• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Dao khuyên bảo một hồi, Lưu Thúy Hoa rốt cuộc cũng cho Kỳ Minh An đứng lên, còn không quên gõ hai người một phen.

"Lần này là Mạnh Dao rộng lượng, tạm tha thứ cho hai đứa, về sau nói năng cẩn thận cho mẹ, muốn nói gì thì nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói, còn có lần sau, hai người các con đều dọn ra phân gia!"

"Dao Dao, Văn Diệp, chúng ta vào nhà!"

"Nga!"

Kỳ Văn Diệp mau chóng đuổi kịp Lưu Thúy Hoa, Mạnh Dao động tác chậm một chút liền ăn một miệng cẩu lương.

Kỳ Minh An chuyện đầu tiền là giúp Ngô Ái Trân lau mặt sạch sẽ. Cũng không chê Ngô Ái Trân nước mắt nước mũi tèm lem, cả quá trình đều ôn nhu giúp đỡ.

"Minh An!"

Ngô Ái Trân khóc như một đứa trẻ, khóc đến mức thở không nổi, "Ô ô ô, đều là do em không tốt, làm anh chịu khổ!"

Kỳ Minh An buồn cười mà lắc đầu, trong mắt tràn ngập ôn nhu, "Anh mới quỳ có bao lâu, chịu khổ cái gì? Là em mới đúng, có sợ không? Mẹ chỉ hù dọa em thôi, sao mẹ không để ý đến anh được, lo bụng em trước đi!"

Ngô Ái Trân nức nở ôm lấy Kỳ Minh An.

Mạnh Dao thấy cặp vợ chồng này diễn tình cảm mà nổi hết cả da gà, mau chóng chui vô nhà bếp.

Cô tốt nhất là đi nấu nước sơn trà, phải đợi một lát nữa mới có thể uống.

Chờ nấu xong, cô có thể đem cho chị dâu Ngô Ái Trân một chén, nhìn chị ấy như vậy, bụng chắc vẫn còn khó chịu.

Nấu mất một giờ, Mạnh Dao đã cho ra lò một nồi nước sơn trà ngọt ngào.

Nấu được ba chén, hai chén đưa cho phòng mẹ chồng, một chén đưa qua phòng chị dâu.

Ngô Ái Trân ngày thường ăn cái gì cũng nôn nóng, Mạnh Dao tính toán chờ nước nguội, rồi mới đưa, trước tiên đưa hai chén qua kia trước.

Trong nhà không đủ phòng, do Kỳ Văn Diệp còn nhỏ nên ở chung phòng với Lưu Thúy Hoa.

Thời buổi này, buổi tới chưa có nhiều hoạt động giải trí, hơn nữa buổi tối nếu bật đèn thì lãng phí, nên mọi người trong thôn ăn cơm xong liền đi ngủ.

Thời điểm Mạnh Dao bưng hai chén sơn trà qua, Lưu Thúy Hoa đang dựa lưng vào giường, còn Kỳ Văn Diệp đang giúp bà đấm eo.

Kỳ Văn Diệp ngủ cùng Lưu Thúy Hoa, bình thường bà có động tĩnh gì thì cậu đều rõ ràng, cũng khó trách cậu vì lo lắng cho mẹ mà đi trộm tiền.

"Mẹ, con nấu nước sơn trà, mẹ nếm thử xem!"

Lưu Thúy Hoa không đứng dậy, chỉ quay đầu lại, thấy Mạnh Dao bưng hai chén nước, liền nhăn mày.

"Đã tối rồi, chuẩn bị đi ngủ, còn uống nước sơn trà cái gì?"

Kỳ Văn Diệp ngửi được mùi chua chua ngọt ngọt, không khống chế được mà nuốt nước miếng, "Bẹp" một âm thanh vang lên, rõ ràng đến mức ai cũng có thể nghe được, là Lưu Thúy Hoa giơ tay lên đánh mông Kỳ Văn Diệp một cái.

"Bụng không còn khó chịu?"

"Mẹ, nước này giúp tiêu hóa tốt, buổi tối mẹ cũng ăn không ít, uống một chút nước sơn trà để mau tiêu thực."

Cô đem một chén để lên bàn, một chén khác đưa cho Kỳ Văn Diệp, "Chén của em nè, quỷ tham ăn."

Tay Kỳ Văn Diệp còn để bên eo Lưu Thúy Hoa, nhìn chén nước chớp chớp mắt, không đưa tay nhận lấy, mà đem ánh mắt chuyển về bên hông Lưu Thúy Hoa.

Mạnh Dao liền minh bạch ý tứ của Kỳ Văn Diệp, tức giận trợn trắng mắt.

"Em uống đi, để mẹ cho chị!"

Kỳ Văn Diệp nghe xong mới vui vẻ nhận lấy chén nước, còn sợ mình vướng víu mà ngồi ra rất xa.

Mạnh Dao ngồi bên mép giường, đưa tay giúp Lưu Thúy Hoa mát xa.

Nước sơn trà vừa mới nấu, vẫn còn nóng, chờ một chút rồi lại uống.

Lưu Thúy Hoa không nghĩ Mạnh Dao giúp bà xoa eo, cô gái nhỏ, bàn tay ngọc ngà, mềm yếu xoa bóp một chút chỉ sợ sẽ đau tay.

Nhưng mà Mạnh Dao nhấn trên eo bà một cái, xương khớp như đang được nối lại, thoải mái mà hừ hừ mấy tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK