• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Hiểu Kiều đương nhiên không chấp nhận những lời chất vấn này, do đó nhanh chóng phản bác lại:

“Cậu xem trọng lời giải thích của mình sao? Sự tồn tại của mình với cậu mà nói có hay không cũng chẳng là gì đâu chăng? Huống chi, có lần nào không phải vì cậu quá bận mà chúng ta không thể gặp nhau hay là mình bị buộc phải ra về?”

Cận Ngữ Ca khoanh tay dựa vào cạnh bàn, chờ xem Kiều cảnh quan còn bao nhiêu điều bất mãn nữa. 

“Mình căn bản không hiểu được cậu, cậu bao giờ cũng cao cao tại thượng. Đối với cậu mà nói, mình là gì? Hay là trong lòng cậu, vốn dĩ không có gì đáng để xem trọng? Kể cả Kiều Hiểu Kiều này!?”

Hiểu Kiều đứng phắt dậy khỏi sô-pha, đi chân trần dưới nền đất.

“Tình yêu đối với cậu mà nói, không phải tất yếu mà chỉ là món pha chế. Cũng giống như cà phê của cậu.” Hiểu Kiều đi sang đó, chỉ tay vào tách cà phê đang đặt cạnh Ngữ Ca.

“Cà phê cực phẩm do đầu bếp thượng hạng pha chế cậu uống, cà phê hòa tan mua bên lề đường cậu cũng uống, với cậu, không có gì là ‘nhất định phải là nó’ cả. Tình cảm cũng vậy, cậu vốn không hề trông chờ, chỉ vì mình đã ngẫu nhiên xông vào mà thôi. Nếu đổi lại là người khác cố ý đến gần, cậu vẫn sẽ chấp nhận, bởi vì đối với cậu, căn bản chẳng có gì khác biệt!”

“Bốp!”

Cái tát tay đã nhẫn nhịn rất lâu của Ngữ Ca cuối cùng đã thực thực tại tại mà rơi xuống mặt của Hiểu Kiều.

Căn phòng lặng thinh, không khí cũng như bị cô đọng. Hiểu Kiều cúi đầu thừ người ra.

Lời nói rất quá đáng, mãi đến khi bị đánh cô mới nhận ra. Nhưng không nói cũng đã nói rồi, không thu về được nữa.

Cận Ngữ Ca đứng đối diện với cô, lồng ngực phập phồng do thở gấp, rất hiển nhiên là đã nổi giận. Nhưng nếu phải đuổi người này ra khỏi nhà giống như trước đây, cô lại không làm được. Vì vậy chỉ có thể kìm chế.

“Kiều Hiểu Kiều, cậu xem mình là…”

Lời bị khựng lại, chỉ vài chữ thôi, nhưng lại như được tuôn ra từ kẽ răng, những chữ sau đó, thể nào cũng không nói nên lời. Cô dừng lại một lúc, sau đó mới tiếp tục:

“Cậu thật sự nghĩ như vậy ư?”

Kiều Hiểu Kiều đang ân hận vì sự lỡ lời của mình, nhưng tát tay ấy lại khiến cô có hơi mơ màng, vậy nên cô cũng không biết phải nói gì và nói như thế nào.

“Là ai không muốn ở bên nhau, lại là ai đã nói đây chỉ là một trò đùa? Cậu mang tình cảm ra làm trò đùa, thì mình bắt buộc phải đùa với cậu ư? Cậu xem mình là gì?”

“Mình không xem trọng cậu… có chuyện gì của cậu mà mình không biết, mình không nhớ? Thích ăn gì, thích chơi gì, ăn mặc đi lại, thậm chí là những chuyện nhỏ nhặt nhất, cậu bận trăm công ngàn việc thỉnh thoảng đến đây một lần, có điều nào là mình đã lơ là? Kiều cảnh quan thích mùi hoa trà, thích xem phim hoạt hình, áo quần cùng kiểu sẽ mua hai cái, mình nói có sai không?”

Những lời nói của Cận Ngữ Ca thật sự khiến Kiều Hiểu Kiều sửng sốt,

“Sao… sao cậu lại biết?”

“Hơ!” Cận Ngữ Ca cười lạnh một tiếng, “Lạ lắm sao? Túi áo bên trái của áo khoác caro màu xanh đậm có một lỗ nhỏ, cùng một kiểu áo đó, cổ áo bị dính vết mực, những điều này cậu có chú ý đến không?”

Hiểu Kiều chớp mắt bán tin bán nghi, nhất thời không phản ứng kịp.

“Mỗi bộ đồ cậu để lại ở đây, đều do chính tay mình giặt lấy. Từ nhỏ đến lớn ngay cả một chiếc vớ mình cũng chưa từng giặt, làm việc đến nửa đêm còn phải giặt đồ cho cậu, cậu còn muốn mình xem trọng cậu như thế nào nữa?!”

Câu cuối cùng, Ngữ Ca đã tăng thêm ngữ khí, nói một cách không cam tâm. Và sự thật mà cô nói ra khiến Kiều Hiểu Kiều kinh ngạc vô cùng, cô đa phần đến đây vào những lúc vừa trở về từ chuyến công tác, không kịp về nhà thay đồ, quần áo bẩn đến mức nhìn cũng không dám nhìn. Bấy lâu cô luôn tưởng rằng, quần áo vứt ở đây đều sẽ được đưa đến tiệm giặt ủi cùng với quần áo của Ngữ Ca, bởi thế cũng rất an lòng mà mặc những bộ đồ đã giặt sạch sẽ thơm tho treo trong phòng trang phục của chủ nhân ở đây.

“Mình không trách cậu khẩu bất đối tâm, nhưng thử nghĩ lại xem, Kiều Hiểu Kiều, cậu hiểu mình được bao nhiêu? Mình cao cao tại thượng? Cậu căn bản chưa bao giờ dùng tâm để tìm hiểu đương nhiên là không hiểu!”

Mặt của Hiểu Kiều lúc trắng lúc đỏ, sự xông thích mà lời nói của Ngữ Ca mang đến thật sự quá lớn.

“Tình yêu mà cậu muốn, có lẽ mình không làm được. Nhưng mình có cách của mình, mình đã dùng cách của mình mà nỗ lực vì nó!”

Lời chấm dứt tại đây, sắc mặt của Cận Ngữ Ca vẫn còn trắng bệch do tức giận, nhưng cảm xúc lại bị cô đè nén xuống, quay lưng bỏ mặt Kiều Hiểu Kiều đi vào phòng.

Cửa, “rầm” một tiếng bị đóng lại.

Hiểu Kiều đứng ở giữa sảnh, giữ yên tư thế, nhích cũng không nhích. Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim. Cảm giác rát bỏng trên mặt đã tan biến, vốn dĩ Ngữ Ca cũng không nặng tay, nhưng cảm giác ở trong tim lại không dễ dàng xoa dịu.

Cận Ngữ Ca là một người kiệm lời, nếu không phải cần thiết, cô rất ít khi biểu đạt suy nghĩ của mình. Vì vậy, Hiểu Kiều chỉ có thể đoán và đoán. Nhưng Kiều cảnh quan vốn thông minh lanh lợi lại cứ mãi không thông suốt trong chuyện này. Lần bị thương ấy, cô dường như đã nhìn thấy được hy vọng, nên mới có sự thất thường của đêm nay. Những lời nói của Ngữ Ca, từng câu chữ đều hóa thành dòng chảy ấm nóng len lỏi vào trái tim của Hiểu Kiều, trái tim cô giờ đây rất đầy, đầy đến mức đã sắp tràn ra ngoài.

Mà tình hình bây giờ có vẻ như… cô lại đi vào ngõ cụt rồi.

Kim đồng hồ không ngừng lướt đi, gần một tiếng đã trôi qua, Hiểu Kiều sau khi suy ngẫm tất cả mọi chuyện bèn ngước mặt lên như đã đưa ra quyết định. Xoay xoay bờ vai và vùng cổ có hơi tê dại, nhìn cánh cửa khép chặt trước mắt, cô thở ra một hơi, bước tới mở cửa đi vào trong.

Trong phòng tối mịt, chỉ có ánh trăng đang hắt vào qua lớp rèm lụa mỏng. Ngữ Ca nằm nghiêng người ở vị trí bên trong, mái tóc dài xõa ra trên gối trông như thác đổ, bờ vai mỏng manh, cảm giác cô đơn.

Tim của Hiểu Kiều chợt thắt lại, cô đi sang đó, kéo hết rèm cửa lại và nhẹ nhàng vặn to ánh đèn trên bàn.

Ngữ Ca đang nhắm mắt khẽ nhíu mày lại. Hiểu Kiều ngồi xổm bên cạnh giường, vết thương trên đùi nhói đau, thế là cô ngồi phịch luôn xuống đất.

Dưới ánh đèn, bàn tay để bên ngoài tấm chăn của Ngữ Ca trắng đến cơ hồ trong suốt, móng tay tròn trịa và sạch sẽ. Hiểu Kiều khẽ đến gần, đặt nó vào lòng bàn tay.

Chủ nhân của bàn tay ấy muốn giật ra, nhưng lần này Hiểu Kiều rất kiên quyết, đã giữ rồi thì không chịu buông nữa. Ngữ Ca rút hai lần cũng không rút được, đành bỏ cuộc, để mặc cho ai đó nắm giữ, chỉ là, mắt vẫn khép chặt.

“Ngữ Ca.” Giọng nói dịu dàng, rất thấp và bình thản.

“Tớ xin lỗi.”

Cận Ngữ Ca đang nằm nghiêng người, chân mày khẽ lay động một cái, song cũng không có thêm phản ứng nào khác.

“Là mình không tốt, chỉ biết suy nghĩ cho mình mà đã bỏ sót rất nhiều chuyện. Sau này mình sẽ không như thế nữa, sau này chúng ta cũng sẽ không như vậy nữa, có được không?”

Hiểu Kiều dừng lại một lúc, nhìn Ngữ Ca, cô thì thầm:

“Mình không đùa giỡn, trước đây… những lời đó mình chỉ nói bừa thôi, không phải thật đâu… mình rất quan tâm cậu, làm sao có thể đùa được chứ, lúc đó, mình đã nhất thời nghĩ quẩn….”

Giọng của Hiểu Kiều càng nói càng thấp, từ từ cúi xuống úp mặt vào cánh tay đang cong lên, như đang ân hận vì một phút nông nỗi của mình vào hai năm trước. Nhưng đến khi phải thẳng thắn thừa nhận điều đó, lại có hơi khó mở lời.

Cũng tốt, thôi thì nói ra vậy, đã dây dưa hai năm rồi, còn tiếp tục kéo dài không biết lại có thêm bao nhiêu nuối tiếc đây. Sai rồi, cũng phạt rồi, nhận lỗi xong, có lẽ sau này sẽ tốt hơn chăng.

Cận Ngữ Ca từ từ mở mắt ra, nhìn bàn tay đang nắm tay của mình và quả đầu với mái tóc xoăn đang cúi xuống ở trước mặt. Mùi hương nhàn nhạt quen thuộc của cây bách hương xông vào mũi, xua tan cơn giận trong cô. Tuy nhiên, vẫn không chịu phản hồi.

Dừng lại một lúc, Hiểu Kiều đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, mũi cũng khịt khịt.

“Ngữ Ca.”

Có hơi tội nghiệp, cũng có hơi nhõng nhẽo. Cận Ngữ Ca vẫn không có biểu cảm, nhưng đôi mắt ấy, đã dần được thay thế bằng ánh nhìn ôn hòa. Hiểu Kiều nhìn cô, từ từ nhướng người đến gần.

Môi kề môi, rồi khẽ đặt lên đó một nụ hôn. Tay vẫn nắm chặt, đặt giữa hai quả tim, cảm nhận nhịp đập của đối phương. Ngữ Ca không né tránh, chỉ khẽ nhắm mắt lại khi tiếp xúc với bờ môi mềm mại ấy.

Chỉ là một nụ hôn nhẹ, Hiểu Kiều lui ra, chớp chớp mắt, sau đó cong môi lên cười.

Ngữ Ca không nói lời nào, chỉ bặm môi một cái, như đã mệt mỏi, cô kéo chăn quay người nằm thẳng lại. Song, tay vẫn đặt trong lòng bàn tay của Hiểu Kiều, không hề có ý rút ra.

Cánh tay của Hiểu Kiều thuận thế đặt lên người cô, niềm vui hiện rõ trong mắt, cô tức thì giở chăn ra leo lên giường, vòng tay ôm người đẹp vào lòng. Chóp mũi chạm vào làn da lán mịn ở sau cổ, cô cọ sát vài cái và nói:

“Ừm. Thơm.”

Ngữ Ca nhích vai một cái, tránh khỏi sự quấy nhiễu nhồn nhột.

“Đi tắm.”

“Tắm chung đi.”

“Đừng mơ.”

“Vậy thôi không tắm nữa……”

Bên ngoài các lớp rèm cửa, mặt trăng mấy lần muốn lẻn vào tò mò chuyện của hai người, nhưng mãi không tìm được cơ hội.

Giây lát sau, Kiều cảnh quan vừa nãy có biểu hiện rất đàng hoàng sau khi nhận được ân xá thì bắt đầu không nghiêm chỉnh nữa.

“Ngữ Ca.”

Không ai trả lời cô.

“Sau này, cậu có thể cho mình một cái xưng hô thân mật một chút không?” Không trả lời thì tự nói vậy.

“Hửm?” Ngữ Ca không mấy hiểu.

“Ví dụ như honey, sweetie, hay baby đều được, như vậy mình có thể cảm nhận được tình yêu của cậu.”

“Có thấy ớn không vậy?”

“Nhưng lần nào cậu cũng gọi mình cả họ lẫn tên. Cứ hễ nghe cậu gọi Kiều Hiểu Kiều, mình lại muốn đứng nghiêm hành lễ…”

“……”

“Ngữ Ca, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”

“Sao?”

“Tức là, giống như những người khác vậy, rất bình dị mà…… ừm, ở bên nhau.”

“Được thôi, vậy cậu về đi.”

“Tại sao?”

“Không ai vừa mới bắt đầu thì đã cùng chung chăn gối cả.”

“Ồ, vậy đợi ngày mai chúng ta hãy bắt đầu vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK