp tục nghe anh ta nói? Tô Bắc Bằng trực tiếp tắt máy. Phương Linh lại bùng nổ cuồng phong trong lòng, JQ đam mỹ, không phải là gạt người, mà là thật sự. Thay khuôn mặt tươi cười, “Nha ~~ tạc mao a~~.” Tô Bắc Bằng nhíu mày, nhìn thấy Phương Linh dựa vào cậu càng ngày càng gần, không hờn giận , “Phương tiểu thư thỉnh tự trọng.” Phương Linh cũng không tức giận, giơ lên móng tay của mình, “Kỳ thật ni, tôi đến đây có mục đích. Chỉ là việc này, không nói ra thì tôi sẽ không được thoải mái. So với nhìn thấy cái con tiện nhân La Thiến Vũ mấy ngày nữa sẽ cùng Lăng Quân Diệu đính hôn, tôi tình nguyện nhìn JQ của cậu và anh ta.” “… Đính hôn?” Tô Bắc Bằng trong mắt lửa giận càng sâu, “Nếu phải đính hôn, anh ta còn gọi cô tới để làm chi?” “Cậu cái ngốc tử này? Anh ta muốn cướp cậu về chứ làm chi. Bất quá, ” Phương Linh mân lên một nụ cười thấp thoáng sự âm hiểm, “Cậu đến hiện tại còn không biết ba ba của cậu có ý đồ là muốn tác hợp hai chúng ta a? Ai yo~ … Thật là cái mộc ngốc thụ a~~.” “…” Tô Bắc Bằng nháy mắt hóa đá. Chẳng thể trách ba ba cười thoải mái đến như vậy, đối với chính mình tốt như vậy. Thì ra là thế, lấy lòng muội muội thủ trưởng, đem con trai của mình ra tạo mối quan hệ tốt với nàng, nếu tốt nhất là cử hành hôn lễ trăm năm hảo hợp, thì ông sẽ càng được thăng quan tiến chức. Có một số việc, sau khi hiểu rõ, tâm tình sẽ càng thêm trầm trọng. Tô Bắc Bằng nhếch môi cười, từ chối cho ý kiến. Đều phải đính hôn , còn truy cái gì? Để cho cậu đi uống rượu mừng sao? Làm không tốt còn tốn thêm cái phong bao tiền mừng, cai sự tình lỗ vốn như thế này, ai mà đi làm? ‘Ngươi là tâm can bảo bối của ta, yêu ngươi yêu đến không đường thối lui, cả đời này đều không hối hận…’ Chuông điện thoại di động vang lên, Tô Bắc Bằng vừa nhìn là Thư Hiệp, trực tiếp tắt máy. Phương Linh tiểu thư thật đúng là không bỏ qua bất kỳ một điểm đáng ngờ nào để phát sinh JQ, “Nhé nhé ~~ đều dùng chuông điện thoại di động giống nhau, còn tâm can bảo bối nữa. Này này, thành thực khai mau, mới vừa rồi vì sao không thành thực thẳng thắng mà nói rõ ra hết với tôi? Phải tin tưởng tôi, bổn tiểu thư chính là đứng về phía người nha. Khụ… Đương nhiên, ở Lăng gia ta không có khả năng lên tiếng, chính là dù cho… thế nào, các người cũng cần sự bang đỡ từ người khác mà phải không?” Tô Bắc Bằng vô lực mắt trợn trắng, còn bang một tay, chỉ sợ là càng giúp càng mau hư?”Phương tiểu thư a, tôi thật sự đích thực cùng Lăng Quân Diệu không có quan hệ gì OK?” “Giải thích chính là che dấu! ! Tiểu thụ ngạo kiều tạc mao vân vân gì đó tôi đều đã gặp qua hết rồi, cậu làm quá sẽ gây phản cảm đó nha. Thừa dịp Lăng Quân Diệu hiện tại cho cậu một sườn núi, cậu cứ men theo đó mà đi a.” Phương tiểu thư tự lột cho mình một quả quýt, bắt đầu giáo dục tên tiểu thụ này. Xoay chuyển tình hình. Họ Lăng đã từng nói , đến lúc đó mà thỏ con thay đổi thái độ đáp ứng y, thì liền tức khắc phi ra ngoại quốc kết hôn, ha ha ~ Tô Bắc Bằng cắn chặt răng mà nói, “Cô trở về mà nói cho anh ta biết, nếu anh ta thực yêu thích ta, thì tự bản thân anh ta tới” .Tìm một cô gái làm bình chắn, thực chẳng ra làm sao? “Anh ấy thật rất muốn đi nha, nhưng bị người ta bắt lấy nhược điểm, đi ra không được.” “?” Tô Bắc Bằng phóng cái ánh mắt nghi hoặc nhìn qua. “Nga, anh ta bảo tôi nói cho cậu biết. Cái ả Phiêu Vũ trong game kia, liên hệ với người nhà Tô Tô rồi. Nghe nói là cùng Phiêu Vũ có quan hệ thân thích, bọn họ muốn đem Tô Tô đón trở về…” “Cái gì? !” Tô Bắc Bằng có chút lo lắng đứng lên, trong ánh mắt để lộ ra lo lắng đem lạnh lùng khi nãy vừa mới ngụy trang toàn bộ rơi rụng hết.. Phương Linh ở trong lòng cười mờ ám không ngừng, thật khờ, còn nói không sao. Chậc chậc chậc, cái bộ dáng này mà đi ra ngoài, ai cũng không tin.”Chớ khẩn trương. La Thiến Vũ bổn sự cũng lớn thật, không biết dùng phương pháp gì thuyết phục người nhà Tô Tô. Ả ta nói, chỉ cần Lăng Quân Diệu cưới ả, Tô Tô sẽ do bọn họ cùng nhau nuôi nấng.” “Thúi lắm! Các người cứ thế mà tin là sự thật? Chín phần chín là gạt người.” Phiêu Vũ là hạng người gì, Tô Bắc Bằng lại không biết? “Cậu ngốc quá, tại sao lại nghĩ đó là giả ? Còn Lăng Quân Diệu tân tân khổ khổ nuôi nấng Tô Tô nhiều năm như vậy,nhìn thấy nó từ bước đi đầu tiên cho đến khi ê a học nói, làm sao mà anh ta dám mạo hiểm lớn như vậy? Đến lúc đó, người ta tìm tới cô nhi viện, hoặc đi bệnh viện làm xét nghiệm ADN này nọ, lúc đó sẽ không còn cách nào nữa.” Nghe nàng nói thật nghiêm trọng như vậy, chính là Phương tiểu thư cô có thể hay không đừng dùng ngữ khí bình tĩnh như vậy? Đứa bé đó cũng không phải nhi tử của cô a? “Vậy làm sao bây giờ?” Tô Tô có thể nói là trọng tâm toàn bộ cuộc sống của Lăng Quân Diệu, nếu anh mất đi con trai, có thể tưởng tượng anh sau này sống sẽ không còn vui vẻ nữa. “Có thể làm sao? Cùng La Thiến Vũ đính hôn kết hôn thôi.” “Tôi đây thì như thế nào… Ách.” Nhất thời lanh mồm lanh miệng, không suy nghĩ kịp, Tô Bắc Bằng liền phun ra. Nhức đầu, không dám tiếp tục nhìn thẳng vào Phương Linh, Tô Bắc Bằng cúi đầu suy nghĩ. Phiêu Vũ rất có kĩ năng a, trong trò chơi không thể thực hiện được, trong hiện thực liền chơi loại quỷ kế này. Kỳ thật ả xem như là cái nữ nhân thông minh , chẳng qua, người nam nhân mà ả ta thích thì phải trả cái đại giới lớn. Ngay cả Lăng Quân Diệu xem tiền như rác cũng bị ả ta chèn ép . Ai ngờ Phương Linh trong lòng hoan hỉ , đúng là ngây ngô thụ, Lăng Quân Diệu cư nhiên còn ăn không đến miệng, thật sự là dở quá. Việc này nói phiền toái thì đúng là có chút, nhưng Lăng Quân Diệu làm sao có thể thật sự tùy ý nữ nhân La Thiến Vũ kia an bài? Coi như anh thật không nghĩ ra biện pháp , tìm tới nhị ca của anh ta, oa tắc, nữ nhân kia phỏng chừng không cần sống. Dám uy hiếp lão đệ của y, mười cái mạng cũng không đủ bồi. Phương Linh đối với Tô Bắc Bằng nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, “Con cậu thì lo liệu làm sao phải không? Khụ, đừng nói tôi không giúp người a~. Cổ ngữ có câu <>? Phu phu đồng tâm, mọi việc suông sẻ. Cậu a, liền ai ya cùng một chỗ theo sát Lăng Quân Diệu, cố gắng làm một người vợ luôn ủng hộ anh ta, cùng anh ta cẩu huyết, liền có biện pháp . Tô Tô không cần giao đi ra ngoài, các người một nhà ba người cùng một chỗ, thật hạnh phúc thật khoái hoạt phải không?”

Có vẻ như có chút đạo lý… Tô Bắc Bằng suýt chút nữa là đã gật đầu. Cậu còn không xác định đối với Lăng Quân Diệu có cảm tình hay không cơ mà?

“Hai người trò chuyện vui vẻ cái gì thế nha? Đến, ăn cơm đi.”

Ngay lúc Tô Bắc Bằng muốn phản bác, Trần Ngọc Phượng bưng đồ ăn hướng nhà ăn đi đến, thuận tiện kêu lên hai người qua.

Ứng thanh xong, Tô Bắc Bằng dẫn Phương Linh tiểu thư đi ăn cơm. Lúc này di động vang lên âm thanh tin nhắn, lấy ra nhìn nhìn, là một dãy số xa lạ.

‘Bằng Bằng, tôi thích cậu đã lâu rồi. Tôi biết cậu là đồng tính luyến ái, là sinh viên trường Đại Thương (?). Tôi sẽ làm cậu thích tôi. Cậu cùng Lăng Quân Diệu chia tay đi, cậu muốn chơi Võng Du, tôi cùng cậu. Bất kể là Thiên Long hay cái gì khác, hơn nữa sẽ không ủy khuất cậu.’

Tô Bắc Bằng nghi hoặc, gọi một cú điện thoại qua, lại là tắt máy? Chẳng lẽ là trò đùa dai của ai đó? Rất có thể… Bất quá, vừa biết cậu mà lại có thể biết Lăng Quân Diệu, còn nói đồng tính luyến ái? Ta XXOO cả nhà của hắn. Hắn hiện tại nhiều lắm cũng chỉ có phân nửa thôi, còn lại chưa có xác định mà?

Nếu bắt được là ai, thế nào cũng phải nhất định thiến hắn!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:văn vẻ khôi phục bình thường Cập Nhật. Cơ thể của ta rất tốt , đã muốn không ho khan ! Cám ơn trời đất, bất quá cần chậm rãi điều dưỡng. Thân nhóm, các ngươi bình, ta hữu thời gian thời gian, sẽ từng cái hồi phục. Lại cám ơn sự ủng hộ của mọi người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK