Suốt buổi chiều, Kiều Hiểu Kiều đều bị bao trùm bởi một màn mây u ám. Hoắc Bân đi theo sau phải nói là cẩn thận từng li từng tí, kêu gì làm nấy, không dám nói bừa một chữ nào. Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống thì họ mới xong việc, cả hai đi ăn ít mì, Hiểu Kiều nói không muốn về nhà, thế là Hoắc Bân cùng cô vào một quán bar gần đấy.
Bên trong rất nhiều người, nhạc mở ầm ầm. Hiểu Kiều và Hoắc Bân không tìm được chỗ, đành ngồi bên quầy bar, vừa trò chuyện, vừa uống rượu.
“Sếp à, sao vẫn cứ như cái xác chưa chôn thế này? Đã bao nhiêu tháng rồi?”
Hiểu Kiều lườm anh một cái, “Liên quan gì bao nhiêu tháng?”
“Chẳng phải người ta thường nói, thời gian là liều thuốc trị liệu thất tình hiệu quả nhất sao?”
“Ai nói với anh tôi bị thất tình?”
Hoắc Bân rút ra một điếu thuốc đưa cho Hiểu Kiều, cô xua tay, anh bèn tự hút, phun ra một lọn khói, anh nói:
“Đừng cứng họng nữa, tôi đâu có bị mù.”
Hiểu Kiều quay qua chỗ khác, không thèm đáp lại.
“Hôm nay khi tên Khương Quỳ kia nói hắn và Cận tổng sắp kết hôn, mắt cô cũng đỏ cả rồi.”
Kiều Hiểu Kiều vẫn không trả lời.
“Sếp định sao đây? Cứ sống không sống chết không chết như vậy, rồi nhìn người ta đám cưới sao?”
“Không.”
“Vậy sếp dự tính thế nào?”
Kiều Hiểu Kiều cầm chai bia lên nốc một hơi,
“Tôi đã cho cậu ấy thời gian để suy nghĩ, nếu cậu ấy vẫn không rõ ràng, tôi sẽ giúp cậu ấy đưa ra quyết định!”
Hoắc Bân nhìn cô chăm chăm, “Sếp định đi cướp cô dâu sao? Không phải định diễn màn kịch của Quỳnh Dao chứ? Trước khi cô ấy nói ‘Tôi đồng ý’….”
“Đủ rồi đủ rồi! Coi phim nhiều quá rồi phải không?”
“Chứ sếp nói đi, đã bao nhiêu tháng rồi sao sếp không có hành động gì hết? Cứ phải chờ đến lúc đó mới…”
“Bảo tôi phải có hành động gì đây? Tôi còn không biết đã xảy ra chuyện gì thì đã bị thông báo chia tay rồi.”
“Không phải chứ? Cận tổng không có nói gì sao?”
Hiểu Kiều lắc đầu.
“Vậy thì cô ấy cũng cái gì quá rồi chăng? Hoàn toàn không xem sếp ra gì cả.”
“Hoắc Bân, anh cảm thấy… con người của tôi như thế nào?”
“Hửm?” Hoắc Bân có hơi chậm tiêu, “Cũng… cũng tốt lắm, có điều tính tình hơi tệ…”
“Vậy còn Cận Ngữ Ca?”
“Trời đất, đó là người mà tôi có thể bình luận sao? Tuyệt đối là một cường nhân…”
“Vậy anh cho rằng, chuyện mà cậu ấy không thể giải quyết, tôi có thể giải quyết không?”
“Ờ…”
“Có thể ép cậu ấy phải nói chia tay với tôi, để tôi biết được thì sẽ thế nào?”
“Thì như lựu đạn bị châm lửa, nổ chứ sao…”
“Đấy, cho nên cậu ấy sẽ không cho tôi biết, chỉ có thế.”
Lại nốc bia. Thần tình của Hiểu Kiều bình tĩnh đến lạ thường, như là đang nói chuyện của người khác vậy.
“Sếp…” Trái lại là Hoắc Bân, trông anh có hơi kích động, “Tôi phục sếp chết mất thôi, sếp và Cận tổng thật sự là một cặp hoàn hảo!”
Kiều Hiểu Kiều cười đắng chát, “Chỉ tiếc là, trong chúng tôi có một người đã đầu thai nhầm chỗ. Nhưng tôi tuyệt đối không bỏ cuộc! Giao cậu ấy cho ai tôi cũng không an tâm, nói thế nào cũng phải tự tôi bảo vệ lấy.”
“Sếp, sếp không sợ sao?”
“Sợ? Sợ người ta biết? Sợ người ta chỉ trỏ nói ra nói vào? Nếu chỉ vì những thứ này mà phải mất Ngữ Ca, tôi chẳng thà bỏ ngoài tất cả!”
Hoắc Bân đã uống mấy chai rồi, Hiểu Kiều quay sang nhìn, tức thì choáng váng vì gương mặt đang đầm đìa nước mắt của anh.
“Sếp đừng sợ, chúng tôi đều ủng hộ cô!”
Kiều Hiểu Kiều nhăn mặt, “Này? Anh thất tình hay tôi thất tình đây? Khóc gì mà khóc?”
“Tôi xúc động!”
“Đồ thần kinh!”
Tòa nhà Cận Thị, phòng làm việc của Cận Ngữ Ca.
“Cộc cộc cộc!”
“Mời vào.” Giọng nói của Ngữ Ca nhẹ nhàng vang lên.
Cửa vừa mở, Tiểu Quan và một người phụ nữ mặc đồ công sở màu xanh dương nhạt đã bước vào, người phụ nữ đeo cặp kính gọng đen, mái tóc duỗi thẳng xõa dài đến vai, trông chuyên nghiệp và dễ gần.
“Cận tổng, đây là ký giả của tạp chí ‘Đoạt Kim’ cô Tùy Hân, đã hẹn sẽ đến phỏng vấn ngày hôm nay.”
Cận Ngữ Ca rời khỏi chỗ ngồi, bước đến bắt tay với Tùy Hân.
“Cám ơn cô đã nhận lời phỏng vấn của chúng tôi, tôi biết đây là cơ hội ngàn vàng.”
Cách nói chuyện của Tùy Hân rất lịch thiệp và chuẩn mực. Cận Ngữ Ca mỉm cười đáp lại, hướng tay về phía sô-pha, cô nói:
“Mời ngồi.”
“Cám ơn.”
Tiểu Quan pha cà phê mang vào rồi tự giác lui ra ngoài. Tùy Hân lấy máy ghi âm ra rồi hỏi ý Ngữ Ca: “Tôi có thể dùng nó không?”
Ngữ Ca gật đầu.
“Tạp chí của chúng tôi lấy chủ đề tài chính làm luận điểm, mỗi một kỳ đều sẽ giới thiệu về một doanh nhân thành công, chủ yếu sẽ hỏi về thành tựu trong sự nghiệp, cũng sẽ có những câu hỏi riêng tư, cô có thể lựa chọn trả lời hoặc không.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Vậy chúng ta bắt đầu nhé?”
“Ok.”
Buổi phỏng vấn diễn ra khá thuận lợi, Cận Ngữ Ca cũng khá hợp tác, cố gắng trả lời hết những câu hỏi mà Tùy Hân đặt ra. Những câu không thể nói rõ cô cũng sẽ cho lời giải thích hợp lý. Tùy Hân luôn mỉm cười lắng nghe, rồi lễ phép đặt câu hỏi, có thể thấy cô là một ký giả có đạo đức nghề nghiệp rất cao.
Đến gần cuối buổi phỏng vấn, Tùy Hân cười cười và hỏi:
“Xin lỗi Cận tổng, tôi muốn đặt một câu hỏi hơi riêng tư. Gần đây tạp chí lá cải nhắc rất nhiều về đời sống tình cảm của cô. Không biết… đương nhiên, cô có thể từ chối trả lời.”
Cận Ngữ Ca chớp mắt một cái, lộ ra một nụ cười đầy ý vị.
“Không, cô có thể hỏi.”
“Hửm?” Tùy Hân rất ngạc nhiên, “Vậy, có thật là như tạp chí đã nói, cô và Khương…”
“Không liên quan đến anh ta.” Cận Ngữ Ca dừng lại, như là đang suy nghĩ, lại giống như đang do dự. Tùy Hân cũng không nôn nóng, chỉ im lặng chờ đợi. Một lúc sau, Ngữ Ca từ từ mở miệng, cơ hồ là nói từng chữ một:
“Tôi là người đồng tính, người tôi yêu, là một cô gái.”
Căn phòng lặng thinh.
Tùy Hân nhìn Cận Ngữ Ca, không nói một lời nào. Ánh mắt chứa đầy kinh ngạc, rồi từ từ chuyển sang cái nhìn phức tạp. Hôm nay Cận Ngữ Ca mặc một bộ đồ công sở màu trắng tinh, trang nhã và từ tốn, cô cũng đang nhìn lại cô, không hề trốn tránh.
Mãi một lúc sau, Tùy Hân lộ ra một nét mặt vừa tán thưởng vừa hài lòng.
“Cám ơn Cận tổng đã thành thật, cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để bí mật này xuất hiện ở bất kỳ nơi nào.”
“Không.” Cận Ngữ Ca vẫn rất bình tĩnh, “Cứ đưa vào bài, và xuất bản như đã dự tính.”
Nét mặt của Tùy Hân giờ đây đã chuyển sang kinh ngạc và không hiểu,
“Cận tổng, cô biết một khi chuyện này được đăng lên, cô sẽ….”
“Tôi biết. Sở dĩ tôi nói ra, chính là muốn cô đăng nó lên, cô không cần lo nghĩ cho tôi.”
“Tôi… Có thể được biết lý do không?”
Một tuần sau.
Cận Ngữ Ca vừa vào công ty thì đã nhận được điện thoại nội bộ của Tiểu Quan, giọng nói gấp rút.
“Cận tổng, Khương phó tổng nói muốn gặp cô ngay lập tức, anh ta…”
Còn chưa nói xong thì cửa phòng đã bị Khương Quỳ đẩy tung ra. Một người luôn xem trọng ngoại hình như anh, giờ đây nút áo thì bung, cà vạt thì méo xệch, cằm đầy râu, sắc mặt trắng bệch vô cùng kích động, ánh mắt phẫn hận nhìn Cận Ngữ Ca.
Ngữ Ca thì trái ngược hoàn toàn, bình thản ôn tồn mà căn dặn Tiểu Quan.
“Tôi biết rồi, em ra ngoài đi.”
Tiểu Quan nhận lệnh bèn đóng cửa lui ra ngoài. Khương Quỳ như một con thú hoang bị giam trong chuồng, vồ tới trước bàn làm việc của Cận Ngữ Ca.
“Tối qua chính cô đã bày trò phải không?”
Cận Ngữ Ca không nói gì, ngã lưng ra sau, đưa tay xoa xoa lên ấn đường.
“Cô tưởng tôi không lường trước chiêu này của cô sao? Tôi đã phòng bị từ trước rồi! Tôi cho cô ba ngày, tốt nhất cô hãy nhanh chóng thu dọn mớ tạp nham mà mình đã bày ra, nếu không….” Khương Quỳ nói rất gấp gáp, giọng nói cũng hơi khàn khàn.
“Nếu như có bản copy, anh đã không đứng ở đây để nói với tôi những lời này.” Cận Ngữ Ca tỏ ra không thoải mái, “Không cần ba ngày, ngày mai anh sẽ được nhìn thấy kết quả mà anh muốn thấy.”
“Sao….?”
“Khương Quỳ, tôi đã từng nói với anh, đừng cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình!”
Ánh mắt của Cận Ngữ Ca là nghiêm nghị, là tàn khốc.
“Anh có thể uy hiếp tôi, tôi cũng có thể đáp ứng điều kiện của anh. Nhưng anh đã chọn sai con cờ, với tôi, Kiều Hiểu Kiều là cấm địa.”
“Cô muốn làm gì?” Giọng nói của Khương Quỳ run lên cầm cập.
“Tôi rất cảm ơn anh, nếu không nhờ anh, tôi không thể xác định rõ một số thứ. Giờ đây, không ai có thể ngăn chặn quyết tâm của tôi. Anh đã có gan khiêu khích, thì nên lường trước cái giá phải trả.”
Mặt của Khương Quỳ đã hoàn toàn không còn huyết sắc, nỗi sợ hãi khiến toàn thân anh không tự chủ mà run lên. Cận Ngữ Ca nhìn anh không chút cảm xúc, cười lạnh một cái. Sau một cú điện thoại, vài người đàn ông nhanh chóng xuất hiện trong phòng làm việc.
“Hãy tìm một nơi cho phó tổng Khương nghỉ ngơi đi, trông anh ta không mấy khỏe.”
Cận Ngữ Ca xoay nhẹ ghế quay lưng với họ, nói như chuyện không liên quan đến mình.
“Cận Ngữ Ca! Cô hãy đợi đấy! Cô…” Khương Quỳ đã mất tự chủ nhanh chóng bị giữ lại, chẳng mấy chốc thì biến mất trong im lặng.
Nửa tiếng sau, đường dây nội bộ của Tiểu Quan lại một lần nữa gọi vào.
“Cận tổng, ký giả Tùy đã đến.”
“Mời cô ấy vào.”
Dứt lời, Ngữ Ca đứng dậy tiến ra cửa. Hôm nay Tùy Hân đeo một chiếc ba lô rất to, cười tươi tắn xuất hiện trước mặt Ngữ Ca.
“Cận tổng.”
“Cô quá khách sáo rồi, đã là bạn bè thì gọi tên vẫn hơn.”
“Hửm?” Tùy Hân trông có hơi phấn khởi, “Tôi có thể gọi cô là Ngữ Ca không?”
Ngữ Ca hơi khựng lại, song cũng chỉ là chuyện trong tích tắc, ngay sau đó cô đã mỉm cười, “Đương nhiên.”
Hai người ngồi xuống ở hai bên của bàn làm việc, Tùy Hân lấy tạp chí ra đưa cho Ngữ Ca.
“Bản mẫu đã ra rồi, cho cô xem trước.”
Cận Ngữ Ca nhận lấy, lật đến trang của mình. Mười lăm phút sau, cô gấp tạp chí lại, nở một nụ cười.
“Rất tốt.”
Tùy Hân cũng cười rất vui vẻ, “Chuyện của cô, đã tiến hành thế nào rồi?”
“Khá thuận lợi.”
“Vậy… cô vẫn quyết định đăng nó ra chứ? Bây giờ…. vẫn còn kịp….”
“Không sao cứ đăng.” Vẫn là nét mặt bình thản.
Tùy Hân hít sâu một hơi, đôi mắt sáng rực.
“Được! Hy vọng ván cờ của cô có thể toàn thắng!”
“Tôi không có lựa chọn nào khác.”
Danh Sách Chương: