• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy lời của Hoan Nhan, sắc mặt của Cận Ân Thái đỏ lên rồi dần trắng ra, nhìn như có thể té xỉu ngay lập tức, tuy nhiên, sự thật là không hề xỉu.

Dì Châu mang thuốc đến, lão phu nhân vội vàng rót nước cho Cận Ân Thái, phòng hờ tim của ông trở chứng. Ngữ Ca và Hoan Nhan đều đặt chén xuống và nhanh chóng đứng dậy, không giúp được gì, chỉ có thể đứng nhìn ông.

Cận Ân Thái uống thuốc xong, bình tĩnh lại một chút thì chỉ tay vào Hoan Nhan,

“Mày… mày…”

Ông thở rất gấp, chẳng nói thành lời. Lão phu nhân vuốt lưng cho ông hít thở điều hòa trở lại. 

“Nhan Nhan à, chuyện này ba mẹ con có biết không?”

Cận Hoan Nhan gật đầu, “Biết chứ, con đã gọi điện nói với ba mẹ rồi.”

“Họ nói sao?”

“Ba mẹ không ủng hộ nhưng cũng không phản đối, chỉ nói con đã lớn rồi, biết mình đang làm gì, cũng có thể chịu trách nhiệm cho việc mình làm.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

Hoan Nhan nhún vai, ý rất rõ ràng: chính là vậy đấy.

Cận Ân Thái chỉ ngón tay vào cháu gái của mình mà nói: “Mày hãy về chỗ của ba mẹ mày ngay!!!”

“Tại sao chứ?”

“Không tại sao gì hết!! Mày còn dám qua lại với cái cô tên Thông gì đó thì đừng có bước chân vào ngôi nhà này nữa! Khụ khụ khụ!!”

Cận Ân Thái nói rất nhanh, kết quả là còn chưa kịp thở ra thì đã bắt đầu ho run cả người. Cận Hoan Nhan thừa cơ đáp lại:

“Như vậy đâu có được, con còn phải về đây thăm bà nội mà. Hơn nữa, con qua lại với ai là chuyện của con, sao ông nội lại bận tâm vậy chứ?”

Cận Ân Thái đã ho đến không nói nên lời nữa, mặt lại đỏ lên, mắt mở to hết cỡ, lão phu nhân vội can ngăn Hoan Nhan còn đang muốn tiếp tục,

“Đủ rồi đủ rồi, việc này chúng ta sẽ nói sau, Tiểu Ca con và Nhan Nhan lên lầu trước đi.”

Cận Ngữ Ca nãy giờ im lặng nghe thấy lời dặn bèn gật đầu rồi kéo Hoan Nhan đi lên. Hoan Nhan có hơi không tình nguyện, vừa đi còn vừa lầm bầm:

“Sau này thì còn gì để nói nữa chứ? Rõ ràng đây là chuyện của con mà….”

Sau khi lên lầu vào phòng, Cận Hoan Nhan ngồi phịch xuống sô-pha cầm một chiếc gối lên ôm vào người, hai chân mày chụm vào nhau nhìn chị mình với vẻ không hiểu.

“Chị, tại sao chị không nói gì chứ?”

Cận Ngữ Ca ngồi xuống bộ sô-pha đối diện với Hoan Nhan, “Em muốn chị nói gì?”

“Nói với ông nội về lựa chọn của chúng ta! Hầy, chị nè, chị nói xem đồng tính có di truyền không, tại sao chúng ta lại giống nhau chứ nhỉ? Mà không, trước đây em không có như vậy….”

“Di truyền từ ai? Ông bà nội? Hay là ba mẹ?” Cận Ngữ Ca chẳng có chút hứng thú về cách nói này.

“Khó nói đấy, ai mà biết được gia đình này có ai như vậy không chứ. Cái này tương đối khó phân biệt, không như tóc của anh rể, vừa nhìn vào là biết ngay.”

Vừa nghe hai chữ “anh rể”, Cận Ngữ Ca liền đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn em gái mình. Hoan Nhan lại nhún vai, vẻ mặt vô tội.

“Nếu để ông nội biết hai chúng ta như nhau, e là bệnh tim sẽ tái phát thật đấy, hiện giờ chị vẫn chưa biết phải mở lời như thế nào.” Quay về vấn đề chính, thần sắc của Ngữ Ca lại trở nên căng thẳng.

“Nhưng cũng đâu thể không nói, chẳng lẽ suốt đời không để người nhà biết? Hay là chị muốn kéo đến khi ông nội trăm tuổi?”

“Hoan Nhan!”

“Em vẫn cảm thấy, nói sớm dù sao vẫn tốt hơn. Rồi họ sẽ dần tiếp nhận thôi.”

Ngữ Ca có hơi phiền lòng, không muốn tiếp tục trao đổi đề tài này nữa, cô thở mạnh rồi nói:

“Thời gian này tốt nhất em hãy đi cùng Âu Dương Thông, ông nội nhất định sẽ có hành động. Mặc dù Âu Dương có thể không để tâm, nhưng em cẩn thận thì vẫn hơn.”

“Ừm.” Hoan Nhan gật đầu, “Em biết rồi.”

“Ừm, vậy chị ngủ trước đây, em cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

“Chị ngủ ngon.”

Ngữ Ca đứng dậy, đi về phòng mình.

Suốt đêm không yên giấc, sáng hôm sau Ngữ Ca thức dậy rất sớm, đầu óc quay cuồng. Lúc dùng bữa sáng, Hoan Nhan vẫn chưa dậy, Cận Ân Thái cũng không có mặt, sau khi hỏi thăm bà nội biết ông không có gì đáng lo ngại, cô mới an tâm đến công ty.

Sáng hôm nay có một cuộc họp cấp cao, các bộ phận đang lần lượt báo cáo, nhưng Cận Ngữ Ca lại không mấy chuyên tâm. May thay sau cuộc họp, các thư ký sẽ có báo cáo thống kê mang đến cho cô, vì vậy cô cũng dung túng cho mình lơ là một lần. Những lời tuyên bố của Hoan Nhan vào đêm qua là một sự xung kích song cũng là lời cảnh tỉnh đối với Ngữ Ca. Trước đây, cô và Kiều Hiểu Kiều chỉ quen nhau dưới hình thức gặp nhau lên giường sáng dậy tạm biệt, cô chưa từng nghĩ ngợi về những vấn đề này. Tuy nhiên, đâu ai muốn tình cảm mà mình xem trọng lại không có tương lai, dẫu rằng cái tương lai ấy, có thể dự đoán trước là đầy sóng gió.

Đột nhiên, điện thoại di động riêng của cô reo lên, chính cô cũng giật mình, cả phòng họp đều lặng xuống dưới cái âm vang đột ngột ấy.

Cô nhanh chóng bắt máy, “A lô?”

Từ sau lần Hiểu Kiều gặp nguy, điện thoại riêng của Ngữ Ca luôn đặt ở chế độ sẵn sàng hơn nữa còn là không rời nửa bước, bây giờ đột nhiên có điện thoại đến, theo phản xạ, cô lại tưởng rằng có chuyện gì đã xảy ra.

“Ơ… là mình.”

Hiểu Kiều không ngờ Ngữ Ca lại bắt máy nhanh như vậy, giọng điệu lại hốt hoảng đến thế, vậy nên cũng hơi ngây người ra.

“Sao vậy?”

“Không… không sao.”

Bấy giờ Ngữ Ca mới thầm thở phù một hơi, cô đưa mắt nhìn mọi người ra ý xin phép, sau đó đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, mở cửa đi ra ngoài.

“Ưmm… muốn hỏi cậu chiều nay có thời gian không?”

Đoán biết mình đã quấy nhiễu công việc của Ngữ Ca, Hiểu Kiều rất là thấp thỏm, với tính cuồng công việc như cô, e là lại không vui rồi.

Ngữ Ca hiện giờ đang đứng trên hành lang bên ngoài phòng họp, một tay cầm điện thoại áp bên tai, tay còn lại khoanh lại để nâng tay kia, giọng nói cũng dịu dàng hẳn.

“Ừm, có. Có chuyện gì à?”

“Muốn gặp cậu ấy mà, mẹ tớ cho tớ ra ngoài hóng gió, nhưng phải về nhà trước bữa tối, nên…”

Giọng nói của Hiểu Kiều ở bên kia điện thoại có hơi không thật, nhưng cô vẫn đã nghe ra được giọng điệu quen thuộc của lúc trước. Khóe môi của Ngữ Ca bất giác cong lên.

“Ừm. Vậy cùng ăn trưa?”

“Được đó được đó, đã lâu lắm rồi chúng ta không ăn cùng với nhau. Nhưng mà, có lẽ mình phải dẫn theo một người, được không?”

Trong đầu Cận Ngữ Ca xuất hiện gương mặt của Lý Nhiên, lại chau mày. Tuy nhiên, lần này Hiểu Kiều không nhìn thấy, vậy nên cô vẫn đang chờ đợi câu trả lời của Ngữ Ca. Trầm ngâm một lúc, cuối cùng, Ngữ Ca miễn cưỡng đáp lại:

“Ừm. Mình đón cậu?”

“Không cần đâu, mình sẽ tự đi. 12 giờ gặp nhau ở trước cửa Hoa Thái, sau đó mới quyết định đi đâu ăn, chịu không?”

“Ừm. Khi ra ngoài nhớ mặc thêm áo, kẻo cảm lạnh.”

“Mình biết rồi. Lát nữa gặp.”

Giọng nói của Hiểu Kiều rất là vui, như bị cô cảm nhiễm vậy, tâm trạng của Ngữ Ca cũng nhẹ nhõm hẳn ra, cúp máy xong, một cảnh tượng hiếm có đã xảy ra tại nơi đây: Cận tổng tài mỉm cười quay trở vào phòng họp. Sau khi xin lỗi mọi người, cô thông báo cuộc họp có thể tiếp tục, những người có mặt đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng, ôi mùa xuân trong tiết trời đông……

Trung tâm Hoa Thái là nơi tấp nập và phồn hoa nhất của thành phố này, người qua kẻ lại không ngớt. Những người đi đường đều chú ý vào cô gái đang bồng một em bé đứng bên đường, thậm chí có người đã đi rất xa mà vẫn quay lại dòm ngó.

Nguyên nhân chủ yếu khiến cho họ cứ mãi quay đầu ra sau như thế chính là ở cậu bé bị bồng kia. Mái tóc xoăn màu nâu nhạt, da dẻ trắng hồng mịn màng, hệt như những đứa trẻ phương Tây, nhưng đôi mắt lại đen như mực, cứ nhìn láo liên, rất ư nổi bật. Người phụ nữ đang bế nó cũng vậy, tóc xoăn da trắng, những đặc tính tương đồng thế này khiến cả hai nhìn vào cứ như hai mẹ con.

Nhưng! Mắt người là có thể tự gạt mình.

Khi Cận Ngữ Ca đến nơi thì xung quanh Hiểu Kiều đang bị bao vây bởi hai ba cô thím tò mò, ai nấy cũng nắm tay thằng bé khen ngợi, còn nựng má của cậu nhóc rồi lắc qua lắc lại. Cậu bé đang mặc trên người bộ đồ trượt tuyết vốn đã bị Hiểu Kiều ẵm với tư thế không thoải mái, giờ đây còn phải bị những người không quen biết véo má, miệng nó nhe ra hức hức nhưng lại không khóc thành tiếng.

Nhìn thấy Ngữ Ca, Hiểu Kiều hất nhẹ một cái kẹp cậu nhỏ vào giữa cánh tay và hông như vác một túi bột, sau đó bước nhanh tới đón Ngữ Ca, tiện thể thoát khỏi vòng vây của các bà thím.

Ngữ Ca còn đang ngây người ra chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Hiểu Kiều dùng cánh tay còn lại ôm một cái xem như là biểu lộ nỗi nhớ bao ngày không gặp. Cậu bé đang bị cô kẹp ngang dưới cánh tay ngước mặt lên, đôi mắt đen long lanh chớp chớp nhìn Ngữ Ca.

“Đây là…”

“Đây chính là người mà mình nói phải dắt theo đấy.”

Hiểu Kiều cuối cùng cũng cho cậu bé được “đứng dọc” trở lại, lắc lắc ra lệnh, “Chào đi.”

Cậu bé chau mày khó chịu, rất không tình nguyện mà bĩu môi gọi một tiếng:

“Con chào cô.”

Ngữ Ca “ừm” đáp lại, sau đó nhìn Hiểu Kiều với vẻ thắc mắc,

“Từ đâu ra vậy?”

“Cháu của mình đấy, Kiều Lương. Mẹ nó đi dạo phố rồi, chê nó vướng bận tay chân nên đã ném cho mình.”

Ngữ Ca lập tức hiểu ra, cô xoa xoa đầu cậu bé, “Khá giống đấy.”

“Giống mình à?” Hiểu Kiều cười.

“Ừm. Đi ăn thôi.”

Sau khi chọn được nhà hàng, ba người vừa gọi món xong thì hai cô cháu nhà họ Kiều đã bùng phát cuộc nội chiến. Vì Kiều Lương quá nhỏ, với không tới mặt bàn, nên Hiểu Kiều đặt nó ngồi trên đùi mình, nhưng hiển nhiên là cậu bé không thích tư thế này, thế là dùng hết sức để phản kháng. Hai người không ai nhường ai, cuộc chiến đi đến hồi kết, Kiều Lương nắm tóc của Hiểu Kiều, Hiểu Kiều thì véo vào mặt cháu của mình, không ai chịu buông tay trước.

Cận Ngữ Ca chưa từng có kinh nghiệm can ngăn ẩu đả chỉ biết ngây người nhìn cuộc đại chiến diễn ra trước mặt, trong lòng thầm nghĩ cũng may là Kiều Hiểu Kiều không có con. Cô chẳng biết nhường nhịn trẻ con gì cả, bàn tay véo má của Kiều Lương không hề lưu tình, Kiều Lương đánh không lại cuối cùng cũng buông tay đầu hàng.

Kiều Hiểu Kiều bấy giờ mới thả tay ra chỉnh lại đầu tóc của mình, còn Kiều Lương thì nhìn sang Ngữ Ca, hai mắt rưng rưng nước rồi òa lên khóc, giơ hai bàn tay mũm mĩm ra trước, ý muốn người đẹp an ủi mình.

Nhìn một bên má bị Hiểu Kiều véo đến đỏ hoe và nét mặt tội nghiệp của Kiều Lương, Ngữ Ca thấy thương vô cùng, thế là bồng qua đặt cậu bé ngồi lên đùi mình, xoa xoa gò má cho cậu bé rồi khẽ hỏi:

“Con mấy tuổi rồi?”

“Hai tuổi.”

Kiều Lương nước mắt chảy ròng ròng, muốn dùng cái sự thật hai tuổi này tố cáo sự tàn nhẫn của Kiều Hiểu Kiều.

Hiểu Kiều mới không thèm để ý đến nó, chờ nhân viên bày biện thức ăn lên hết, cô nghĩ ngợi giây lát, cuối cùng cũng mở lời:

“Chuyện cậu nói lần trước, mình đã suy nghĩ rồi, mình không thể từ chức. Nhưng, hy vọng cậu có thể nghe mình nói rõ nguyên nhân.”

Động tác cúi đầu vỗ về Kiều Lương của Ngữ Ca dừng lại, thay vào đó là từ từ ngước mặt lên, chờ đợi những lời tiếp theo của Hiểu Kiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK