“Đi.” Không đợi Tô Tô trả lời, Phương Dục đã tỏ ra cường thế nắm chặt tay bé, nhóc kéo theo bé đi mất
Tốt lắm tốt lắm, nhưng hơi có chút bá đạo quá đi? Tô Bắc Bằng cố gắng duy trì mỉm cười, nhìn chằm chằm này hai tiểu tử kia bóng lưng rời đi, bá đạo công chẳng hạn…
Tiếp tục là mỉm cười đến hai mắt loan thành nửa vầng trăng, chạy đến phòng bếp, “Ya~~~~~, suất ca.”
Lăng Quân Diệu nghe tiếng, nhất thời động tác cứng đờ. Có một chút cảm giác bất hảo, tuy là nghĩ như thế, vẫn cười lên quay đầu lại, “Ân?”
“Đừng rửa nữa, đến chơi trò chơi đi.”
“Hảo.” Lăng Quân Diệu nghe lời đặt chén trong tay xuống, lau khô tay, cởi tạp dề ra, đi theo Tô Bắc Bằng trở về thư phòng, lấy ra laptop, online game, đăng nhập trò chơi. Toàn bộ động tác chậm chậm đều đều, có vẻ đặc biệt trấn định.
Người nào đó thì không có được trấn định như vậy, mỉm cười cũng cứng ngắc lại, hai mắt gắt gao trừng vào màn hình trò chơi, trong đó xuất hiện chính là nhân vật —— cấp 119 Võ Đang, Thư Hiệp. Vì xác định, cậu còn tầm mắt lại, xem ánh sáng từ máy tính đối diện ánh ra, tốt lắm, cái màu tím lòe lòe tỏa sáng kia, đâm đến anh mắt cậu đau đớn!!!
【 loa 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Thư Hiệp, lăn tới nhận lấy cái chết!
【 loa 】[ Thư Hiệp ]Lĩnh mệnh!
【 loa 】[ nhan tịch ]( ⊙ o ⊙) a! Bắt đầu chơi trò nặng khẩu vị sao?
【 loa 】[ mộc tử mộc ]Bản tôn rất là ưa thích ngược tâm, không thích ngược thân…
【 loa 】[ không cần sờ ta ]Có sử dụng roi da, nhỏ sáp hay không a?
…
Trong tình huống mọi người vô sỉ mà suy đoán hết đợt này đến đợt khác, thì Thư Hiệp ngoan ngoãn vào đội ngũ của Nhẹ cười, đi theo đến Dạ Tây Hồ.
Tô Bắc Bằng không cười nữa, trên mặt là một loại hờ hững. Bình tĩnh mà điều khiển Nhẹ cười đi tới, luôn luôn đi, thẳng đến cái hồ ở giữa —— từng là nơi mà Nhẹ cười chờ đợi Thư Hiệp tới rước dâu. Nhìn thấy Thư Hiệp chạy tới, cậu trực tiếp tuyên chiến. Kỹ năng cao thống, kích cao phá triền toàn bộ phát ra hết. Tuy rằng Thư Hiệp nhiều máu, da dày, nhưng mà Nhẹ cười cũng không kém, không quá hai mươi giây liền giết chết y.
Nhóm hủ nữ xem náo nhiệt cũng đúng lúc chạy tới, Mộc Tử Mộc thực tự giác kéo Thư Hiệp dậy, thanh tâm hồi đầy máu. Nhẹ cười tiếp tục giết. Vòng sáng xung quanh Nhẹ xoay tròn tung ra những đóa hoa xinh đẹp, rồi lại biến mất. Hung hăng một lần lại một lần phóng vào Thư Hiệp.
Tuy là cái đầu gỗ đi nữa, cũng có thể nhìn ra được có chút không thích hợp. Thư Hiệp cùng Nhẹ cười đều trầm mặc, một câu cũng không có nói, Nhẹ cười đã muốn giết Thư Hiệp hơn mười lần, Mộc Tử Mộc thấy y lại một lần nữa bị giết chết, không dám tiếp tục cứu. Trong lúc nhất thời, không khí có điểm áp lực.
Nhóm hủ nữ rất muốn bát quái mà xen vào, chính là lại sợ lời của mình trở thành ngòi nổ, sẽ làm cho … tình trạng này phát nổ.
【 hệ thống 】chú ý! Yêu đều là chó má đối với ngươi tuyên chiến
【 hệ thống 】chú ý! Tân Minh Duật đối với ngươi tuyên chiến .
【 hệ thống 】chú ý! Phiêu Vũ đối với ngươi tuyên chiến .
…
Tất cả mọi người còn không có phục hồi tinh thần lại, cái đám bang Hồi Ức kia cùng với cái đôi gian phu vọt tới trước mặt Nhẹ cười, tuyên chiến quần công kích cậu. Tô Bắc Bằng hoàn toàn không có cơ hội để đánh trả, tuy nhiên cậu cũng không hề muốn đánh trả. Huống chi bên kia tới tận 2 đội người.
Mà nhóm hủ nữ kia, chỉ có Nhan Tịch, Mộc Tử Mộc, Cầu Bạo, Chưa bao giờ thảo nó, làm sao địch nổi? Không bao lâu cũng bị giết.
【 phụ cận 】[ Phiêu Vũ ]Cái dạng chó má như ngươi, một chút cũng không xứng với Thư Hiệp!
【 phụ cận 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Ân. Ta quả thật, không xứng …
Nhất là một tên đã lường gạt cậu…
Nhìn thấy tin tức này, tất cả mọi người kinh ngạc, cũng rét lạnh… Nhẹ cười sama chưa bao giờ tự hạ giá trị con người của mình như vậy, lần đó bị chửi, cậu không phải đặc biệt cường hãn phản kích lại hay sao? Lần này còn hùa theo lời Phiêu Vũ nói, thừa nhận mình là ‘cẩu’ ? ! Quả nhiên đã có chuyện lớn xảy ra.
Lăng Quân Diệu không hề xem trò chơi, quay đầu, thâm trầm mà nhu tình đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tô Bắc Bằng, không dám chuyển đi nửa phần.
Tô Bắc Bằng có lẽ không phát hiện, cũng có lẽ đã nhận ra, chính là không muốn đáp lại ánh mắt nóng bỏng kia. Nhẹ cười xuống Mạnh bà uống chén canh, trở lại Lạc Dương, đi thẳng đến Nguyệt Lão. Không có một chút do dự, kích vào cưỡng chế ly hôn.
【 loa 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Phiêu Vũ, ta đem hắn trả lại cho ngươi.
Lần đầu tiên, hào phóng như vậy.
【 loa 】[ mộc tử mộc ]Nhẹ cười sama…
【 loa 】[ Chiến Ý Phi Dương ]Đã xảy ra chuyện gì?
【 loa 】[ Thư Hiệp ]Ta chưa bao giờ thuộc về nàng. Ta là của ngươi.
Có lẽ nếu vào tình trạng khác mà nhìn thấy câu nói kia của y, Tô Bắc Bằng dĩ nhiên sẽ rất vui mừng, mặt đỏ, chính là hiện tại… Chỉ có vị chua từ trong lòng trào ra. Logout, sau đó Tô Bắc Bằng đứng dậy. Không nhìn Lăng Quân Diệu liếc mắt một cái, ung dung xoay người rời đi.
Từ đầu tới cuối, Lăng Quân Diệu chưa hề nói một tiếng. Thật sâu thở dài, anh biết vậy nên mệt mỏi tựa vào lưng ghế dựa. Kỳ thật, chuyện này từ khi anh tính toán không nói cho Tô Bắc Bằng mình là Thư Hiệp thì liền dự liệu được, chính là không nghĩ tới tới nhanh như vậy, nhanh đến nỗi người thông minh nhanh nhạy như anh cũng không biết phải làm gì vào lúc này.
Thương trường, anh có thể ngang dọc bá đạo, ít người có thể địch, tình trường, anh hoàn toàn chẳng là gì cả, bị thảm bại đến ngu ngốc.
Lúc trước, anh muốn chờ Tô Bắc Bằng tại lưới tình ôn nhu thắm thiết của anh mà chậm rãi rơi vào tay giặc, sau đó hai người chậm rãi tìm hiểu nhau rồi sau đó yêu nhau, sau đó là sẽ nói cho cậu biết chân tướng, tránh câ, sẽ bài xích yêu nam nhân cụ sớm biết được chân tướng anh có ý với cậu, không, là anh yêu Tô Bắc Bằng, sau đó quan hệ gì đều toàn bộ đoạn tuyệt.
Không nghĩ tới, thích còn chưa kịp manh nha kéo sợi, hạt giống yêu thương còn không có gieo xuống, hết thảy hạnh phúc ảo tưởng tựa như bọt khí, vừa đang tốt đẹp, nứt toác ra, sau đó theo gió bay mất đi.
Xem ra thật là ứng vào câu nói, kế hoạch cản không nổi biến hóa.
Nhìn vào các phương diện khác nhau, cách này đã là cách tốt nhất. Ít nhất đối với Tô Bắc Bằng mà nói, là đúng như vậy. Dù sao cậu là nam nhân, nếu quả thật cũng yêu thương anh, muốn thừa nhận, cần nai lưng ra, cần trả giá rất nhiều , bản thân anh thì không có việc gì , hai vai đủ rộng đủ lực, có thể chống đỡ , nhưng cậu…
Vẫn là một nam sinh bình thường, hẳn là Tô Bắc Bằng phải bình thường nhất mà trải qua cuộc sống hạnh phúc.
Lăng Quân Diệu nhắm mắt lại, muốn suy nghĩ, để cho từng trận co rút đau đớn trong lòng phục hồi lại.
※
Tô Bắc Bằng chưa bao giờ giống như vậy mà phiền muộn. Trong lòng có vô số điều lo lắng rối rắm mà nhăn thành đoàn, càng tháo càng rối.
Chẳng thể trách thanh âm của anh nghe quen như vậy. Kỳ thật, anh sớm liền biết mình là Nhẹ cười nghiêng thế gian , chỉ có chính mình ngốc, bị đùa giỡn xoay quanh a. Nằm ở trên giường, Tô Bắc Bằng trằn trọc, chính là ngủ không được, trong đầu tất cả đều là Thư Hiệp trong trò chơi cùng thân ảnh Lăng Quân Diệu trùng điệp mà đan xen với nhau.
Ôm ngang Nhẹ cười … Thư Hiệp ôn nhu mỉm cười … Lăng Quân Diệu … rồng bay vòng quanh chuyển Thư Hiệp … giày tây Lăng Quân Diệu…
Còn có… ngậm mút ngón tay của cậu, ôm cậu trong lòng là Lăng Quân Diệu.
Ngậm mút? Ôm? ! Tô Bắc Bằng tựa hồ suy nghĩ cẩn thận cái gì, nháy mắt thanh tỉnh, tâm cũng mãnh liệt nhảy lên. Chốc lát tê liệt … Không thể nào là thực … hình như là anh thích cậu? Ngậm mút ngón tay cậu, ôm cậu, là đùa giỡn cậu sao?
Nghĩ như thế, cậu càng rối rắm, thật buồn bực .
Nếu như là đùa giỡn cậu, phiền toái anh rồi Lăng Quân Diệu tiên sinh, bận tâm mà cười nhạo cậu vừa ngốc vừa khờ nữa. Nếu không phải đùa giỡn, cũng phiền toái anh rồi Lăng Quân Diệu tiên sinh, phải rõ ràng mà giải thích một phen!
Cứ để cho cậu nửa vời như vậy thật là khó chịu. Muốn phẫn nộ, tức giận, hận, nhưng lại nhìn thấy trong điện thoại tin nhắn ‘Chúc ngủ ngon쳌’, nhớ tới mỗi câu lời ngon tiếng ngọt trong trò chơi; lại không hận, không tức giận, không phẫn nộ, nhưng cảm thấy được thực có lỗi với bản thân.
Tiếng cửa mở vang lên, Nghiêm Vĩ Hứng ở bên ngoài chơi đã quay trở về.”Ta kháo, làm gì ngủ sớm như vậy!” Sau khi bật đèn liền nhìn thấy Tô Bắc Bằng nằm ở trên giường, hắn có chút kinh ngạc. Bình thường lúc này đang ngồi chơi ba cái game online mà, ngày hôm nay là làm sao vậy?
“Ân…”
… Còn một bộ mệt mỏi uể oải, đầy tâm trạng. Nghiêm Vĩ Hứng thay đổi biểu tinh nghiêm túc trầm ổn, bước đi đến bên giường cậu, sờ sờ cái trán của cậu.”Không sinh bệnh đi?”
“Không.” Tô Bắc Bằng cũng bắt đầu kinh ngạc, bản thân hôm nay như thế nào mà ngoan như vậy.
“Vậy làm sao mà trưng ra một bộ mặt như người chết?”
“Tớ hỏi cậu.” Tô Bắc Bằng cũng không còn buồn ngủ, trước tiên liền tâm sự đi, dù sao phiền cũng đã phiền rồi.”Ở trong trò chơi cùng một người kết hôn, mỗi ngày ở cùng nhau, nói cùng nói…”
“Tiểu tử cậu là võng luyến? !” Nghiêm vĩ hứng khiếp sợ hỏi.
“Đi tìm chết!” Tô Bắc Bằng đánh hắn một quyền, “Nghe lão tử nói xong! Nhiều chuyện chen ngang làm gì. Sau đó có một ngày, người kia sớm ở trong hiện thực đã phát hiện ra cậu rồi, lại không có nói cho cậu biết, y chính là người đã kết hôn trong trò chơi với cậu, còn có ý tiếp cận cậu, thậm chí là .. ôm cậu, cậu nói xem y có phải hay không là cố ý đùa giỡn với cậu hay là …”
“Móa, còn nói không phải võng luyến?” Nghiêm Vĩ Hứng đánh trả lại một quyền, lực đạo nhẹ hơn chút, “Tiểu tử cậu được lắm a. Có đẹp không, có đáng yêu không?”
“Cút! Mau trả lời tớ.” Tô Bắc Bằng chỉ biết, Nghiêm Vĩ Hứng này là cái đầu heo, càng nghĩ sẽ càng lệch.
“Đương nhiên là khả năng thích sẽ lớn chút. Dù sao ở trong trò chơi hai người cả ngày ở cùng nhau, lâu ngày sinh tình cũng nói không chừng. Nếu y muốn đùa giỡn theo như lời của cậu, thì thế nào mà dùng cách phiền toái như vậy, khẳng định có ác hơn, ý đồ xấu xa lắm mới làm vậy.” Nghiêm Vĩ Hứng vuốt ve cằm của mình, phân tích nói.
… Nghe hắn nói có điểm đạo lý, Tô Bắc Bằng trong lòng có kết luận, khai mở nút thắt. Bất quá…”Cái gì? ! Thích? ! !”
Đột nhiên lớn giọng rống lên, dọa Nghiêm Vĩ Hứng nhảy dựng.”TMD… Tai tớ gần như muốn điếc.”
Thật vất vả ổn định lại tim đập, lại bắt đầu điên cuồng mà nhảy lên nữa . Chẳng lẽ cái tên Lăng Quân Diệu kia thật sự thích mình sao? Cho nên mới… Ôm cậu, hôn ngón tay cậu? Ách… Có vẻ như mỗi ngày, đều kiên nhẫn gửi tin ngắn qua chúc ngủ ngon쳌 , đó cũng là thủ đoạn mà người ta hay dùng với người mình thích đi.
Cậu lại cho ra kết luận. Cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ qua, loại sự tình đam mỹ BL này sẽ phát sinh ở trên người mình. Hơn nữa còn là cẩu huyết hơn cả trong truyện, càng cẩu huyết chính là… phu phu trong trò chơi.
“Nói mau a, nàng thế nào?”
“Anh tuấn anh tuấn, cao lớn thon dài…”
“Nam?” Nghiêm vĩ hứng lặng người, trong lúc nhất thời, ánh mắt lóe lên phức tạp quang mang.
Tô Bắc Bằng gật đầu, “Ân.”
“Vì cái gì y lại là nam ? !” Nghiêm Vĩ Hứng có chút kích động nắm chặt Tô Bắc Bằng bả vai, dùng sức lay động.
Vốn tâm tình cũng rất phiền, bị lay dữ dội như vậy, Tô Bắc Bằng càng thêm nóng nảy , “Y vốn là nam. Cậu điên hả, buông ra!” Nắm mạnh làm cậu đau quá.
Nghiêm Vĩ Hứng nhìn ánh mắt chằm chằm Tô Bắc Bằng, trong đó tràn ngập không cam lòng cùng phẫn nộ, còn có… đố kị, “Nếu như là nữ thì không tính…”
“Mau buông ra! Cậu có ý tứ gì?” Tô Bắc Bằng chống lại tầm mắt của hắn, quay mà phẫn nộ.
Nghiêm Vĩ Hứng thu tay lại, thu lại phức tạp trong mắt, mờ mịt đứng dậy, ngồi trở lại giường ngủ của mình, vô lực tê liệt ngã xuống nằm xuống. Sự thật, tình huynh đệ nhiều năm như vậy, cũng không sánh bằng trong trò chơi mấy tháng? Hắn không cam lòng, nếu như là nữ, hắn sẽ chân thành chúc phúc, thậm chí còn sẽ dạy cậu cách tán tỉnh nữ nhân như thế nào, như thế nào đi ở chung, sau đó thu hồi lại phần tình cảm không thực tế của bản thân, làm cho hắn chon thật sâu điều đó dưới đáy lòng không bao giờ chạm tới nữa, không cho người khác phát hiện, không cho người khác đào móc.
Chính là… Đối phương là nam, cùng hắn, là nam !
“Ách!” Tô Bắc Bằng trừng mắt nhìn Nghiêm Vĩ Hứng liếc mắt một cái, tiếp tục nằm xuống. Thật sự là không hiểu ra sao cả, vừa mới còn hảo hảo, đột nhiên liền kích động như vậy, dường như người bị bệnh thần kinh, chẳng lẽ uống lộn thuốc?
‘Ngươi là tâm can bảo bối của ta, yêu ngươi yêu đến không đường thối lui…’
Chuông điện thoại di động vang lên, Tô Bắc Bằng mím môi cười —— thật sự cố gắng nhịn cười, điện thoại di động của mình, tiếng chuông là Lăng Quân Diệu ở YY hát mà ghi lại, hơn nữa… thực êm tai.
“Bằng tử, là ta.”
Có chút lạnh, nhưng lại là một thanh âm dễ nghe đến không nói nên lời, trừ bỏ Lãnh mỹ nhân còn có ai?
“Làm sao vậy Chị Tiểu Hạnh?”
“Nghe nói cậu cùng Thư Hiệp ly hôn . Có phải y khi dễ cậu hay không?”
“…” Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Bắc Bằng không biết trả lời thế nào. Nói khi dễ không bằng nói lừa gạt, lúc trước mình hoài nghi y chính là Thư Hiệp, liền ở trong trò chơi hỏi y có từng đi đến tiệm bánh ngọt Noãn Noãn, thế nhưng y phủ nhận . Chỉ tự trách mình rất ngốc, Lăng Quân Diệu lộ ra sơ hở rõ ràng rất nhiều, lại cố tình chính mình một cái cũng không nhìn ra. Lại còn … ngu ngốc đi theo người ta về nhà.
“Cũng không tính là vậy. Chính là y ở trong hiện thực nhận ra em, lại không nói cho em biết.”
“Cứ như vậy?”
“… Ân.”
Lãnh Phỉ Hạnh biết không đơn giản như vậy, nếu thật là như vậy, thì Tô Bắc Bằng làm gì mà để tâm vào ba cái chuyện vụn vặt như vậy.”Chị đoán, y có thể là thích cậu .”
“…” Tô Bắc Bằng sặc … Vì cái gì, ai cũng đều đoán như vậy?
“Y có đối với cậu làm động tác thân mật nào không?”
Chị Tiểu Hạnh, ngươi cũng thật là nhiều tò mò thái quá đi?
“… Có. Chính là ngậm mút ngón tay của em bị chảy máu, thật sự!”
“…” Lúc này đến phiên Lãnh Phỉ Hạnh trầm mặc, ngậm mút ngón tay, chỉ có vậy?”Chị đây không đoán sai. Bằng tử, trong lòng cậu là nghĩ như thế nào ?”
“Em không biết. Hảo phiền a!” Tô Bắc Bằng lại thở dài.
“Cậu cứ suy nghĩ cho thật kỹ. Là thật có hảo cảm, hay là không có hảo cảm?”
Làm sao mà cậu có thể biết được chứ? Hảo cảm là khẳng định có a, không hảo cảm cũng có a! Bất kể là trong trò chơi, hay là trong hiện thực, có thể nói y đều thực săn sóc, cậu có thể không có hảo cảm sao? Từ lúc trong trò chơi, liền đối với y có hảo cảm , nhưng từ lúc biết chân tướng tới giờ, không hảo cảm cũng mãnh liệt gia tăng.
“Em cũng không biết.”
“…” Lãnh Phỉ Hạnh lại trầm mặc một hồi lâu, “Vậy em nhìn thấy y ở trong trò chơi nói lời tâm tình, có phải hay không mặt đỏ, tim đập rộn lên, sau đó cảm thấy được tâm giống bị mật đường bao vây, ngọt ngào nhu hòa ?”
“Không có! !” Chết cũng không thừa nhận.
Có đôi khi, cậu trả lời càng rõ ràng càng lưu loát, lại càng giấu đầu lòi đuôi mà thôi. Lãnh Phỉ Hạnh là ai? Mỹ nhân thông minh như vậy mà.”Trong lúc y mút tay cậu , có phải hay không cảm giác tim mình như muốn nhảy ra ngoài?”
“Không có! !” Vẫn là chết không thừa nhận.
“Được rồi. Em đối với y không có hảo cảm.”
Này kết luận dựa vào cái gì mà nói ra nha? Tô Bắc Bằng không nói gì.
“Kia trước như vậy đi, chị còn có chút việc phải làm.” Lãnh mỹ nhân nói câu này, quyết đoán cúp điện thoại. Thật là một cường thế nữ nhân.
Lãnh Phỉ Hạnh vuốt vuốt cây cơ trong tay, còn đang do dự có nên giúp Lăng tổng tài hay không. Nghĩ nghĩ, gọi một cuộc điện thoại cho Lăng Quân Huy.”Gần nhất như thế nào?”
“Hoàn hảo.” Đồng dạng trả lời ngữ khí lạnh băng băng.
“Đệ đệ của ngươi muốn bắt cóc đệ đệ của ta.”
“?” Không thể hiểu được lời này có ý tứ gì, Lăng Quân Huy không nói chuyện.
“Lăng Quân Diệu yêu thích đệ đệ của ta. Chính là hiện tại đang bế tắc , ngươi nói ta là nên giúp hắn hay là không giúp?”
“Nói nói điều kiện của ngươi.”
“A, ta thật thích ngươi, rất là biết chuyện đó nha.” Lãnh mỹ nhân cả đời này, nói ra cái gì đều là tính toán tỉ mỉ cả. Có thể có thêm ưu đãi, tuyệt đối sẽ không buông tha. Dựa vào sự yêu thương của Lăng Quân Huy dành cho Lăng Quân Diệu, hắn chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”Bất quá, ngươi có thể đem đệ đệ của ngươi bán ra ngoài sao?”
“…” Lăng Quân Huy dùng trầm mặc trả lời lại.
Lãnh Phỉ Hạnh lại cười khẽ một tiếng, “Ha ha, ta chỉ có một điều kiện. Ở Lăng gia của các ngươi dù một phút hay là một giây, Bằng tử đều nhất định phải an toàn.”
“Có ta ở đây.”
Thật sự là nam nhân tự tin.”Hảo.”
Tô Bắc Bằng, Lăng Quân Diệu trước mắt các ngươi còn chưa biết sẽ ra sao, tạm thời để cho nàng giúp đỡ các ngươi một phen. Đường tương lai, có lẽ còn có thể thực gập ghềnh, rất khó đi, hi vọng các ngươi có thể tay nắm tay, vai song lấy vai, ngẩng đầu sải bước, không lùi bước.
Lấy điều tra tình huống gia đình Tô Bắc Bằng trước đây ra xem, chắc chắn sẽ không để Bằng tử sống dễ chịu. Trước khi cha mẹ cậu đem cậu làm cái công cụ trợ giúpgia đình mà bán đi, còn không bằng thừa dịp cậu bây giờ đối với Lăng Quân Diệu có cảm giác mông lung, kéo cậu một phen. Nếu không, cậu khó có thể hạnh phúc.
“Lăng Quân Diệu, ” Sau khi bấm gọi điện thoại cho y, Lãnh Phỉ Hạnh ngữ khí không được tốt mà nói, “Tô Bắc Bằng chỉ có một.”
Người thông minh, một chút liền biết.”Cám ơn!”
Tô Bắc Bằng chỉ có một, bỏ lỡ sẽ không có . Lăng quân diệu bắt đầu phỉ nhổ chính mình vừa rồi quá tiêu cực, gặp chút khó khăn nho nhỏ như vậy liền buông xuôi, làm sao có thể ôm được người yêu mến trở về? Anh không tin, ở chung lâu như vậy Tô Bắc Bằng đối với chính mình một chút hảo cảm đều không có. Chỉ cần cố gắng, cố gắng ở trong lòng cậu châm một ngồi lửa nhỏ, từ từ liền có thể bốc cháy lên nhiệt tâm.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lăng Quân Diệu mải miết công tác. Ngày mai, có thời gian rãnh rỗi, không thể để nguội, cần thừa dịp còn nóng, truy con thỏ nhỏ kia, cần phải nhanh tay mới tốt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:cơ thể của ta đỡ . Vì thế ở ra sức mã tự trung. Cầu phân, cầu Phách Vương phiếu ╭(╯3╰)╮ cần thịt các học sinh, xem chương trước tác giả nói ra suy nghĩ của mình.