• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Minh An, anh mau khuyên nhủ mẹ, em đã nói không duyên không cớ sao cô ta nấu cơm, còn tốt bụng đem ra ruộng cho chúng ta, em đã nói mà, anh nhìn xem, nhìn xem, nếu không phải lúc nãy em đi qua, mẹ sẽ đáp ứng cho cô ta buôn bán!"

Ngô Ái Trân càng nói càng kích động, nước miếng cũng phun lung tung.

Kỳ Văn Diệp cũng ở cửa bếp, nghe vậy cậu hơi hé miệng, theo bản năng muốn nói tốt cho Mạnh Dao.

Cậu chưa phản ứng lại, Ngô Ái Trân bên này vẫn mắng đến nước miếng phun như mưa, hùng hùng hổ hổ.

"Cô ta làm ăn cái chó má! Đây không phải là cầm tiền trong nhà ném đi sao! Ai đồng ý cho cô ta buôn bán chứ, xem chúng ta là đồ ngốc sao?"

"Ngô Ái Trân, chị nói ai là đứa ngốc?"

Lưu Thúy Hoa lạnh lùng lên tiếng, Ngô Ái Trân lập tức run run.

"Mẹ, con cũng không nói mẹ a, con là nói người nào đó quá giảo hoạt, ỷ vào việc mẹ dễ mềm lòng, liền nghĩ có thể lừa được mẹ, mẹ, mẹ vạn lần không thể mắc mưu a!"

"Chị câm miệng cho tôi!"

Lưu Thúy Hoa rốt cuộc cũng đứng lên, cong eo chậm rì rì đi tới cửa, sắc mặt âm trầm đáng sợ, "Chị đây là đang dạy mẹ chồng sao? Chị cho rằng chị có bao nhiêu thông minh?"

"Mẹ, con không có ý như vậy, con tuy rằng không thông minh, nhưng chuyện này con biết rõ a, mẹ vạn lần không được để cô ta lừa, mặc kệ thế nào, chuyện này con tuyệt đối không đồng ý!"

Khóe miệng Mạnh Dao run rẩy đi ra, khẽ thở dài một tiếng, "Chị dâu, chị yên tâm, em không dùng tiền trong nhà, hơn nữa em bán đồ ăn, chi phí rất thấp!"

"Thức ăn thì không cần tiền sao? Đồ ở đâu ra mà nấu, không dùng tiền sao mua được nguyên liệu nấu?"

Ngô Ái Trân vừa thấy Mạnh Dao đến, liền đứng chống nạnh, giống như đang cùng cô so ai lợi hại hơn.

"Cô đừng nghĩ cô nói dễ nghe, tôi sẽ tin cô giống như mẹ!"

Lưu Thúy Hoa tức giận cởi chiếc giày còn lại, ném Ngô Ái Trân, chiếc giày ném hồi nãy khẳng định không ném trúng, mà hiện tại, Lưu Thúy Hoa vừa mới cởi giày, Ngô Ái Trân liền nhanh chân bỏ chạy.

Vừa chạy vừa kêu, "Mẹ, kể cả mẹ đánh con mắng con, con vẫn nói! Nhà chúng ta không phân gia, tiền là dùng chung, mẹ không thể hồ đồ mà đưa cho cô ta, ít nhất con cũng có quyền phản đối."

"Dù sao con cũng không đồng ý, con nhất định không đồng ý!"

"Ý của chị là, tôi không được quyền quyết định trong cái nhà này đúng không?"

Lưu Thúy Hoa tức điên lên.

Tuy biết Ngô Ái Trân lo lắng không sai, nhưng chị em dâu mà không tin nhau, đến mẹ chồng cũng nghi ngờ, quả thật làm người khác tức giận.

"Mẹ, con không có ý đó, con chỉ là không tin tưởng cô ta, dù sao chính là con không tin, mẹ nói thế nào con cũng không tin!"

Ngô Ái Trân bằng bất cứ giá nào, cho dù có bị Lưu Thúy Hoa mắng cũng gân cổ lên nói ra ý của mình.

Kỳ Minh An bên cạnh ngượng ngùng, chốc lát nhìn mẹ, chốc lát lại nhìn vợ, có lẽ là không biết giúp ai, đứng bất động ở đó, không mở miệng.

Nhưng Mạnh Dao phát hiện ra điểm khác thường.

Vừa rồi lúc Ngô Ái Trân bởi vì sợ Lưu Thúy Hoa mà rụt cổ, Kỳ Minh An dùng khuỷu tay thọc cô một cái.

Mẹ chồng Lưu Thúy Hoa muốn cởi giày ném chị dâu Ngô Ái Trân, Kỳ Minh An đi lên trước một bước, xem ra là muốn chặn lại.

Có lẽ, người đưa kháng nghị không phải là Ngô Ái Trân, mà là vị đại ca này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK