• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Kiền đẩy cô ra, cúi người xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang tràn đầy nước mắt, bật cười,"Anh còn không khóc, em khóc cái gì?"

"Em không có khóc," Thẩm Kiều lau nước mắt, cãi bướng.

Lòng bàn tay Dương Kiền xoa xoa gò má của cô, nhẹ nhàng lau nước mắt của cô, nói với vẻ nghiêm túc, "Ừ, là nước miếng không cẩn thận chạy lên mặt."

"Ghét."

Thẩm Kiều giả vờ giận sữ hung hăng đấm vào bờ vai của anh, Dương Kiền bị đau, thuận thế ôm cô vào trong ngực, ôm cô ra khỏi bãi đậu xe, "Chúng ta ăn cái gì?"

"Cái gì cũng ăn!"

Dương Kiền: ". . . . . ."

Thẩm Kiều nói không sai, cô cứ nhìn thấy đồ ăn vặt là lại muốn mua, suốt một đoạn đường, cô ăn rất nhiều đồ ăn tạp nham không tốt cho sức khỏe, vào lúc này cô cũng không quan tâm những thứ này chứa nhiều dầu mỡ không sạch sẽ, chỉ muốn nắm tay anh như thế này, giống như những cặp tình nhân khác cùng nhau chia sẻ đồ ăn vặt, cùng sánh vai, vừa nói vừa cười.

Thẩm Kiều thường ăn đồ ăn nhẹ, đêm nay lại ăn thức ăn chứa nhiều dầu mỡ, lại tạp nham, dạ dày thật sự có phần không chịu nổi, không chờ bọn họ hẹn hò xong, cô liền bắt đầu cảm thấy buồn nôn khó chịu.

Dương Kiền đùa giỡn nói: "Không phải là thật sự có chứ?"

Nhưng phản ứng của Thẩm Kiều lại có phần kịch liệt, chợt lên giọng một mực phủ nhận: "Không thể nào."

Lúc này, Dương Kiền vẫn chưa nhìn ra sự khác thường của cô, đơn thuần cho rằng cô đang cảm thấy thẹn thùng, vì vậy khoác vai của cô cười nói: "Cô nương yên tâm, tiểu sinh nhất định sẽ chịu trách nhiệm!"

"Cũng nói là không thể rồi mà!"

Cuối cùng Dương Kiền phát giác ra cái gì đó, buông bả vai của cô ra, nụ cười cũng bị thu hồi, "Em làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Thẩm Kiều lảng tránh ánh mắt, không nhìn anh, xoay người muốn đi.

Dương Kiền giữ chặt cánh tay của cô lại, kéo cô về bên người, lúc này, ánh mắt của anh so với vừa rồi nặng nề hơn rất nhiều, lại cố ra vẻ không sao cả, khẽ cười hỏi: "Sao lại gấp gáp phủ nhận như vậy?"

Thẩm Kiều cảm thấy ánh mắt dò xét của anh, cúi thấp đầu, khẽ nói: "Không có gì."

Ý cười cuối cùng cũng từ biến mất trên mặt anh, anh ngưng mắt nhìn đỉnh đầu của cô, thanh âm càng lúc càng mất đi độ ấm: "Uống thuốc à?"

Thẩm Kiều không biết trả lời như thế nào, dứt khoát im lặng không nói. Cô cam chịu khiến từ trong đáy lòng Dương Kiền chợt dấy lên một đám hỏa khí, hơn nữa có khuynh hướng càng ngày càng vượng, nhưng anh vẫn cố gắng kìm chế không muốn nổi giận với cô: "Có đứa nhỏ cũng tốt mà."

"Nhưng em không muốn." Anh nắm cổ tay của cô làm cô đau, Thẩm Kiều giãy giụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, ai ngờ anh lại càng nắm càng chặt.

Dương Kiền nhíu mày, không tự chủ nâng cao giọng điệu: "Không muốn? Vậy e, muốn làm gì? Chia tay sao?"

Thẩm Kiều bối rối, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn anh. Không biết vì sao đột nhiên anh lại nói ra lời này, cô và anh vẫn đang hẹn hò không phải sao? Cô cũng chỉ uống thuốc tránh thai mà thôi, sao lại liên quan đến chuyện chia tay?

"Anh nói bậy bạ gì đó?"

"Được, coi như anh nói bậy." Ánh mắt và vẻ mặt của Thẩm Kiều khiến anh cảm thấy trái tim chợt đau đớn, bỗng cảm thấy có phải mình đã suy nghĩ nhiều rồi hay không.

Trước mắt Thẩm Kiều dần mơ hồ, cô vẫn khẽ vùng vẫy, muốn cánh tay vẫn bị nắm chặt được "giải phóng" . Cô cúi đầu, nhìn cánh tay mơ hồ không rõ, thoáng nhìn thấy chỗ cổ tay bị nắm đã hồng hồng, "Thì ra hiện giờ hẹn hò xong là muốn chia tay? Nhưng em còn chưa nói, sao anh đã nói ra trước rồi hả ? Vội vàng như vậy sao?"

Lời nói của cô làm Dương Kiền chợt không biết phải làm sao. Dương Kiền mím chặt môi, mắt không chớp nhìn cô, cẩn thận nắm lấy tay của cô: "Thẩm Kiều . . . . ."

Lúc này, điện thoại của Thẩm Kiều chợt vang lên, cô hất tay của anh ra: "Anh đã muốn chia tay rồi, thì đừng có động tay động chân ."

Thẩm Kiều hắng giọng một cái rồi nhận điện thoại: "Alo, xảy ra chuyện gì? Thông báo ngay cho bác sĩ Tần, được, chị về ngay đây."

Sắc mặt của cô chợt trở nên cực kì căng thẳng, Dương Kiền cảm thấy trái tim như bị nhéo một cái, đợi cô cúp máy, liền lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Kiều nhìn anh chằm chằm: "Không liên quan đến anh."

Thẩm Kiều xoay người rời đi, càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân. Chẳng lẽ bởi vì có áp lực ép bọn họ chia tay, nên anh cảm thấy cô nhất định sẽ buông tay sao? Cô chỉ đơn thuần muốn hẹn hò vui vẻ với anh mà thôi, giống như những cặp đôi bình thường ân ân ái ái đi dạo phố ăn cơm mà thôi, anh cảm thấy sau lưng cô cất dấu mấy lời nói khó có thể mở miệng sao? Tại sao anh lại. . . . . . không tin tưởng cô như vậy?

Cũng đúng thôi, anh đối với cô không tin tưởng, là do chính bản thân cô tạo thành, không phải sao?

Dương Kiền nhắm mắt theo đuôi đi sau Thẩm Kiều, nhìn cô thỉnh thoảng lại dùng cánh tay lau sạch nước mắt, anh có cảm giác bản thân sắp không thể hít thở. Tăng nhanh bước chân, chặn đường của cô, cẩn thận nhận lỗi: "Anh sai rồi, em đánh chửi anh đi, đừng khóc nữa, có được hay không?"

"Em còn có việc, phiền anh tránh ra."

"Vậy anh đưa em về."

Thẩm Kiều lạnh giọng nói: "Không cần, miễn cho anh lại cảm thấy em có mưu đồ khác."

"Thẩm Kiều, nghe anh nói."

Đúng lúc này có một chiếc taxi dừng bên cạnh bọn họ, Thẩm Kiều mở cửa xe ngồi vào, Dương Kiền dùng tay vịn cửa xe, không cho cô rời đi.

"Anh xong chưa?" Thẩm Kiều ngửa đầu hét lên với anh, "Không nghe thấy vừa mới nói điện thoại sao?"

Nói xong, cô làm bộ muốn đóng cửa, Dương Kiền lại mạnh mẽ đẩy cô vào trong xe, bản thân anh ngồi vào theo, bảo tài xế lái xe đi.

Dương Kiền nói địa chỉ, chiếc xe xâm nhập vào dòng xe đang chạy trên đường, chạy chầm chậm.

Thẩm Kiều nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời. Trái tim Dương Kiền như bị một tảng đá chặn lại cực kì khó chịu, anh lại không biết nên nói những gì làm dịu đi không khí căng thẳng giữa bọn họ.

Vài phút trước, tất cả vẫn còn rất tốt, cũng do câu nói kia của anh, mặc dù anh không muốn biến thành như vậy, nhưng câu nói kia đã luẩn quẩn trong lòng anh từ lâu lắm rồi. Anh rất sợ, anh không sợ trời không sợ đất anh, chỉ cần gặp cô, anh lại trở nên cực kì nhát gan, thậm chí anh còn không dám hỏi. . . . . . Cô có yêu anh hay không.

Trước kia cảm thấy có yêu hay không quan trọng? Chỉ cần cô không ghét anh là được. Nhưng hiện tại, nếu như cô không yêu anh, cô sẽ không chút do dự nghe theo sự sắp đặt của trưởng bối chia tay với anh, làm sao anh có thể chịu đựng được chuyện này?

Dương Kiền nghiêng đầu nhìn Thẩm Kiều, khóe miệng giật giật, rốt cuộc có chút gian nan gọi tên của cô: "Thẩm Kiều"

"Đừng có nói gì cả." Thẩm Kiều vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như trước, thanh âm không gợn sóng.

Dương Kiền cúi đầu, thấy hay tay của cô đang nắm lại, vì vậy đưa tay ra nắm lấy tay cô. Thẩm Kiều từ chối mấy lần, thấy không có tác dụng, liền tùy ý anh, nhang mà vẫn không thèm nhìn anh, không để ý tới anh.

Taxi dừng ở ngoài đại viện, đúng lúc gặp phải Thẩm Du vừa mới chạy về. Thẩm Kiều không nói gì cả, cúi người chui vào xe Thẩm Du.

Thẩm Du xoay người lại hỏi Dương Kiền: "Anh về như thế nào?"

Dương Kiền nói: "Không cần để ý, hai người mau về đi."

"Nếu không lái xe tôi đi. Lát nữa tôi cho người đến đi lấy."

"Không cần," Dương Kiền nói xong, ánh mắt chuyển về phía cửa kính xe chỗ Thẩm Kiều ngồi, có vẻ đăm chiêu nói: "Tôi chọc giận làm cô ấy mất hứng, nếu có chuyện gì, cậu gọi điện thoại cho tôi nhé."

Thẩm Du gật đầu một cái, vòng qua đầu xe, mở cửa lên xe.

Dương Kiền nhìn ánh đèn xe biến mất ở cửa lớn đại viện, đứng tại chỗ thật lâu không muốn rời đi.

Buổi tối, đột nhiên Cố Hoa Lam bắt đầu lên cơn sốt, nhưng bà vẫn không chịu nói, là dì giúp việc nhìn sắc mặt của bà mới phát hiện ra đầu mối, khi phát hiện đã sốt hơn 39 độ C. Ý thức của Cố Hoa Lam dần rối loạn, thậm chí bắt đầu nói mê sảng. Rơi vào đường cùng, dì giúp việc đành phải gọi điện thoại thông báo cho Thẩm Du và Thẩm Kiều.

Lúc Thẩm Kiều và Thẩm Du về đến nhà, bác sĩ Tần vừa mới châm cứu cho Cố Hoa Lam, cơn sốt vẫn chưa lui. Bác sĩ nói, nguồn nhiệt này ở bên trong người, có liên quan tới việc cảm xúc bị dồn nén trong lòng.

Bác sĩ Tần nói: "Tình trạng hiện tại của mẹ các cháu không được tốt cho lắm, mặc dù không có vấn đề gì lớn, nhưng mà nếu cứ kéo dài như thế này rõ ràng là không được, các cháu nên cố gắng dành thêm thời gian để ở bên bà ấy, có thể đưa bà ấy ra ngoài đi dạo là tốt nhất, hiện giờ bà ấy đã không có biện pháp điều chỉnh trạng thái của bản thân, cứ tiếp tục ở trong nhà sẽ càng suy nghĩ lung tung, cho nên các cháu cần giúp bà ấy tháo gỡ."

Thẩm Kiều ôm lấy dạ dày đang khó chịu, chau mày gật đầu.

Thẩm Du nhận thấy được sự khác thường của cô, trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Không có việc gì." Thẩm Kiều lắc đầu nói.

Bác sĩ Tần đẩy đẩy mắt kính hỏi: "Đau dạ dày à?"

Thẩm Kiều cười cười xấu hổ: "Vâng, chắc là do ăn nhiều." Vừa mới dứt lời, một cơn ghê tởm bỗng dâng trào, Thẩm Kiều đẩy Thẩm Du ra rồi nhấc chân chạy vào phòng vệ sinh.

Thẩm Du vuốt vuốt áo sơ mi bị đẩy thành nhăn nhúm, "Bác sĩ Tần, chị ấy thật sự là ăn nhiều sao?" Không giống . . . . . .

Bác sĩ Tần khám qua cho Thẩm Kiều một chút, có phần bất đắc dĩ lắc đầu, rồi căn dặn: "Lần sau nhớ chú ý. Ăn uống quá độ sẽ tổn thương dạ dày, dạ dày cháu vốn đã không tốt rồi."

"Vâng, cám ơn Bác sĩ Tần." Thẩm Kiều gật đầu.

Thẩm Du cười như không cười hỏi: "Khẩu vị tốt như vậy, còn lăn tăn cái gì? Đúng rồi, chẳng phải chị nói muốn hẹn hò sao?"

"Còn nhắc tới hẹn hò nữa là chị trở mặt với em đấy!"

Thẩm Du nhún vai một cái, xoay người nói với bác sĩ Tần: "Đi thôi bác sĩ Tần, cháu đưa ngài trở về, nhân tiện lấy thuốc về luôn."

Thẩm Kiều ngồi bên giường, hết lòng chăm sóc Cố Hoa Lam.

Đến gần rạng sáng thì Thẩm An mới vội vã trở về. Ông từ từ ngồi bên giường, hỏi thăm tình hình của bà xã. Những ngày qua, quan hệ giữa bọn họ như va phải đá ngầm, nhưng ông cũng phải thừa nhận chuyện đến nông nỗi này, ông không thể trốn tránh trách nhiệm. Mấy năm đó, hai người bọn họ bởi vì công việc mà ngăn cách hai nơi, ông bận rộn với công việc, sự quan tâm đối với bà xã quả thực là vô cùng ít, bà hoài thai mười tháng sinh con cho ông, đau khổ cay đắng nuôi nấng con cái, ông đều không thể ở bên cạnh làm bạn chăm sóc. Trước kia, đối với những chuyện này ông vẫn ông để tâm, nhưng sau khi biết rõ chân tướng, mặc dù ông oán giận bà xã, nhưng cũng bắt đầu thông cảm cho bà.

Thẩm An cầm áo khoác nhẹ nhàng đắp lên cho Thẩm Kiều đang nằm sấp bên giường ngủ, nhưng cô bỗng tỉnh lại.

Thẩm Kiều dụi dụi mắt, ngồi thẳng lên, phản ứng đầu tiên là kiểm tra tình hình của mẹ, sau đó mới chú ý đến ba đang ở bên cạnh.

Thẩm An đối nói với gái: "Đi ngủ đi, ở đây có ba trông rồi."

Thẩm Kiều khẽ lắc đầu. Dưới ánh đèn ngủ yếu ớt, sắc mặt Cố Hoa Lam càng lộ vẻ tiều tụy, mấy ngày qua là những ngày thống khổ nhất, vượt quá mức chịu đựng của bà. Đối mặt với con gái bị mình vứt bỏ, rốt cuộc bà nên lấy loại thái độ nào để cư xử? Chỉ sợ ngay cả bản thân bà, cũng không biết.

"Ba, ngài vẫn kiên trì muốn đón Thịnh Hạ về nhà sao?"

Thẩm An trầm ngâm trong chốc lát, vẫn kiên định như cũ: "Đúng vậy."

Thẩm Kiều liếm liếm bờ môi có chút khô khốc, do dự một lát, dò hỏi: "Nếu như mẹ không vui, hoặc Thịnh Hạ không vui, nếu như hai người không muốn đối mặt với nhau, như vậy con có thể đưa mẹ dọn ra ngoài không?"

Thẩm An đổi sắc mặt, không cho phản kháng: "Không thể."

"Ba."

Thẩm An trầm giọng nói: "Mẹ con phải chịu trách nhiệm vì hành động sai lầm của năm đó, dù thế nào cũng không thể trốn tránh."

Hết chương 46

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK