• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Kiền cương quyết đẩy tay Thịnh Hạ ra, xoay người lại đối mặt với cô. Cô cúi đầu, bởi vì khóc sụt sùi mà bả vai không ngừng run rẩy. Anh công nhận Thịnh Hạ và Thẩm Kiều có chút giống nhau, nhưng tính tình thì trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

Thẩm Kiều trước giờ đều không giỏi giãi bày khổ sở trong lòng ra ngoài, cô tình nguyện im lặng chịu đựng một mình, không để cho người khác dễ dàng nhìn rõ sự yếu ớt của cô, cô tựa như một con nhím kiêu ngạo, để bảo vệ trái tim mềm mại của mình. Nhìn bề ngoài thì hi hi ha ha không chú trọng những chuyện vặt vãnh, suy nghĩ lại vô cùng nhạy cảm, cũng rất yếu ớt, khiến anh không nhịn được mà muốn vạch trần vỏ bọc kiên cường của cô ra, bảo vệ trái tim của cô. Nghĩ như vậy, hình như anh càng nhớ cô hơn.

Dương Kiền trầm giọng nói, "Cô ấy không thương anh cũng không sao, anh yêu cô ấy là được rồi. Có phải em cũng muốn nói lời giống như vậy hay không?"

Thịnh Hạ há miệng, cuối cùng cắn môi nhịn xuống.

"Thịnh Hạ, hai người không giống nhau. Nếu người ở bên cạnh cô ấy muốn chia tay thì chắc chắn cô sẽ không đi yêu cầu bạn trai cô ấy đừng rời đi, bởi vì người có quyền lựa chọn không phải là ai khác, mà chính là cô ấy. Một khi cô ấy đã lựa chọn, dù tìm thêm bất kỳ lí do gì cũng vô dụng. Em đi tìm Thẩm Kiều, nói mấy câu đau lòng tuyệt vọng, đối với cô ất mà nói, không hề có tác dụng."

Thấy Thịnh Hạ im lặng không lên tiếng, Dương Kiền nói tiếp: "Anh cũng biết bông tai là em lấy đi."

Thịnh Hạ chợt hoảng hốt ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ hồ tràn đầy nước mắt, vẻ mặt có chút sợ hãi.

"Lúc ban đầu anh chỉ hoài nghi, nhưng cũng không chắc có phải bị nhặt đi không. Sau này chỉ cần chú ý mấy điểm quan trọng, chỉ cần hơi tỉnh táo, là có thể biết rõ, nhưng anh không vạch trần. Hi vọng chúng ta có thể vui vẻ ở bên nhau cũng có thể vui vẻ tách ra, coi như không hợp, yêu hay không yêu, đó không phải là điều em cần quan tâm. Cầm bông tai đi tìm Thẩm Kiều, yêu cầu cô ấy rút lui, anh cũng có thể không so đo, sau ngày hôm nay, hi vọng quan hệ của hai ta có thể trở nên đơn thuần. Hiểu ý anh chứ?"

Thịnh Hạ không biết Dương Kiền rời đi lúc nào, cô chỉ cảm thấy bóng đêm nặng nề, thời tiết lạnh quá, gió thật là lạnh, cô ôm lấy hai vai, run lẩy bẩy trong gió.

Thịnh Hạ về đến nhà, không nói một lời đi vào phòng ngủ. Phương Mẫn đi từ phòng bếp ra, vừa nhìn thấy con gái đã nói: "Nhanh đi rửa tay, có thể ăn cơm rồi."

Lời nói của Phương Mẫn vừa dứt, Thịnh Hạ liền đóng cửa phòng lại, nhốt mình trong đó. Phương Mẫn không hiểu đi tới, vừa định gõ cửa, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc truyền ra từ trong phòng, cánh tay vừa mới giơ lên, lại chậm rãi hạ xuống. Phương Mẫn đứng ở cửa rất lâu, nặng nề thở dài, chậm rãi bỏ đi.

Thẩm Kiều đã đi hai tháng, tin tức vẫn ít đến đáng thương như cũ, thậm chí dần dần bắt đầu không nhận điện thoại của Dương Kiền. Anh càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, tại sao đột nhiên cô lại không để ý đến anh cơ chứ?

Trương Khải nhấp một ngụm rượu đỏ, híp mắt nói: "Đơn giản thôi, không muốn để ý chứ sao."

Cảm thấy ánh nhìn chăm chú của Dương Kiền y như đao kiếm, Trương Khải như đứng trên đống lửa, vội vàng sửa miệng: "Có lẽ là cô ấy bận quá thôi."

Dương Kiền giống như oán phụ bị vứt bỏ, u oán nói: "Ngày hôm qua, Tần Niệm còn nói, Thẩm Kiều nói chuyện điện thoại với cô ấy, hỏi cô ấy có muốn mua ví da đôi hay không."

Trương Khải nghe vậy liền bắt đầu gật đầu: "Đúng vậy a, cũng không phải là phụ nữ, lại không thích những thứ này, cô ấy hỏi làm cái gì?"

Cô có thời gian giúp Tần Niệm mua ví, nhưng không có thời gian tiếp điện thoại của anh, nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy không tốt lắm! Thế nào cũng giống như là đang trốn tránh anh vậy?

Dương Kiền uống cạn ly rượu, cầm ly rượu rồi nặng nề đặt xuống, vẫn không nghĩ ra như cũ, hỏi: "Tại sao Thẩm Kiều lại trốn tránh?"

Bỗng nhiên, một ý nghĩ xông vào đầu, khiến Dương Kiền kích động không thôi. Nếu như là vậy, vậy thì nói thẳng ra được, trốn tránh anh, không muốn anh đi thăm cô, nhưng nếu là thật, sao anh có thể không đi?

Dương Kiền níu cổ áo của Trương Khải, hết sức phấn khởi kêu gào: "Nói xem, có phải Thẩm Kiều có rồi hay không?"

Trương Khải lau nước bọt ở trên mặt, hung hăng đẩy tay Dương Kiền ra, cực kì ghen ghét nói: "Cậu bị bệnh à? Cô ấy có hay không hỏi tôi có ích lợi gì, cũng không phải là tôi và cô ấy lên giường, làm sao tôi biết cô ấy có hay không."

"Nhất định là vậy." Dương Kiền không rảnh bận tâm đến lời nói của Trương Khải, hưng phấn không thôi, kích động đến nỗi ngồi cũng không yên, đứng dậy đi mất.

Nếu như là thật, Thẩm Kiều có thể nói cho Hạ Tiểu Thu hay không? Quan hệ của họ tốt như vậy. Nhưng mà rất nhanh, anh liền phủ nhận suy nghĩ này. Với tính tình của cô, chắc chắn cô sẽ không nói, nhưng mà phải nghĩ biện pháp moi tin tức.

Dương Kiền lái xe đến công ty Hạ Tiểu Thu, gọi điện thoại cho cô nhưng không thấy nhận, kích động quá nên không đợi nổi nữa, anh liền trực tiếp lên lầu tìm.

Tiếp tân nghe anh nói muốn tìm tổng giám Hạ, liền mời anh vào phòng nghỉ chờ, nhưng mà anh thật sự không chờ được nữa, tâm tình vô cùng khẩn cấp! Nếu như là thật, anh lập tức, lập tức đến tìm Thẩm Kiều, đồng thời bắt cô về nước, công việc cường độ cao như vậy cứ để người khác làm đi, cô phải ngoan ngoãn về nước tĩnh dưỡng. Nếu như là thật, thì tất cả mọi trở ngại đều không phải là vấn đề, đời này Thẩm Kiều nhất định phải làm vợ Dương Kiền anh. Nghĩ như vậy, anh có chút sốt ruột, thậm chí còn không muốn chờ đáp án của Hạ Tiểu Thu, muốn lập tức bay đến Zurich!

Rốt cuộc Hạ Tiểu Thu cũng làm xong công việc trong tay, nghe cấp dưới báo cáo là có người tìm, cô đi tới phòng nghỉ, thấy Dương Kiền bùng nổ trong phòng.

Vừa nhìn thấy Hạ Tiểu Thu, Dương Kiền như nhìn thấy Quan âm bồ tát cứ khổ cứ nạn, hận không thể “phịch” một cái quỳ xuống. Anh vội vàng chạy lên trước, kéo tay tiểu Thu lại, vẻ mặtsốt ruột, hai mắt như khẩn cầu: "Gần đây Thẩm Kiều và em có gọi điện thoại không?"

Thấy Dương Kiền hết sức "nhiệt tình" như vậy, Hạ Tiểu Thu không khỏi nhíu mày, phạm vi của "gần đây” là gì?"

"Một hai ngày gần đây? Hay 1-2 tuần gần đây?"

"Hai ngày trước có nói chuyện điện thoại, nói về Chung Tĩnh Duy."

"Có nói về anh hay không?"

Hạ Tiểu Thu suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Không."

Dương Kiền hơi mất mát, nhưng mà nhanh chóng khôi phục vẻ kích động, anh nói: "Tiểu Thu, anh muốn mời em ăn cơm, dù thế nào cũng xin em đừng cự tuyệt."

Hạ Tiểu Thu khẽ động khóe miệng "ha ha" cười: "Còn chưa tan tầm."

"Không sao, anh chờ!" Dương Kiền nặng nề gật đầu, vội buông ra tay Hạ Tiểu Thu, "Em bận gì thì đi trước đi, nhanh lên."

Hạ Tiểu Thu ra khỏi phòng nghỉ, lại quay đầu lại nhìn nhìn, nhưng vẫn không ngừng bước chân, vò đầu bứt tai, chau mày, vẻ mặt hết sức rối rắm. Rốt cuộc người này bị cái gì ám vào người vậy? Hay là bị “hội chứng nhớ nhung Thẩm Kiều"? Nhưng mấy ngày trước còn tốt lắm mà, sao đột nhien lại phát bệnh như vậy.

Bởi vì ở phòng nghỉ còn có một pho tượng Phật, Hạ Tiểu Thu làm xong việc liền tan ca sớm. Trên đường nghe Dương Kiền nói một tràng, cô liều mạng nhịn cười, nhìn anh rốt ruột nhưng vẫn đợi cô một lúc lâu như vậy, cô lấy điện thoại ra, gọi cho Thẩm Kiều.

Trong lòng bàn tay Dương Kiền đầy mồ hôi, khẩn trương chờ đợi. Cũng không lái xe nữa, dứt khoát dừng ở ven đường.

Hạ Tiểu Thu chờ điện thaoij được kết nối, liền nghĩ tới đứa con vô duyên với mình, nếu như nó có thể sống sót, có lẽ bây giờ đã bình an ra đời. . . . . .

"Có chuyện gì nói mau, đang họp đấy."

Bên tai chợt có âm thanh truyền ra, kéo Hạ Tiểu Thu trở về thực tại, vội vàng thu lại những suy nghĩ đau lòng, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Dương Kiền đang nóng ruột, hắng giọng một cái rồi nói: "Có phiền khi nói chuyện một lúc hay không?"

"Không tiện, chờ mình hết bận sẽ gọi lại cho cậu."

Dương Kiền liều mạng xua tay ngăn cản, Hạ Tiểu Thu vội vàng ngăn lại: "Này, rất ngắn gọn, chỉ có mấy vấn đề nhỏ thôi, mình hỏi cậu đáp là được, sẽ không làm cậu bị trễ đâu."

Từ trong ống nghe nghe thấy một chuỗi âm thanh, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện. Cách một lúc, Thẩm Kiều mới lên tiếng: "Nói đi."

Hạ Tiểu Thu suy nghĩ một chút hỏi: "Gần đây thân thể cậu thế nào?"

"Không tệ."

"Khẩu vị có tốt hay không?"

"Rất tốt."

Hạ Tiểu Thu tiếp tục hỏi: "Có buồn nôn hay không?"

"Không."

"Có đi bác sĩ hay không?"

"Không có bệnh, đi gặp bác sĩ làm gì hả?"

"Vậy. . . . . . Đại di mụ vẫn bình thường chứ?"

"Đang làm khách đây."

Hạ Tiểu Thu mở loa ngoài, Dương Kiền cũng nghe thấy những lời này. Hạ Tiểu Thu quay đầu lại nhìn vẻ mặt mất mát không dứt của anh, khẽ thở dài một hơi rồi nói: "Vậy không có chuyện gì nữa, cậu làm việc đi."

"Chờ đã," Thẩm Kiều chợt lên tiếng ngăn cản, "Gọi điện thoại tới đây, điên cuồng hỏi mấy vấn đề ly kỳ cổ quái, trong hồ lô bán thuốc gì vậy?"

Hạ Tiểu Thu tắt loa ngoài, đặt ống nghe lên tai, rốt cuộc không nhịn được nở nụ cười: "Hôm nay có một người gấp gáp lửa cháy tìm đến mình, nói gần đây cậu trốn tránh anh ấy suốt, trực giác nói cho anh ấy biết. . . . . . là cậu có rồi, nhưng mà cậu không nhận điện thoại, cho nên mới tới tìm mình giúp một tay để chứng thực."

Thẩm Kiều nghe câu này, bất giác đỏ mặt. May mà tất cả mọi người đang bận rộn, hành lang rất an tĩnh, cũng không có ai đi qua, nếu không bộ dạng này của cô thật khó có thể giải thích. Thẩm Kiều nói: "Anh ấy ở bên cạnh à? Để anh ấy nghe điện thoại đi."

Hạ Tiểu Thu huých vào người nào đó đang mất tinh thần, đưa điện thoại tới: "Cô ấy bảo anh nghe."

Dương Kiền nhìn một lát, chậm rãi nhận lấy điện thoại, nín thở để bên tai. Tiếng hít thở của cô thật là nhẹ, như có như không, anh muốn nghe nhiều một lát, cũng không nghe thấy. Vì vậy đành phải lên tiếng: "Ừ"

Thẩm Kiều nghe thấy giọng nói mất mát của anh, có chút dở khóc dở cười: "Anh cả ngày suy nghĩ lung tung cái gì vậy?"

"Nhớ em."

Phía bên kia trả lời thật nhanh, trong lúc nhất thời lại khiến Thẩm Kiều có phần không biết nên nói tiếp như thế nào, cảm xúc cô vẫn cố kìm nén mấy ngày nay đang không ngừng tuôn trào, lấp đầy lòng của cô, gần như muốn vỡ òa, đè nén khiến cô đau lòng.

"Được rồi, không ép, cũng không miễn cưỡng em, em an tâm làm việc đi."

Bị Dương Kiền trách móc như vậy, Thẩm Kiều càng không biết mở miệng như thế nào, vì vậy yên lặng cúp máy, chậm rãi đi vào phòng họp, ngồi xuống trước bàn hội nghị. Nửa sau đó, cô đều mất hồn, tất cả những gì phiên dịch nói, cô một chữ cũng không nghe vào, khi kêu tên của cô, cũng phải nhắc đi nhắc lại cô mới trả lời.

Đây chính là lí do vì sao cô không muốn nhận điện thoại của anh. Mỗi cuộc điện thoại, từng câu từng chữ của anh, thậm chí trong đầu còn tự tưởng tượng ra vẻ mặt, cử chỉ của anh, có thể phiêu đãng trong đầu ba ngày không ngừng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm việc của cô, ảnh hưởng đến tiến độ làm việc, trì hoãn thời gian trở về nước. . . . . .

Dương Kiền trả lại điện thoại cho tiểu Thu, cả người giống như cà nhiễm sương, hoàn toàn ủ rũ.

Hạ Tiểu Thu đẩy bờ vai của anh một cái: "Anh vừa mới nói, mời em ăn cơm, vẫn giữ lời chứ?"

"Dĩ nhiên rồi." Dương Kiền mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm, vặn chìa khóa khởi động động cơ. Ngoài cửa sổ, đèn vừa mới sáng lên, ánh sáng dần tối, anh nhìn chằm chằm vào dòng xe đang chạy, lẩm bẩm: "Lòng của cô ấy, rốt cuộc làm bằng gì vậy?"

"Dù là thép bách luyện, cũng có một ngày hóa thành ngón tay mềm," Hạ Tiểu Thu vỗ vỗ bả vai Dương Kiền, trịnh trọng nói: "Tổ chức gứi gắm niềm hi vọng ở anh đó."

Thẩm Kiều về nước cũng không thông báo trước với bất kỳ ai, cô chỉ ở lại trong thời gian ngắn, bởi vì cần tham gia một hội nghị quan trọng, buổi tối lại ngồi máy bay rời đi.

Sau khi kết thúc hội nghị, đơn vị phái xe đưa cô đến sân bay. Sau khi Thẩm Kiều lên xe, gửi một tin nhắn cho Dương Kiền: em chờ ở cửa T3.

Thư ký đưa điện thoại cho đang Dương Kiền phát biểu, anh tùy tiện nhìn sang rồi lại để xuống tiếp tục, nhưng vừa nói tiếp, ngẫm lại một chút thì cảm thấy có gì đó bất thường, nhìn lại, là số của Thẩm Kiều. Ngay lúc đó, anh kéo phó phòng qua tiếp tục hội nghị, cầm chìa khóa xe lên liền chạy như bay ra ngoài. Ở đại sảnh lầu một đụng phải cục trưởng, Dương Kiền chỉ vội vã chào hỏi rồi biến mất như một làn khói, cục trưởng nhìn bóng lưng Dương Kiền, cau mày hỏi thư ký: “Chẳng phải cậu ta phải đi họp sao?" Thư ký gật đầu nói vâng, cục trưởng bất đắc dĩ cười lắc đầu.

Cả đường chạy như bão táp, anh hận không thể một giây kế tiếp có mặt ở sân bay, đúng vào giờ tan tầm cao điểm, Dương Kiền trên đường vành đai bốn gấp đến mức đầu đầy mồ hôi. Anh mở điện thoại, nghe thấy thanh âm của Thẩm Kiều, lại càng gấp gáp thêm. Thẩm Kiều an ủi: "Không sao, còn ba giờ nữa mới cất cánh, thời gian như vậy là đủ rồi."

Nhưng mà đối với anh mà nói làkhông đủ a! Cả đời cũng không đủ.

Rốt cuộc cũng đến cổng sân bay T3, trong đại sảnh sân bay Dương Kiền tìm thấy Thẩm Kiều đang ngồi trên ghế dài, mac­book pro màu bạc để trên đùi, hơi cúi đầu. Mặc một bộ công sở màu thủy mặc được may cắt khéo léo, giày cao gót mũi nhọn xinh đẹp, bắp chân thẳng tắp thon dài, rương hành lý xinh xắn để bên chân.

Cả người Dương Kiền hoàn toàn ngây ngốc rồi. Cô thật là đẹp, nhưng bộ dáng của cô, thật sự đã khiến anh quá bất ngờ. . . . . .

Thẩm Kiều ngước mắt nhìn thấy anh, mặt mày xấu hổ, khóe môi hơi cong, xinh đẹp động lòng người, thế mà hai mắt anh lại đăm đăm. Thẩm Kiều vuốt vuốt tóc: "Sao vậy? Không nhận ra à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK