"Siêu thoát?"
Nàng quay ra nhìn Bạch Tiếu đang tinh luyện. Hắn vẫn đang dồn hết tập trung vào xúc cảm.
Viên xúc hỉ cũng sắp hoàn thành nó đã có hình thù của một viên xúc cảm tròn tròn có màu vàng lấp lánh.
Trang Vân ôm Minh Kiệt vào lòng vừa xoa đầu vừa ôm ấp nói.
"Hai năm nay con đã đi đâu?"
"Con đã đi đến một nơi rất xa, giờ mới tìm được đường về. Con nhớ mẫu thân."
"Ta cũng nhớ con. Giờ con đói không?"
Cậu bé gật gật đầu, Vân cô nương liền nhanh chân đi vào trong nhà.
Minh Kiệt đi đến chỗ nàng nói. "Tiểu nhân phải đi rồi, vạn sự nhờ ân nhân."
"Còn về mẫu thân tiểu nhân xin hãy chuyển lời giúp tiểu nhân."
"Được ngươi cứ nói đi."
Minh Triệt nghiêng đầu nụ cười luôn giữ trên môi nhưng nước mắt rơi lã chã nói.
"Có lẽ phải để người đợi lâu thêm chút nữa rồi. Mẫu thân con mong người luôn luôn hạnh phúc."
Ánh sáng đằng sau Minh Kiệt léo lên rồi càng ngày lóa sáng. Bạch Tiếu nhanh chóng lấy tay che mắt cho nàng.
Ánh sáng trắng biến mất nàng mở mắt, vòng hoa cúc ở trên đất.
Trang Vân cầm một bát cơm đi ra tìm Minh Kiệt.
"Minh Kiệt đâu rồi?"
Nàng cười mỉm, ánh mắt đong đầy sự đau buồn. "Cậu bé nói lại phải đi xa lần nữa. Kêu ta gửi một lời nhắn đến cô nương."
"Nó nói gì?"
Cổ họng nàng nghẹn cứng, thanh âm đứt đoạn. " Có lẽ phải để người đợi lâu thêm chút nữa rồi. Mẫu thân... c.. con mong người luôn luôn hạnh phúc."
Trang Vân vậy mà không mảy may nghi ngờ nói. "Được rồi. Ở đây lạnh lắm hai vị nên vào trong ngủ sớm đi."
Nàng và Bạch Tiếu gật đầu, Vân cô nương rời đi vào trong nhà.
Uyển Như thấy viên xúc cảm hỉ đã hoàn thành mà vui sướng nói.
"Hay quá. Chúng ta làm được. Giờ chỉ cần người nuốt nó nữa thôi."
"Nuốt?"
Nàng gật gật đầu nói. "Người tinh luyện xong thì cần ăn nó chứ?"
Bạch Tiếu nhìn nàng rồi nhìn viên xúc cảm mân mê nó nói.
"Chuyện trăm năm không thể một mình người quyết định được. Hãy để ta suy nghĩ thêm."
"Ơ."
Hắn vậy mà không nghe nàng nói ra mà đi vào trong nhà. Uyển Như tức giận giơ tay đánh không khí để hạ giận nói.
"Không sao, nó có tác dụng khi có đủ bảy viên nên thì kêu hắn ăn sau cũng không sao."
Sáng ngày hôm sau hai người họ đã sắp xếp đồ chuẩn bị đồ để rời đi.
Vân cô nương thấy hai người vội vàng rời đi mà Trang Vân chưa kịp cảm tạ lần nào nói.
"Giờ vẫn còn sớm hai người muốn rời đi sao?"
Bạch Tiếu cười nhẹ nói. "Sắp đến sinh thần của Hạ Lan nên mới vội vã như vậy."
Uyển Như giật nảy mình, hoảng hốt nói.
"Gì cơ, sớm đến sinh thần của ta rồi á?"
Bạch Tiếu gật gật đầu. Vân cô nương nuốt tiếc rồi lại đi vào trong bếp. Nhanh chóng đi ra trên tay cầm một bọc vải nói.
"Đây là số thịt và nấm sáng nay ta đã nướng chín rồi. Cái này có thể giúp hai người ăn qua đường."
Nàng cười rồi nhận nói. "Đa tạ Vân cô nương."
"Mong Lan cô nương thứ lỗi ta chẳng có gì để báo đáp cô nương cả."
Trang Vân cúi đầu xuống nói. "Đa tạ cô nương ta cứu giúp ta trong quãng thời gian này."
Uyển Như đỡ người Trang Vân lên mỉm cười nói.
"Không có gì chỉ là điều ta muốn làm thôi. À mà cũng đến giờ ta phải đi rồi."
Trang Vân tiễn hai người họ đến cổng làng nói. "Bảo trọng nhé."
Uyển Như vẫy vẫy tay nói. "Đa tạ. Cô nương hãy sống tốt nhé."
Hai người họ lên xe ngựa. Trên đi đường nàng có mở cái bọc khăn ra. Trong đó không chỉ có xiên que thịt còn
Điểm đến là sẽ kinh thành, quay về hoàng cung.
Bạch Tiết và nàng cùng trở về tẩm cung công chúa.
Thanh Yên đã đứng chờ nàng ở cửa từ lâu. Thấy nàng trở về chạy đến nói.
"Mừng công chúa trở về."
"Ừm."
Nãy giờ Bạch Tiếu đi sau này, nàng quay đầu định kêu hắn cùng nàng ăn chút điểm tâm thì Bạch Tiếu đã lặn mất tăm.
"Ơ hắn đâu rồi?"
Thanh Yên thắc mắc hỏi. "Công chúa tìm ai đấy?"
"À không, ta không tìm ai cả. Ngươi biết hoàng huynh của ta ở đâu không?"
"Hình như đang ở tẩm cung luyện kiếm."
"Ừm, đi thôi."
*Cung Cảnh Nhân Cung
Thanh Yên rót trà cho nàng. Nàng uống một ngụm trà ngồi nhìn Hạo Khiêm đang tập luyện kiếm nói.
"Muội qua đây không để nhìn huynh tập kiếm đâu nha."
Hạo Khiêm cười hì hì rồi cất kiếm sang một bên đi đến bàn ngồi nói.
"Mới đi về đã đến tẩm cung huynh. Huynh không ngờ lại được muội muội ưu ái như vậy."
"Muội đến đây để nghe tin tức quan trọng chứ đâu có đến đây chơi với huynh đâu."
"Được rồi. Trong cung đang có một sự việc xảy ra chắc muội nên tham gia đây."
"Có chuyện gì xảy ra sao?"
Hạo Khiêm ghé sát tai nàng thì thầm vài điều. Nàng cười nhếch mép nói.
"Việc này cứ để muội."
"À còn việc này sau khi sinh thần của muội, phụ hoàng định đích phong cho một cô gái lên làm hoàng hậu."
"Hả cái gì? Cô gái đó là ai?"
"Huynh không biết, phụ hoàng không nói rõ đó là ai. Có lẽ sợ chúng ta sẽ gây khó dễ cho cô nương đó đấy."
"Tại sao lại muốn đích phong vào thời gian này. Chẳng phải thời gian này là lúc bọn chúng hoạt động mạnh sao?"
"Còn quá sớm để kết luận cô nương đó có dính lính đến Bạch Tiếu đấy. Đừng đa nghi quá muội."
"Không phải muội đa nghi mà là đề phòng. Phụ hoàng đã cô quạnh suốt mười sáu năm rồi, chẳng có cây cổ thụ nào chết khô đột nhiên lại nảy nở. Nó không chỉ do nguyên tố con người gây nên đâu."
"Vậy chuyện của muội với Bạch Tiếu sao rồi?"
Nàng cúi đầu im lặng một chút rồi mỉm cười nói.
"Tất nhiên là thành công rồi."
Nàng ăn một cái bánh nữa nói. "Muội sẽ đi đến Ngự Thư Phòng, huynh đi cùng không?"
Hạo Khiêm lắc lắc nói. "Muội đi đi, huynh đang còn điều tra về tên thái giám."
Nàng mới rời khỏi cung Cảnh Nhân nói với Thanh Yên.
"Hướng Điền vẫn đang cải trang làm cung nữ sao?"
"Vâng. Cho gọi cô ấy đến cung ta đi."
Hướng Điền được cô làm giả cung nữ để theo dõi giám sát Vĩnh Hòa cung.
Nàng sải bước chân nhanh thoăn thoắt đến Ngự Thư Phòng: Cô nương đó là người như nào mà có thể khiến phụ hoàng mê mẩn như vậy.
END