Đáp lại nàng là cái gật đầu khẳng định. Tâm can nàng như vỡ vụn từ cái gật đầu đấy.
Thế tâm nàng chao đảo, chân nàng dần mất cân bằng. Hạo Khiêm chạy đến đỡ nàng nói.
"Uyển Như. Bình tĩnh lại. Ta chắc chắn, chắc chắn... "
Câu nói chắc chắn đó không làm nàng yên tâm chút nào. Nàng vô hồn nhìn Hạo Khiêm nói.
"Bây giờ huynh nói tình thế của hai nước cho muội nghe đi."
"..."
Uyển Như bình tĩnh lại thở đều đứng vững người lại. Hạo Khiêm theo đó từ từ thả Uyển Như ra nói. "Ta biết rồi."
Cả hai cùng chấn an nhau và bình tĩnh ngồi xuống ghế nói chuyện. Hạo Khiêm nghiêm nghị nói.
"Hiện ta phía Bắc chúng ta đang bị nước Kỳ Sơn chiêu binh. Khu vực đó lại hạn hán kéo dài giờ bên đó đánh úp thì viện binh cũng không đến kịp.
Để câu giờ thời gian và chiêu binh nên họ đã đưa ra giải pháp này."
Nàng chăm chú lắng nghe không sót câu nào. Đến mức còn ngẩn ngơ suy nghĩ lung tung: Thì ra là vậy, chuyện này không sớm thì muộn thì mình cũng phải trải qua thôi. Không thể trốn tránh được.
Để nàng trở về hiện tại Hạo Khiêm nói.
"Muội muội."
"Hả? À muội hiểu rồi. Chuyện đó muội rất sẵn lòng."
"Muội đừng nói vậy. Ta sẽ không để muội đi đâu. Đi đến đó chẳng khác nào tìm đường chết."
"Ca ca chúng ta là đi vì nghĩa vụ phục vụ đất nước. Không thể trốn tránh được."
"Nhưng chắc chắn còn cách khác."
Hạo Khiêm định nói tiếp thì Uyển Như chặn họng nói.
"Nếu huynh sợ thì cử người dạy muội ít võ thuật đi. Coi như để phòng thân nếu có không may thì còn có thể chống trả."
"Ừm nếu muội muốn thì ta sẽ cử Dự Chính giúp muội."
"Còn lại chắc chỉ còn chờ vào buổi chầu tiếp theo thôi."
"Huynh chắc chắn sẽ nghĩ ra kế sách hợp lý để giúp đất nước mình mà."
Nàng gật gật đầu, đầu cũng thoáng nghĩ đến Bạch Tiếu, nói.
"Còn Thái tử Bạch Tiếu?"
"Ta không biết phụ hoàng sẽ quyết định làm gì tiếp theo với hắn. Huynh hiện tại chưa đoán được ý đồ tiếp theo của phụ hoàng nữa."
"Vâng. Muội hiểu rồi. Bây giờ huynh cũng về giải quyết nốt đống công việc của huynh đi. Còn muội sẽ tiếp tục điều tra về bọn họ."
"Ừm, muội nhớ giữ sức khỏe cẩn thận vì cũng sắp tới đến buổi lễ trưởng thành rồi."
Nàng ngoan ngoãn gật đầu để cho Hạo Khiêm an tâm rời đi.
Và đúng như lời Hạo Khiêm đã hứa. Dự Chính ngay ngày hôm sau đã bắt nàng dậy sớm để tập huấn vài động tác võ công mà hắn cho là cơ bản.
Không biết Đan Hồng nghe loáng thoáng ở đâu mà cũng hay tìm đến chỗ nàng chơi suốt.
Cứ thế Dự Chính dạy nàng xong cho nàng tự tập còn hắn ta thì cứ ngồi chơi đùa với Đan Hồng. Có lúc nàng ngứa mắt nói.
"Mai ta sẽ kêu thái tử cử người khác đến dạy ta."
Đan Hồng liền cầm quả táo tàu đến nói. "Công chúa hạ hỏa. Công chúa hạ hỏa. Này ăn táo đỏ đi này."
"Cách làm ta hạ hỏa ngay bây giờ là hai ngươi biến đi đâu đi đấy."
Nàng đang cầm kiếm tức giận giục kiếm xuống nói.
"Không tập nữa."
"Công chúa có thể tập với ta này."
Một giọng nói nhẹ nhàng khác chen vào cuộc nói chuyện của hai người.
Đan Hồng nhìn vào người đằng sau nàng. Nàng bất giác nhìn theo thấy một người tay cầm đóa hoa hướng dương đi tới chỗ nàng nói.
"Này, nàng nhận lấy đi."
Bạch Tiếu cười khẽ hòa cùng với nắng chiều dịu nhẹ đã làm nổi lên nụ cười toát ra nguồn ánh sáng rực rỡ sắc trời. Chắc chắn ai nhìn thấy cũng phải bị đốn mất con tim cho hắn.
Bạch Tiếu đưa bó hoa hướng dương ra. Nàng không nghĩ nhiều cũng nhận lấy nói.
"Đa tạ."
Đan Hồng mỉm cười khẽ đi lùi đến bên Dự Chính, nói nhỏ.
"Chàng thấy họ đẹp đôi mà đúng không?"
"Cũng đẹp."
Đan Hồng nhận câu trả lời không đúng ý mình nói.
"Thế mà cũng đẹp sao?"
"Đúng rồi vì nàng mới đẹp nhất."
Đan Hồng nhận được câu tán tỉnh đầy mùi mẫn ngọt ngào của Dự Chính đã che miệng cười e thẹn.
Và người phá tan bầu không khí lãng mạng ấy là Bạch Tiếu. Hắn vô tư đi đến chỗ bọn họ lấy một thanh kiếm nói. "Ngươi hãy để ta dạy công chúa trong hôm nay."
"Thái tử hãy hỏi ý kiến của công chúa đã."
"Không được. Bạch Tiếu không thể dạy ta được đâu."
Nàng không đồng ý với việc một người từ bé đến lớn chưa được ai dạy kiếm mà lại đi dạy nàng cả. Bạch Tiếu nói.
"Nếu công chúa ngại việc từ bé đến lớn ta không được ai dạy kiếm. Thì nàng hãy xem ta đấu kiếm với Dự Chính đi."
Còn chưa để nàng từ chối tiếp. Hắn đi tới chỗ để kiếm cầm lấy một thanh ném tới Dự Chính nói.
"Hãy đánh thật nghiêm túc đấy."
Dự Chính bị cuốn vào lời thách đấu với Bạch Tiếu. Hắn bất đắc dĩ cầm kiếm, chuẩn bị tư thế chiến đấu.
Mới chuẩn bị tư thế phòng thủ thì Bạch Tiếu nói.
"Ta tiến trước nhé."
Nhanh như chớp Bạch Tiếu đã tiếp cận được Dự Chính. Hắn vung kiếm dứt khoác hất văng kiếm của Dự Chính trong một nốt nhạc.
Đan Hồng đứng ngoài xem bất ngờ với độ nhanh nhẹn của Bạch Tiếu.
Kể cả nàng với con mắt nhạy bén cũng chưa kịp nhìn thấy nước đi của hắn. Nhanh đến mức nàng chỉ kịp thốt ra câu.
"Thật đấy hả?"
Thì thanh kiếm của Dự Chính nằm ở đất từ lâu.
Dự Chính nhìn thanh kiếm rồi nhìn Bạch Tiếu bằng ánh mắt xấu hổ, sượng sùng nói. "Thái tử rất có tố chất trong lĩnh vực này đấy."
Có lẽ đó là lần đầu tiên hắn ta gặp một người ghê gớm như vậy: Đúng là không thể nhìn người mà bắt hình dong mà. Thái tử mạnh kinh khủng.
Bạch Tiếu đi đến chỗ nàng nói. "Vậy ta đã đủ tư cách để dạy người chưa?"
Nàng khẽ gật đầu vì đã đi đến nước này thì nàng cũng phải chịu để hắn dạy kiếm Uyển Như.
"Được rồi. Bây giờ nàng cầm kiếm thử cho ta xem đi."
Nàng cũng nghiêm túc vào thế cầm kiếm. Bạch Tiếu đứng ra xa quan sát nàng rồi chẹp miệng một cái rồi nói.
"Công chúa, cầm sai tư thế rồi."
Nói xong, hắn đi đến một tay vòng qua eo, một tay cầm vào tay nàng chỉnh tư thế.
Bạch Tiếu chủ động như vậy làm nàng muốn tránh né bắt đầu bị mất tập trung nhìn đi nơi khác, chính xác hơn là phía của Đan Hồng với Dự Chính.
Hai người họ chăm chú nhìn hai người luyện tập với nụ cười tinh quái đang lộ ra mà không giấu nổi.
Bạch Tiếu thấy nàng mất tập trung liền nhắc nhở.
"Nàng có định tập nghiêm túc không đấy?"
"Đương nhiên là có rồi."
Sau một hồi chỉnh đúng tư thế hắn nói. "Chuẩn tư thế rồi đấy. Vậy để ta dạy nàng vài chiêu cơ bản."
Cứ thế cả ngày hai người dính lấy nhau. Và tin này đã truyền đến tai của Hạo Khiêm.
Hắn ở trong thư phòng, lấy cơn tức giận làm năng lượng tăng tốc hiệu xuất làm việc: Biết là không để lộ sơ hở nhưng mà tên đó vô lễ quá đi mất. Dám động chạm vào muội muội của ta. Ta mà làm xong, ta chắc chắn đến đó đá đít hắn một phát.
END