Thẩm Kiều chợt nở nụ cười, giống như vừa nghe xong chuyện cười, cười không ngừng được, thậm chí người đi đường cũng bắt đầu đồng loạt liếc nhìn, ngay cả Dương Kiền cũng kéo Thịnh Hạ vội vàng cách ra xa.
Thẩm Kiều cười đến rơi nước mắt, "Cậu cũng đừng nói với mình Kiền thiếu gia là bởi vì Thịnh Hạ lớn lên giống mình nên mới tìm người ta làm bạn gái, tội danh cao ngất trời này mình không gánh vác nổi đâu."
Tần Niệm ghét bỏ nhìn Thẩm Kiều: "Cậu ấy à, bị chứng vọng tưởng sao? Thật sự tự xem bản thân là nhân dân tệ à, ai cũng yêu cậu?"
"Vậy cậu có ý gì?"
Tần Niệm khoác cánh tay lên bả vai của Thẩm Kiều, "Dáng vẻ, tính tình của Thịnh Hạ bây giờ, cực kỳ giống cậu trước kia, nhưng mà, chỉ là trước kia mà thôi. Cậu bây giờ không phải là cậu của ngày trước, nhưng Dương Kiền vẫn giống Dương Kiền trước kia, anh ta vẫn thích nữ sinh với mái tóc dài phấp phới dịu dàng động lòng người. Vì vậy, bây giờ cậu cũng thấy đấy, anh ta chăm sóc Thịnh Hạ đủ điều, đối với cậu thì trừng mắt lạnh lùng, có lẽ là đã chuyển những biểu hiện yêu thương cậu năm đó trút lên người Thịnh Hạ rồi. Còn cậu, chính là giấc mơ mà Dương Kiền chưa bao giờ thực hiện được, hôm nay có người có thể hoàn thành giấc mơ đó cho anh ta, đây không phải là cực kì tốt sao?"
Thẩm Kiều nặng nề gật đầu, "Vô cùng tốt."
"Mình không dám nói có phải Dương Kiền tìm được bóng dáng trước kia của cậu trên người Thịnh Hạ, nhưng có một điều mà mình cực kì hiểu rõ, anh ta không thích cậu bây giờ. Biết chưa?"
"Có lẽ hiểu được một ít."
Tần Niệm thở dài: "Cũng không khác lắm, nếu lộ liễu chạy theo tình yêu, ngược lại cũng không tốt. Cậu cũng đừng đau lòng quá, mọi người cùng tốt, mới thật sự là tốt."
Thẩm Kiều nhìn Tần Niệm: "Mình không đau lòng."
Tần Niệm cũng hít không khí: "Vậy cậu nhéo mình làm cái gì?"
Thẩm Kiều cúi đầu, nhìn bàn tay của mình và Tần Niệm đang nắm chung một chỗ, cô thề, thật sự không hề dùng sức, càng không cần nói là nhéo. Nhưng cho dù cô giải thích như thế nào, Tần Niệm vẫn một mực chắc chắn đó là lấy cớ, còn nói cô có suy nghĩ không an phận. Thẩm Kiều sốt ruột muốn khóc, có trời đất chứng giám, cô chính là thanh niên năm tốt, cô hoàn toàn không có suy nghĩ muốn làm xằng làm bậy.
Tần Niệm hỏi: "Vậy cậu nói cái gì là làm xằng làm bậy?"
Thẩm Kiều sợ Dương Kiền nghe thấy chuyện cô và Tần Niệm đang nói, chỉ muốn nhanh chóng đuổi cái vị đang ở trước mắt này đi, vì vậy nói: "Cái gì cũng tính hết."
"Hừ!"
Thẩm Kiều nhắm mắt để tránh nước bọt bắn vào trong mắt, đợi đến khi cô mở mắt ra, Tần Niệm đã đi rất xa. Khi Thẩm Kiều đuổi theo thì vượt qua một cặp đôi. Cánh tay cường tráng của Kiền thiếu gia đang khoác lên vai của bạn gái, cực kì thân mật. Thịnh Hạ chọn một cái kẹp tóc, trái lại, anh ta lại cho rằng cái khác tốt hơn, vì vậy mua hẳn một đôi để đổi lấy nụ cười của mĩ nhân.
Khi bọn họ đến khách sạn thì Chu Tử Tuấn đã đợi sẵn ở đại sảnh. Chỉ thấy Tần Niệm chạy đến, kéo cánh tay của Chu Tử Tuấn, nhón chân lên ghé vào lỗ tai của anh ấy rồi nói nhỏ cái gì đó, vừa nói còn vừa quay đầu lại liếc mắt nhìn cô. Lúc này Thẩm Kiều chợt cảm thấy không ổn, nếu như Tần Niệm thêm dầu thêm mỡ nói gì với Chu Tử Tuấn, thì với giao tình của Chu Tử Tuấn và Dương Kiền, khó bảo đảm anh ấy sẽ không nói lung tung, đến lúc đó dù cô có thật sự nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Trong lúc Thẩm Kiều do dự có nên nói cho Chu tiên sinh biết điển cố "Người có trí tuệ không nên nghe lời đồn đại" không, thì Chu tiên sinh lại mở miệng nói trước: "Thẩm Kiều, đừng bắt nạt Niệm Niệm."
Cằm của Thẩm Kiều cũng sắp rơi xuống đất rồi.
Thẩm Kiều nhíu mày, chăm chú hỏi: "Em cho rằng quá trình truyền tải ngôn ngữ xuất hiện bug (1) thì phải?"Tại sao cô lại bắt nạt Tần Niệm chứ?
(1) Bug: lỗi, thuật ngữ dùng trong lĩnh vực công nghệ thông tin
Tần Niệm vuốt vuốt cổ tay, nhẹ nhàng dựa vào người Chu Tử Tuấn, giọng nói nhỏ nhẹ: "Cậu vừa mới làm đau tay mình đây."
Thẩm Kiều: "Mình… ."
Tần Niệm: "Mặc dù mình biết rõ cậu không cố ý."
Thẩm Kiều nắm chặt tay.
"Nhưng mà mình cũng hi vọng lần sau cậu có thể thục nữ hơn một chút. Nhìn Thịnh Hạ người ta kìa, dịu dàng nhã nhặn lịch sự, ngay cả tay, cũng không có sức để trói gà."
Từ một chỗ ở đằng xa Trương Khải đến gần, khuôn mặt hiếu kì hỏi: "Ồ, nói cái gì đó?"
Quả đấm đang nắm chặt của Thẩm Kiều đột nhiên buông ra, thân thể một nghiêng nghiêng rồi dựa vào người Trương Khải, ngước đôi mắt dịu dàng khẽ nói: "Là như thế này phải không?"
Có mỹ nữ dựa vào, hiển nhiên Trương Khải sẽ không bỏ qua món hời này, vì vậy thuận thế ôm lấy Thẩm Kiều, ấn đầu cô lên bả vai của mình, tỏ vẻ đương nhiên hỏi: "Các người nói thật xem, thật ra thì tôi với Kiều nhi rất xứng đôi đúng không?"
Chu Tử Tuấn và Tần Niệm làm như không nghe thấy, không nhìn thấy, cùng ôm lấy eo của đối phương, ân ân ái ái rời đi. Trương Khải lanh tay lẹ mắt lôi kéo Thẩm Kiều đang dự định chạy đi, trịnh trọng nói: "Anh nghiêm túc đấy, cân nhắc một chút đi."
Thẩm Kiều giơ giơ điện thoại trong tay lên, "Ngại quá, Thất thiếu, tiểu nữ tử đã gả cho người ta rồi."
Trương Khải nhìn lồng ngực của mình trong nháy mắt đã trống rỗng, ai ai thở dài. Mà từ khi bắt đầu, anh ta cũng cảm thấy có một ánh mắt không tốt theo dõi anh ta, cảm giác như có gai ở sau lưng. Khi anh ta nhìn sang, quả nhiên thấy Dương Kiền đang nói chuyện với người quen ở một chỗ không xa.
Anh ta không thèm quản nhiều như vậy, bản thân mình vui vẻ là được. Vì vậy anh ta tung tung cái chìa khóa xe, ngâm nga câu hát đi về phía thang máy.
Thẩm Kiều chờ sau khi Trương Khải đi rồi, mới đi đến bên cạnh thang máy, chờ một cái khác đi xuống. Nhận điện thoại rồi đặt vào bên tai, cười nói: "Bây giờ mới mấy giờ? Dậy sớm vậy."
"Vừa khéo ngày hôm nay không có sắp xếp công việc, mang mấy cái vali lớn đi kí gửi về cho em, tránh khi em cần dùng lại không tìm được."
"Thật chu đáo, " Thẩm Kiều trêu chọc cũng không quên dặn dò: "Anh hàng vạn hàng nghìn lần phải chú ý, trong đó có đồ không thể làm rơi, nhất định phải dán mấy cái nhãn đồ dễ vỡ vào."
Giản Dư Mặc không biết làm sao cười nhẹ: "Biết rồi thưa đại tiểu thư, ngài đã dặn dò 100 lần rồi."
Thẩm Kiều về nước trước, chỉ mang theo hai cái vali tùy thân, để lại mấy vali lớn ra vẻ những năm qua cô ở Mĩ đã tìm được bảo bối, một thứ cũng không thể ném đi được, còn có rất nhiều món quà muốn tặng cho mọi người, chỉ có thể để ở chỗ của Giản Dư Mặc, để cho anh gửi về nước.
Thẩm Kiều nói: "Từng đấy cũng không tính là nhiều nhé."
Lúc này cửa thang máy mở ra, Thẩm Kiều cúi đầu đi vào. Cửa sắp đóng lại thì chợt bị mở ra, Dương Kiền đang ôm lấy Thịnh Hạ đứng ở bên ngoài thang máy, mỉm cười hỏi: "Không ngại chứ?"
Thẩm Kiều khàn giọng lắc đầu. Cho bọn họ đi vào, đứng ở bên cạnh cô chính là Thịnh Hạ.
"Kiều? Em vẫn nghe chứ?"
Thẩm Kiều vội vàng trả lời: "Đang nghe đây, anh nói đi."
Giản Dư Mặc im lặng mất một lúc lâu, giọng nói có hơi trầm xuống: "Con gấu kia, em không mang đi à?"
"Không, không mang." Thẩm Kiều vừa nói, còn vừa lắc đầu.
Giản Dư Mặc tiếp tục truy hỏi: "Tại sao? Không phải em vẫn thích nó sao?"
Thẩm Kiều liếm liếm đôi môi hơi khô khốc, "Cũng không phải đặc biệt thích, hơn nữa nó quá to, sau này có thích thì mua cũng được. Anh giúp em tặng cho người ta đi."
"Được thôi, em đang làm gì đấy? Ăn cơm tối à?"
Thẩm Kiều nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, từ góc độ của cô thấy Thịnh Hạ đang tựa đầu vào bả vai của Dương Kiền, mỉm cười hạnh phúc, mặc dù giữa bọn họ không nói gì, nhưng không khí yên lặng ấm áp vẫn tràn đầy.
"Bạn bè giúp em tẩy trần."
Hình như Giản Dư Mặc muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng lại nói: "Vậy không làm em mất thời gian nữa."
Điện thoại bị ngắt trước, Thẩm Kiều gọi lại cho anh, nhẹ giọng hỏi: "Chừng nào thì anh về?"
Giản Dư Mặc hơi sửng sốt, phì cười, "Em nhớ anh à?"
"Đúng vậy đó." Thẩm Kiều không hề do dự mà thừa nhận luôn.
"Sẽ sớm thôi."
Thẩm Kiều cúp máy, dựa vào vách thang máy, nhìn những con số đang từ từ nhảy lên đến điểm cuối.
Cuối cùng Thịnh Hạ vẫn quyết định chủ động chào hỏi với Thẩm Kiều, sau khi thấy Thẩm Kiều thân thiện đáp lại, cô ấy liền chủ động bắt chuyện, "Mới vừa rồi là nói chuyện điện thoại với bạn trai à?"
Thẩm Kiều gật đầu, "Ừ."
Thịnh Hạ không hiểu hỏi: "Sao hôm nay anh ta không đến?"
"À, anh ấy không ở trong nước." Thẩm Kiều vô tình liếc mắt sang người đàn ông đang ở bên cạnh, xem ra gò má của anh vẫn cực kỳ bình tĩnh. Cái thang máy tồi tàn này, tại sao lại có thể đi chậm như vậy? Thẩm Kiều không nhịn được thầm mắng.
Rốt cuộc, thang máy cũng dừng lại ở tầng cần đến. Dương Kiền kéo Thịnh Hạ đi ra ngoài trước, Thẩm Kiều âm thầm lẩm bẩm.
Thẩm Kiều đi vào phòng bao sau Dương Kiền và Thịnh Hạ, vốn dĩ đang ầm ĩ, trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng, tất cả ánh mắt trong phòng đồng loạt nhìn về phía bọn họ. Dường như Thẩm Kiều nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của bản thân, đây là đang thể hiện cái gì vậy?
"Hi, các bạn nhỏ, đã lâu rồi không gặp." Thẩm Kiều đứng ở cửa, nhếch môi mỉm cười, vẫy vẫy tay nói.
Lúc này, mọi người mới rối rít hoàn hồn, tranh trước tranh sau ào ào đi đến để cô ôm ấp chào hỏi, dường như trong nháy mắt, đã đẩy Dương Kiền và Thịnh Hạ ra phía ngoài.
Thịnh Hạ nhìn Thẩm Kiều bị một đống người ôm lấy, trong nháy mắt sửng sốt. Có lẽ cô ấy chưa trải qua việc được hoan nghênh như thế này giống Thẩm Kiều, thật là có chút hâm mộ.
"Đến đây ngồi đi." Chu Tử Tuấn đang ngồi ở cái bàn tròn vẫy vẫy tay về phía hai người bọn họ. Thẩm Du cũng ở đây, anh đang nghịch điện thoại di động, ngước mắt liếc người mới đến một cái, rồi lại tiếp tục cúi đầu không nói.
Dương Kiền ra dáng quý ông kéo ghế ngồi ra thay Thịnh Hạ, sau đó ngồi bên cạnh cô. Có câu nói, kẻ thù gặp nhau sẽ vô cùng đỏ mắt, hai người bọn họ vừa mới đánh xong một trận, không thể nói là kẻ thù, nhưng cũng không khác lắm, còn là quả đấm của huynh đệ mình. Nhất là Thẩm Du, đầu lưỡi với gò má bên trái, dường như vẫn còn cảm giác hơi đau đau.
Bọn họ đã gặp Thẩm Kiều trước đó, nên tất nhiên lúc này sẽ không chạy ra tham gia náo nhiệt. Đợi Thẩm Kiều thoát ra khỏi đám người kia để đến ngồi bên cạnh Tần Niệm thì đã miệng đắng lưỡi khô.
Tần Niệm hết sức săn sóc rót cho cô chén nước, Thẩm Kiều không nói hai lời rồi bưng chén lên.
Thẩm Du đưa má trái lại gần, "Nhìn mặt em có sưng không?"
Thẩm Kiều nhìn kỹ, gật đầu nói: "Sưng."
Thẩm Du nhìn về phía Dương Kiền, ánh mắt mang theo vẻ căm hận, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Thật à?"
"Béo lắm."
Thẩm Du: "…”
Trừ lúc vừa mới vào cửa trong nháy mắt chợt tẻ ngắt, về sau không khí trên bàn cũng coi như hài hòa, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận, mọi người bắt đầu không kiêng kị gì nữa mà làm loạn.
Mọi người lấy đủ loại lý do để uống rượu với Thẩm Kiều, tửu lượng của cô rất kém, quả thực là một chén sẽ đổ, để nhân vật chính có thể trụ vững đến cuối, phía chính phủ cho phép cô uống nước sôi để nguội. Không sai, đây chính là cái giá phải trả cho việc không uống rượu, đến tư cách uống đồ uống cũng không có.
Cho nên, cô vẫn hoàn toàn tỉnh táo, cũng vì vậy cũng thấy ở cách cô rất xa, trên điện thoại di động của Thịnh Hạ treo Gấu Teddy, hiển nhiên cũng nghe thấy Tần Niệm khen món đồ trang sức của cô ấy thật đáng yêu.
Thịnh Hạ nghiêng hơi đầu nhìn Dương Kiền đang nói chuyện với người khác, cười nói: "Tôi cũng cảm thấy hơi ngây thơ đấy."
Tần Niệm nói: "Sao lại thế được! Tổng Thống Mỹ Roosevelt (1) ở bờ bên kia Đại Dương cũng thích đấy."
(1)Roosevelt: Theodore Roosevelt, Jr. (27 tháng 10 năm 1858 – 6 tháng 1 năm 1919), cũng được gọi là T.R. và công chúng gọi là Teddy, là tổng thống thứ 26 của Hoa Kỳ, và là một lãnh đạo của Đảng Cộng hòa và của Phong trào Tiến bộ. Roosevelt trở thành Tổng thống ở tuổi 42, là vị Tổng thống trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hoa Kỳ.
Thẩm Kiều ở một bên im lặng không lên tiếng, cũng phối hợp gật đầu.
Thịnh Hạ vui mừng, nhẹ nhàng hỏi: "Thật sao? "
"Đương nhiên rồi, gấu Teddy đáng yêu như vậy mà."
Thẩm Kiều tiếp tục gật đầu.
"Tôi còn nhớ, Thẩm Kiều cũng có một con Teddy, cao khoảng hai mét, đúng không?"
Dương Kiền vẫn không tham dự vào đề tài này chợt mở miệng, Thẩm Kiều nghe thấy tên của mình nên ngước mắt nhìn sang, trong nháy mắt đầu óc chợt trống rỗng.
Thẩm Kiều há hốc mồm, sau đó nghe thấy bản thân mình dùng giọng nói cực kì thật thà trả lời: "Những năm qua ở nước ngoài hay phải chuyển nhà, chuyển đến dọn đi rất phiền phức, nên tặng người ta rồi."
Dương Kiền khoác cánh tay lên trên ghế dựa của Thịnh Hạ, cơ thể hơi nghiêng nghiêng, bởi vì uống rượu nên vành mắt hơi ửng đỏ, nhưng khóe miệng lại khẽ nâng lên, mang theo nụ cười mơ hồ, nửa tin nửa ngờ lẩm bẩm: "Thật sao?"
"Đúng vậy đấy, mang theo nó rất bất tiện, ha ha." Thẩm Kiều vui vẻ nói xong, bưng chén lên uống từng ngụm nước lớn, không hề nghĩ ngợi rồi nuốt xuống bụng.
Tần Niệm kêu lên: "Thẩm Kiều, cậu làm cái gì đấy hả?"
"Mình…" Rồi sau đó, Thẩm Kiều nói không ra lời nữa. Từ đầu lưỡi xuống thẳng đến dạ dày, giống như là bị lửa đốt nóng hừng hực, trong nháy mắt gương mặt và lỗ tai gần như bị thiêu đốt, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.
Rốt cuộc là ai! Đổi nước của cô thành rượu rồi! Mau đi tìm chết đi!