• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư thế mắng người của Mạnh Dao rất kiêu căng ngạo mạn, Kỳ Bác Ngạn thấy vậy càng thêm run rẫy khóe môi.

+

Đặc biệt là lúc cô gọi Hổ Từ một tiếng, cô còn biết gọi đồng minh cho mình.

Kỳ Văn Diệp thấy Mạnh Dao cùng cậu nhao nhao cãi lại, nhảy nhót lung tung.

Cậu vẫn luôn cho rằng mình ăn nói rất tốt, bây giờ mới phát hiện, Mạnh Dao ngày thường không hé răng, nhưng nói chuyện cũng chẳng thua ai

Cậu vỗ ngực, lập tức phụ họa, "Không sai, nghĩ cũng thật hay, sao bà không lên trời luôn đi, nếu bà lên đó tôi sẽ chịu khó qua thắp cho bà ba cây nhang!"

Thẩm Tú Anh tức muốn nổ phổi, vốn là tính không bỏ qua, vỗ đùi càng khóc lóc to hơn nữa, "Làng nước ơi tới mà nghe, đây là nguyền rủa bà già này, mọi người phải làm chứng cho tôi a, nhà bọn họ không chịu bồi thường, mau gọi trưởng thôn tới đây cho ông ấy làm chủ"

Kỳ Văn Diệp tù nhỏ lớn lên, cảnh quen nhất là nhìn người trong thôn cãi nhau, bây giờ hù dọa kêu trưởng thôn, sao có thể dễ dàng bị dọa?

Cậu cười ầm lên khiêu khích, "Bà kêu tới đi, đi kêu đi, ai không đi người đó là cháu! Bà cho rằng trưởng thôn nhàn lắm sao, ông ấy quản bà cái rắm?".

Mạnh Dao còn nói thêm giúp Kỳ Văn Diệp một tràng, "Đừng chỉ nói miệng a, mau đi đi, tôi chờ trưởng thôn tới, không có ý gì khác, chỉ muốn xem bà có cải gan đó không thôi hài"

"Đúng vậy, mau đi, chúng tôi ở đây chòi

Kỳ Văn Diệp cùng Mạnh Dao kẻ xưởng người họa, vô cùng ăn ý. Lâu lâu còn nhảy mắt với nhau, tỏ ý khen ngợi đối phương

Từ lúc bắt đầu, Kỳ Bác Ngạn đã không nhiều lời, mà lúc này, anh càng cảm nhận sâu sắc mình không nên mở miệng, tiếp tục duy trì trầm mặc.

Kiều Tịch Ngôn thấy hai bên cử tranh chấp không ngừng, đôi mắt khẽ nhúc nhích, lại lần nữa mở miệng khuyên: "Bác Tú Anh, chúng ta đi khám trước, đều là bà con làng xóm, nháo lớn chuyện cũng rất khó coi."

Thẩm Tú Anh không nghe lọt, tiếp tục bụm mặt khóc rống lên, có bao nhiêu thê thảm thì bày ra bấy nhiêu thê thảm.

Kỳ thật trong miệng đã không còn đổ máu.

"Không phải là bác muốn nháo, là bọn họ khinh dễ người, cháu nhìn răng ta mà xem, đều đã rơi, về sau ta làm sao mà sống?"

Kiều Tịch Ngôn nghe xong có chút chần chờ, đem mắt nhìn qua Kỳ Bác Ngạn nãy giờ không nói gì

Kỳ thật, nãy giờ, Kiều Tịch Ngôn cứ giả vờ nhìn xung quanh rồi nhìn Kỳ Bác Ngạn một chút, chỉ là từ đầu đến cuối, không có cơ hội nói chuyện với anh.

Cô ta lộ ra nụ cười đẹp đẽ, giọng thương lượng mà nói: "Bác Ngạn, bác Tú Anh đúng thật là ngã ở cửa nhà anh, anh có thể cùng em đưa bác đi khám không, để nhìn xem tình huống của bác?"

"Chị Tịch Ngôn, sao chị cũng tới đây?"

Vẻ mặt Kỳ Văn Diệp cũng giật mình, vừa mừng vừa sợ.

Vừa rồi cậu chỉ lo cãi nhau, căn bản không chú ý tới Kiều Tịch Ngôn.

Quan hệ của Kỳ Văn Diệp cùng Kiểu Tịch Ngôn không tồi, thấy cô ta, cậu đặc biệt vui mừng.

Bất quá, thấy cô ta đứng bên cạnh người Thẩm Tú Anh, chút vui mừng cũng giảm đi phân nửa.

"Chị Tịch Ngôn, sao khuỷu tay chị lại hướng ra ngoài? Bà ta càng quấy chị còn giúp bà ta, chị không đau lòng cho em đúng không?".

Kiều Tịch Ngôn buồn cười lắc đầu, "Nói mấy lời ngốc nghếch gì đó, mặc kệ em đúng hay sai, nhưng bác Tú Anh bị thương là sự thật, ít nhất....Ít nhất phải quan tâm một chút.

"Em nói đúng không? Bác Ngạn!"

Ánh mắt Kỳ Bác Ngạn đang phiêu giữa không trung, cũng không chú ý lên người nào, chỉ là lâu lâu sẽ nhìn biểu tình phong phú trên mặt Mạnh Dao.

Mạnh Dao nghe nữ chính kêu trùm cuối thân mật như vậy, cầm lòng không đậu run lên, cả người nổi hết da gà.

Lại nhìn thấy bộ dạng đẹp trai ngất trời, mặt đẹp như tranh, cùng bộ dạng thâm tình của nữ chính, rõ ràng là nữ chính có tâm tư riêng.

Bọn cô đứng đây, hình như hơi giống bóng đèn thì phải?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK