Trên dưới Cận gia đều tỏ thái độ khác nhau đối với việc Cận Ngữ Ca không về nhà vào đêm giao thừa, người thì kỳ lạ, người thì giận dữ. Nhưng dẫu cho là thế, thì chiều mồng một tết cô vẫn kiên quyết bay ra nước ngoài đi công tác, đợi mười mấy ngày sau khi cô trở về thì vợ chồng Cận Trung và Cận Hoan Nhan sớm đã lại mạnh ai nấy đi. Ngữ Ca vẫn không chịu về “Phượng Hoàng Sơn Trang”, Cận Ân Thái không thể làm gì cô, dù sao cũng không còn là trẻ con, huống chi có cả một tập đoàn Cận Thị cần cô quản lý, cô có đủ lý do để không phải gượng cười trước mặt người.
Buổi sáng của ngày đầu tiên trở về, Cận Ngữ Ca ở suốt trong văn phòng giải quyết công việc trong bao ngày qua. Khương Quỳ đã đi vào trong lúc này, Ngữ Ca ngước lên nhìn anh, không nói lời nào, tiếp tục cúi đầu làm việc.
Khương Quỳ đứng trước bàn làm việc của cô, chờ một hồi vẫn không thấy có phản ứng gì, bèn mở lời với vẻ bực dọc:
“Đêm giao thừa cô làm vậy ý là sao?”
Cận Ngữ Ca không buồn giải thích.
“Cô đã đi tìm tên họ Kiều đó?”
Bấy giờ Ngữ Ca mới dừng bút, đưa mắt nhìn anh, “Hình như tôi chưa từng hứa là không gặp cô ấy?”
Sắc mặt Khương Quỳ hung tợn, song cũng không dám nói nhiều.
“Tôi đã từng nói, trước khi chúng ta kết hôn tốt nhất là cô hãy rời xa cô ta một chút, như vậy tốt cho cả ba chúng ta. Hơn nữa tôi đã trình bày chuyện của chúng ta cho người nhà của tôi rồi, cô cũng phải biểu hiện ra cho giống một chút chứ.”
Ngữ Ca cười lạnh một tiếng, không hơi đâu nói nhiều với anh.
“Còn nữa, hôm nay chúng ta phải cùng ăn tối.”
“Tôi không rảnh.” Không cần suy nghĩ đã từ chối ngay.
“Hôm nay là Valentine’s day, cho dù là đóng phim cũng phải đóng cho trọn, em hiểu mà.”
Giọng điệu của Khương Quỳ chợt dịu lại và nham hiểm, ánh mắt anh nhìn Ngữ Ca cũng bắt đầu sắc bén. Cận Ngữ Ca khựng lại, chần chừ giây lát, cơ hồ là muốn nghiến nát hàm răng. Nhưng trước mắt không phải là lúc thi đua ai cứng hơn, cô miễn cưỡng kìm chế cảm xúc, sau đó nhìn anh nói:
“Được, tôi biết rồi! Anh chọn chỗ đi, tan ca đến đón tôi.”
Khương Quỳ nhìn cô, lúc này sắc mặt đã trở lại như bình thường, trong mắt ánh lên niềm vui, khóe môi cong lên.
“Ừm, tôi biết mà.”
Khi ra khỏi tòa nhà Cận Thị thì trời đã chạng vạng tối, Cận Ngữ Ca kéo cao cổ áo khoác lên, rút chặt thắt lưng. Porsche của Khương Quỳ từ xa tiến tới, ngừng ngay trước cổng. Cận Ngữ Ca vòng qua đầu xe, mở cửa ngồi vào ghế lái phụ, gương mặt không chút cảm xúc.
“Tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng Pháp.”
Khương Quỳ quay sang nhìn cô nói một cách thoái mái, Ngữ Ca không muốn trả lời, chỉ gật đầu cho biết mình đã nghe thấy, sau đó thì nhìn ra bên ngoài, không thèm nhìn Khương Quỳ lấy một cái. Khương Quỳ thấy hụt hẫng, bĩu môi rồi cho xe lăn bánh.
Trên phố người qua xe lại tấp nập vô cùng, ngày lễ được du nhập từ phương Tây này là cơ hội cho các tiểu thương xuất chiêu kiếm tiền, là lý do tốt nhất cho những con người thành thị cô đơn tìm kiếm một lối giải tỏa. Dưới ánh đèn đường, gương mặt của mỗi người đều mang một niềm hưng phấn không có lý do, rất nhiều bạn nữ quàng lấy tay của bạn trai, biểu lộ hạnh phúc của hai người.
Con đường cái của trung tâm thành phố đã bắt đầu ách tắc, căn bản không thể biết được đằng trước còn bao xa. Khương Quỳ không hề tỏ ra khó chịu, trái lại là mở nhạc lên, nhịp ngón theo âm hưởng. Ngữ Ca nghiêng đầu nhìn ra ngoài, dẫu rằng cô không hề biết mình đang nhìn gì.
Các tòa nhà cao tầng đều đã bật đèn neon, những quán lề đường cũng sáng sủa và rộn rịp, kẻ buôn người bán không ngừng chào hàng, kèm theo là tiếng tin-tin của còi xe, cả thành phố đều trở nên náo nhiệt lạ thường. Và trong quần người tấp nập ấy, cô đột nhiên trông thấy một hình bóng quen thuộc.
Tay của Kiều Hiểu Kiều được một cô gái trẻ tuổi quàng lấy, từ xa bước đến. Trên tay hai người là ly trà sữa giống như nhau, vừa đi vừa chuyện trò, chốc chốc đứng lại nhìn rồi chỉ chỉ vào một sản phẩm nào đó bên trong cửa kính, cô gái ấy ngưỡng mặt lên nhìn Hiểu Kiều và nở một nụ cười tươi tắn, Hiểu Kiều cũng đáp lại cô bằng nụ cười, chỉ là nụ cười ấy, có hơi miễn cưỡng.
Cận Ngữ Ca nhỏm người dậy, thẩn thờ nhìn đối phương. Cô nhận ra cô gái ấy, đó là người bị hại trong vụ án lần trước, tên Lý Nhiên. Một năm không gặp, cô bé giờ đây đã lột bỏ nét ngây ngô, và ngày càng chững chạc đáng yêu. Gương mặt trẻ trung ấy không còn để lại dấu tích của vết thương tàn khốc ngày xưa, mà chỉ lan tảo hơi thở của tuổi xuân. Còn Hiểu Kiều, cơ hồ cũng không có gì thay đổi, bàn tay còn lại đang cầm vài giỏ đồ, có lẽ là thu hoạch của chuyến đi hôm nay.
Cô gái bán hoa bên lề đường chạy đến trước mặt họ, hai người bèn dừng lại, Lý Nhiên nói gì đó với Hiểu Kiều, Kiều Hiểu Kiều mỉm cười gật đầu. Sau đó, Lý Nhiên vui vẻ nhận lấy mười mấy nhánh hoa được gói gắm kỹ lưỡng từ cô gái, Hiểu Kiều lắc đầu đầy vẻ nuông chiều rồi lấy ví ra trả tiền.
Cận Ngữ Ca không hề dời mắt khỏi họ, toàn thân như bị hóa đá, trong lòng là trăm ngàn xúc cảm. Thấy cô có vẻ khác thường, Khương Quỳ liền nhìn sang theo hướng của cô, đương nhiên là cũng nhìn thấy cảnh ấy, anh cười lạnh một cách khinh miệt.
“Đấy không phải là cô ta sao? Chỉ thế thôi ư?”
Nhìn bóng lưng Hiểu Kiều và Lý Nhiên rời đi, Cận Ngữ Ca mệt mỏi nhắm mắt lại, không có cử động nào thêm, cũng không đáp lại lời giễu cợt của Khương Quỳ. Cô không muốn nói chuyện, cũng không còn sức lực để nói gì nữa. Lời chế giễu của Khương Quỳ như làn gió rét luồn vào tai cô, rạch qua trái tim cô, để lại vô vàng dấu tích.
Ngữ Ca trải qua bữa ăn trong trạng thái xuất thần, gương mặt tái nhợt, không nói một lời. Thức ăn ở trước mặt cứ nằm yên đấy, ngay cả khăn ăn cũng giữ nguyên hiện trạng ban đầu. Khương Quỳ hơi đắc ý, anh đã tươi cười dùng hết bữa cơm. Chốc chốc lại ngước lên nhìn Ngữ Ca, song cũng không nói lời nào.
Sau bữa cơm, Khương Quỳ đưa Ngữ Ca trở về “Cảnh Duyệt Vinh Viên”. Xe về đến trước cửa Ngữ Ca mới hồi thần lại, vừa đưa tay chuẩn bị mở cửa thì…
“Chờ đã.” Khương Quỳ gọi cô.
Tay của Ngữ Ca đã đặt trên khóa xe, chờ đợi xem anh còn gì để nói. Khương Quỳ cố tình áp người đến gần mặt cô,
“Không cần một goodbye kiss sao?”
Ngữ Ca phản ứng rất nhanh, lập tức nghiêng mặt ra xa tránh khỏi, không thèm nhìn Khương Quỳ lấy một cái. Khương Quỳ thấy hơi vô vị, bèn ngồi trở về chỗ.
“Đùa một tí thôi, không cần nghiêm vậy chứ?”
“Còn chuyện gì không?”
Giọng điệu này là không muốn dây dưa nữa, Khương Quỳ cảm nhận ra được gì đó, không dám chọc ghẹo thêm. Nhưng nói kiểu nào cũng không cam tâm, thế là lại nhướng mày nói:
“Lễ tình nhân vui vẻ.”
Ngữ Ca xuống xe, dùng lực đóng sầm cửa lại rồi đi một mạch vào trong. Nhìn bóng lưng của cô, Khương Quỳ bắt đầu lộ ra nụ cười gian xảo, đạp vào chân ga phóng nhanh khỏi nơi này.
Lê bước nặng nề ra khỏi thang máy, Ngữ Ca như không còn sức để đi tiếp nữa. Cầu thang tối mịt không một bóng người, hành lang im phăng phắc, tĩnh lặng đến đáng sợ. Cô đứng đấy, rồi cơ hồ là theo tiềm thức, Ngữ Ca từ từ đi về phía cầu thang, học theo một người mà ngồi xuống đó.
Thời gian cứ từng giây trôi qua, hơi lạnh từ bậc thang truyền vào cơ thể, ngay cả huyết dịch cũng như bị đóng băng. Tay chân dần tê dại như đã không còn là của mình, sự tĩnh lặng và cô đơn xuyên thấu vào tim, càng khiến cô hoang mang.
Những ngày tháng ấy, Kiều Hiểu Kiều chính là đã ngồi ở đây, kiên nhẫn chờ đợi cô. Mấy mươi phút, mấy tiếng, có khi suốt một đêm cũng không chờ được cô về. Cô chưa từng oán trách, cũng không bao giờ nhắc đến việc này ở trước mặt Ngữ Ca. Một điếu thuốc ngắn ngủi, có lẽ đã là cách trực tiếp nhất giúp cô giữ ấm, vậy mà mỗi lần Ngữ Ca đều phàn nàn, ghét bỏ vì mùi vị khó ngửi ấy. Hiểu Kiều để mặc cho cô trách móc, chưa bao giờ biện giải.
Vậy còn bây giờ? Cuối cùng, cũng đã mệt rồi ư?
Ngữ Ca bắt chéo hai tay tự ôm lấy mình, hàng mi chớp một cái, cuối cùng cũng không níu giữ những giọt lệ, cứ để chúng tuôn rơi, dọc theo khuôn mặt, từng giọt từng giọt, từng dòng từng hàng. Ngữ Ca bịt miệng lại, cố kìm chế không để mình nấc lên, nhưng lại không cầm được những giọt lệ đang tuôn qua kẽ tay, cánh tay và bờ vai ốm yếu đang bao bọc gương mặt đẫm lệ kia cứ không ngừng run lên. Tiếng nấc bị đè nén dần trở nên to hơn giữa hành lang vắng lặng, âm vang va vào tường rồi vọng trở ra, cô đơn mà tẻ lạnh.
Xe của Hiểu Kiều dừng ở trước khuôn viên “Cảnh Duyệt Vinh Viên”, cô ngồi trong xe, khẽ thở một hơi. Suốt một buổi chiều đều không thể tập trung, Lý Nhiên đã nói những gì, cô không nhớ, cô chỉ không muốn ngồi một mình nên mới nhận lời Lý Nhiên ra ngoài, chỉ là, cuối cùng cũng không thoát khỏi.
Hiểu Kiều xoay gương chiếu hậu về phía mình, chải chuốc lại mái tóc, chỉnh đốn lại khăn choàng, bấy giờ mới mở cửa bước xuống xe. Cô đi vòng ra cốp sau, bên trong là hai hộp quà một lớn một nhỏ được buộc chung với nhau.
Hiểu Kiều lấy chúng ra, tay sờ lên dây ruy băng, ánh mắt thất thần. Giây lát sau, cô đậy cốp xe lại, từ từ bước vào cổng tòa cao ốc.
Khi đến trước cửa “Cảnh Duyệt Vinh Viên”, Hiểu Kiều ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy ánh đèn hắt ra từ cửa sổ nhà Ngữ Ca, bất giác thấy an tâm. Cô đi tới bậc thềm ở bên cạnh rồi ngồi xuống, mở chiếc hộp ra, bên trong, những đóa hoa hồng tím từ núi đá của vùng Burgundy đang ngoan ngoãn nằm đấy, lan tỏa hơi thở nho nhã và thần bí của nó.
Hiểu Kiều thẫn thờ nhìn chúng, trong lòng chỉ toàn vị đắng chát. Lần đầu tiên mua hoa tặng người ta, nhưng lại không thể quang minh chính đại. Ngồi một hồi rất lâu, cô mới đậy nắp lại, cầm hộp lên đi vào thang máy.
Cầu thang vẫn yên tĩnh như ngày nào, nhìn vào vị trí quen thuộc ấy, Hiểu Kiều có một khoảnh khắc cảm thấy ấm áp, rồi lại chuyển sang thê lương. Cách nhau một cánh cửa, nhưng nghiễm nhiên đã là hai thế giới. Cận Ngữ Ca bặt vô âm tín, cô biết, vẫn chưa phải lúc đến quấy nhiễu. Nỗi nhớ dù có mãnh liệt cách mấy, cái ước nguyện muốn gõ cửa dù có mạnh mẽ cách mấy, cũng chỉ có thể kìm chế.
Thở dài, cô đặt hoa và chocolate xuống đất. Lưu luyến lại lưu luyến, cuối cùng Hiểu Kiều vẫn tự thuyết phục bản thân, lặng lẽ rời khỏi.
nằm đấy, lan tỏa hơi thở nho nhã và thần bí của nó.
Hiểu Kiều thẫn thờ nhìn chúng, trong lòng chỉ toàn vị đắng chát. Lần đầu tiên mua hoa tặng người ta, nhưng lại không thể quang minh chính đại mà tặng. Ngồi một hồi rất lâu, cô mới đậy nắp lại, cầm hộp lên đi vào thang máy.
Cầu thang vẫn yên tĩnh như ngày nào, nhìn vào vị trí quen thuộc ấy, Hiểu Kiều có một khoảnh khắc cảm thấy ấm áp, nhưng rồi lại càng thê lương. Cách nhau một cánh cửa, nhưng nghiêm nhiên đã là hai thế giới. Cận Ngữ Ca bặt vô âm tín, cô biết, vẫn chưa phải lúc đến quấy nhiễu. Nỗi nhớ cho dù có mãnh liệt cách mấy, cái ước nguyện muốn gõ cửa cho dù có mạnh mẽ cách mấy, cũng chỉ có thể kìm chế.
Thở dài, cô đặt hoa và chocolate xuống đất. Lưu luyến lại lưu luyến, cuối cùng Hiểu Kiều vẫn đã thuyết phục bản thân, lặng lẽ rời khỏi.
Danh Sách Chương: