Mạnh Dao thật muốn vỗ tay cho Kỳ Văn Diệp.
Thằng nhóc này tuy học chưa cao, nhưng tài ăn nói không thể đùa được đâu.
Nhìn trùm cuối mà xem, đây là.... không biết gì hả?
Kỳ Bác Ngạn xác thực không biết nói gì, anh đúng là không có tư cách không nghe lời.
Kỳ Văn Diệp hung hăng lau nước mắt, nhưng vừa mới lau, nước mắt lại không nghe lời rơi xuống, lau cũng không kịp.
"Nếu anh muốn đi, thì rời nhà luôn đi, mẹ nuôi anh nhiều năm như vậy, rõ ràng là anh nợ mẹ. Anh cứ đi đi, chúng tôi không ngăn anh nữa, anh là tên bất hiếu, cái nhà này cũng không hiếm lạ gì anh!"
Suy nghĩ của Kỳ Bác Ngạn đang bay xa, ánh mắt cũng không chút tiêu cự, bất quá chỉ một lúc, anh liền nói đáp án của mình.
Anh than nhẹ một tiếng: "Được!"
Mạnh Dao và Kỳ Văn Diệp không hiểu ý tứ của Kỳ Bác Ngạn cho lắm, bất quá Kỳ Bác Ngạn cũng không nhắc lại, cũng không đi, chỉ đứng ở trong viện.
Người vừa rồi hung hăng giáo huấn anh hai mình một trận, giống như quên chính mình nói gì, Kỳ Văn Diệp tung ta tung tăng vào nhà lấy cái ghế cho anh ngồi.
Kỳ Văn Diệp vốn định chạy ra đồng nói với mẹ anh hai đã về, nhưng sợ Kỳ Bác Ngạn đi mất nên chỉ có thể ở nhà giữ anh lại.
Mạnh Dao đi nhóm lửa làm cơm, trong bếp khói dâng lên nghi ngút.
Lửa không thể không canh chừng, nhưng Mạnh Dao còn bận việc khác, chỉ đành kêu một tiếng: "Kỳ Văn Diệp, lại đây giúp chị nhóm lửa!"
Kỳ Văn Diệp theo bản năng đáp: "Được"
Nhưng giây sau đó, cậu giật mình, sửa lời: "Không được, em không đi được! Chị tự làm đi!"
"Kỳ Văn Diệp!"
m thanh nghiến răng nghiến lợi của Mạnh Dao truyền tới, "Nếu em không đi nhóm lửa thì cơm hôm nay cũng không có phần em!"
Kỳ Bác Ngạn nhướng mày, biểu tình bình tĩnh, dứt khoát quay đầu nói với Kỳ Văn Diệp: "Đi thôi!"
Kỳ Văn Diệp giả bộ cười hắc hắc, cậu một bước cũng không dám rời khỏi Kỳ Bác Ngạn.
Nhưng cậu cũng biết, Mạnh Dao. Hiện tại tình tình không tốt, nếu thật sự không nấu cơm cho cậu....
Kỳ Văn Diệp vắt óc suy nghĩ, thực mau đã nghĩ ra được cách, không nghĩ ngợi mà nói: "Anh hai, không bằng anh cũng giúp.....chị dâu nhóm lửa, em giúp chị dâu nấu cơm, như vậy chị ấy sẽ không nói chúng ta ăn không?"
Kỳ Bác Ngạn: "......."
Mạnh Dao nhìn Kỳ Bác Ngạn đang rảo bước tiến vào bếp, rổ trong tay thiếu chút nữa quăng xuống đất.
"Anh vào đây làm gì?"
Thân hình anh lớn, vừa đi vào liền chiếm hơn nữa không gian bếp, cơ hồ Kỳ Văn Diệp đi theo sau không có chỗ đặt chân.
Tự hồ, Kỳ Bác Ngạn cũng có chút quẫn bách, mặt mày ủ rũ, tầm mắt hạ xuống, chỉ nhàn nhàn phun ra hai chữ: "Nhóm lửa."
Nói xong, nhanh chóng bước tới chỗ bếp lò.
Kỳ Văn Diệp hướng Mạnh Dao cười hắc hắc, giúp Kỳ Bác Ngạn giải thích thêm: "Anh hai nhóm lửa, em giúp nấu cơm, hai chúng em đều giúp chị, chị nhớ phải làm thêm cơm đó."
Mạnh Dao nhìn hai anh em đang bắt đầu làm việc, rất vất vả để tìm lại lý trí của mình, hung hăng nói với bọn họ: "Hai người cũng không nhìn xem bếp này rộng thế nào, tất cả đều chen vô đây, tôi cũng không cần hai người hỗ trợ, rõ là phiền."
+
"Em, nhanh đưa cái người râu ria này ra ngoài."