• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy nhân viên an ninh cao to đặt Thẩm Du lên xe, anh nằm trên ghế sau, bởi vì độ dài không đủ, chân chỉ có thể gập lại, có lẽ do tư thế không thoải mái, nên chân mày cũng nhíu lại.

Thẩm Kiều khẽ thở dài, đóng cửa xe lại. Trương Khải chợt kéo cô sang một bên,"Vừa rồi tôi có nghe Thẩm Du nói chuyện, hình như cậu ấy đang định dọn ra ngoài ở."

"Cậu ấy nói gì vậy? "

Trương Khải nói, "Chẳng phải hai năm trước, cậu ấy đã mua một phòng nhỏ sao, là một căn phòng chưa được trang trí, tối nay đột nhiên cậu ấy bảo anh giới thiệu cho một công ty thiết kế đáng tin cậy, cậu ta muốn trang hoàng cho căn phòng kia, đợt trước nói chuyện, cậu ta vẫ không có ý định ra ngoài sống một mình, sao bây giờ lại có tư tưởng này?"

"Tôi biết rồi, cám ơn anh." Thẩm Kiều cười có chút miễn cưỡng.

"Khách khí với tôi làm gì? Suy nghĩ của chúng ta cũng giống nhau , đều không hi vọng Thẩm Du không vui đúng không? Hơn nữa, cậu ấy, " Trương Khải híp mắt nhìn Dương Kiền đang tựa vào cạnh xe cách đó không xa, "Hiện tại, Thẩm Du chính là em trai tôi đó, tôi không thương cậu ấy thì ai thương?"

Thẩm Kiều: ". . . . . ."

Trương Khải cười hắc hắc, cười đến nỗi Thẩm Kiều đổ mồ hôi lạnh, vội vàng xoay người rời đi.

Thẩm Du lại lừa cô, rõ ràng đã đồng ý với cô là sẽ không dọn ra ngoài. Mặc dù, chỉ có một mình cô tình nguyện. Gần đây bao nhiêu chuyện xảy ra liên tiếp, khiến cô cảm thấy cực kì mệt mỏi.

Dương Kiền kéo cửa bên tay lái phụ ra, vuốt lên mái tóc có chút rối loạn của cô, "Nói gì vậy?"

Thẩm Kiều do dự nói: "Cậu ấy. . . . . . Hình như định dọn ra ngoài ở?"

Dương Kiền trầm ngâm trong chốc lát: "Cũng không chắc, lời của lão Thất không thể tin hoàn toàn."

Thẩm Kiều lắc đầu. Lần này không giống vậy, đối với Thẩm Du mà nói, cơn chấn động này thực sự quá mạnh, nhưng mà cậu ấy vẫn luôn che giấu rất tốt, làm cho cô lầm tưởng rằng cậu ấy không hề gì.

Dương Kiền dừng xe bên ngoài cổng nhà Thẩm Kiều, Thẩm Kiều gọi một cuộc điện thoại, không lâu lắm, dì giúp việc khoác áo khoác đi ra ngoài sân nhỏ.

Sau đó, Dương Kiền mở cửa xe ra, túm lấy lưng quần của Thẩm Du kéo xuống xe. Đầu óc anh không tỉnh táo, đứng cũng không vững, xem ra với tình hình hiện tại, quả thực đã uống không ít.

Thẩm Kiều và dì giúp việc chia sang hai bên đỡ Thẩm Du. Thẩm Kiều quay đầu lại nói với Dương Kiền: "Anh về nhanh đi, thời gian cũng không còn sớm."

Dương Kiền nói: "Sau khi về đến nhà anh sẽ gọi điện thoại cho em."

Thẩm Kiều gật đầu một cái, cùng dì giúp việc kéo Thẩm Du đang đứng không vững về nhà.

Không ngờ vẫn kinh động đến Thẩm An, ông mặc đồ ngủ đứng trong phòng khách, nhìn Thẩm Du say bất tỉnh nhân sự. Ông khẽ thở dài, đỡ lấy Thẩm Du từ tay dì giúp việc, đồng thời phân phó: "Để tôi, dì nấu cho nó một chút canh giải rượu đi."

Dì giúp việc gật đầu đáp lời, vội vàng đi vào phòng bếp.

Thẩm An dặn dò thêm một câu: "Đừng để mẹ của nó biết."

Một tay Thẩm Kiều đỡ lấy cánh tay của Thẩm Du, một tay đỡ hông của anh, cố gắng chống đỡ không để Thẩm ngã xuống. Mấy câu nói vừa rồi của Thẩm An, còn có hành động của ông lúc này, đã khiến Thẩm Kiều cảm thấy trái tim nóng lên.

Chiều rộng cầu thang có hạn, ba người không thể cùng đi lên lầu một lúc. Thẩm An đỡ lấy Thẩm Du, nói với Thẩm Kiều: "Con buông tay ra đi, để ba."

Thẩm Kiều có chút do dự: "Nhưng mà, nó nặng lắm."

Thẩm An mỉm cười: "Lúc hai đứa các con còn nhỏ, mỗi bên tay ba ôm một đứa cũng không có vấn đề gì."

Một dòng chua xót xông lên chóp mũi, mắt cũng khô rát, Thẩm Kiều buông Thẩm Du ra, nhìn ba đã không còn trẻ đang dìu Thẩm Du, từng bước từng bước từ từ lên lầu.

Thẩm Kiều chợt nhớ tới những cái ôm của ba khi cô còn bé, mặc dù số lần không nhiều, nhưng mà mỗi lần cũng khiến cô và Thẩm Du vô cùng vui vẻ, hơn nữa còn nhớ mãi không quên. Còn Thịnh Hạ, cô ấy chưa bao giờ có cơ hội cảm nhận và chia sẻ. Thẩm Kiều không biết mỗi lần mẹ nhìn cô và Thẩm Du, bà có nghĩ đến cô con gái bị bà vứt bỏ hay không, có khổ sở hay không? Hẳn là có rồi.

Đến giờ, ngày nào Cố Hoa Lam cũng nằm trên giường, khẩu vị cũng cực kì kém, gầy đi từng ngày, Thẩm Kiều cố hết sức dành thời gian để trò chuyện với bà, nhưng bà vẫn không muốn mở miệng. Thậm chí Thẩm Kiều còn lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, mẹ cũng sẽ mắc phải chứng uất ức.

Thẩm An đỡ Thẩm Du về phòng ngủ, Thẩm Kiều giúp một tay đặt cậu ấy nằm xuống, sau đó kéo chăn đắp lên cho cậu ấy.[Cập nhật chương mới nhất tại

Thẩm An đứng bên giường, nhìn Thẩm Du không nói một lời. Một lúc lâu sau, ông mới chậm rãi nói: "Để cho nó nghỉ ngơi thật tốt đi, ba đi xuống."

"Ba." Thẩm Kiều bỗng gọi ba lại, "Tối hôm nay chúng ta nói chuyện. . . . . ."

Thẩm An đứng yên chỗ, trầm mặc một hồi, "Ba nói rồi, không thể thương lượng."

Thẩm Kiều mất mát ngồi xuống ở bên giường, hành động của ba chợt làm cho cô dấy lên hi vọng, nhưng cuối cùng vẫn bị phá hủy một cách triệt để.

Đã đồng ý với Thẩm Du là sẽ tham gia tiệc rượu với cậu ấy, Thẩm Kiều thu xếp xong công việc từ sớm, vừa ra khỏi cửa chính đơn vị, xe của Thẩm Du vừa đúng lúc dừng lại ở ven đường.

Về những chuyện đã làm sau khi uống say vào buổi tối hôm trước, Thẩm Du tỏ vẻ không hề nhớ gì cả, một mực chắc chắn là mình không biết gì hết, cũng không biết đã làm như thế nào để về nhà.

Thật ra, nếu thật sự không nhớ mới là tốt nhất. Thẩm Kiều chỉ sợ cậu ấy đang lừa mình dối người.

Thẩm Du được mời tham dự bữa tiệc xã giao với nước ngoài do tư nhân tổ chức, lấy thân phận cảu Thẩm Kiều, tham dự với anh là vô cùng thích hợp. Ở trên xe Thẩm Du nói qua một chút tình huống với Thẩm Kiều. Đại, hiện giờ, đối với tất cả các loại tình huống Thẩm Kiều đã có thể ứng đối một cách tự nhiên, đương nhiên một bữa tiệc nho nhỏ sẽ không thành vấn đề.

Thẩm Du nói, không chừng còn có thể gặp gỡ người quen. Thẩm Kiều cũng không để ý, nhưng thật không ngờ, thật sự gặp được người quen. Khi cô học bên Mĩ có quen một vị tiền bối tên là Neil, được xưng tụng là cổ giả, đã từng chỉ bảo cô rất nhiều, hai năm trước lúc tới thi hành nhiệm vụ, Neil cũng giúp đỡ Thẩm Kiều rất nhiều.

Nhìn thấy Neil, Thẩm Kiều vô cùng kinh hỉ, sau khi trở về nước, liên hệ giữa cô và Neil ít đi bao nhiêu. Cô không chắc Thẩm Du có biết rõ là Neil sẽ tham dự hay không, nên mới có thể mang theo cô tới tham gia.

Neil thấy Thẩm Kiều cũng vô cùng bất ngờ, lôi kéo cô nói rất nhiều, thậm chí còn nhắc tới Dương kiền. Thẩm Kiều kinh ngạc, giữa bọn họ chỉ gặp qua có một lần mà thôi, không ngờ Neil còn nhớ rõ.

Đó là khi bọn họ ở Mĩ, Dương Kiền cùng cô đi thăm Neil, lúc ấy bọn họ trò chuyện rất vui vẻ. Về sau khi gặp lại Neil, ông còn hỏi cô và Dương Kiền có khỏe không? Còn nói Dương Kiền là một chàng trai rất tốt, chỉ từ ánh mắt là ông đã có thể nhìn ra là Dương Kiền vô cùng quý trọng cô, cho nên ông chân thành hi vọng bọn họ có thể yêu thương lẫn nhau.

Mà khi đó cô và Dương Kiền hoàn toàn cắt đứt, ngay cả câu "hẹn gặp lại" cũng không có, nhắc tới tên của anh, cô lại cảm thấy khổ sở, đối với cô mà nói, lời chúc phúc của Neil thực sự rất châm chọc. Nhưng cô cũng không vạch trần sự thật, thậm chí còn âm thầm dùng điều này để duy trì sự liên quan cuối cùng với Dương Kiền, cho dù đó chỉ là lời nói của người khác mà thôi.

Hàn huyên với Neil một lát, Thẩm Kiều bỗng thấy nhớ Dương Kiền vô cùng, đến nỗi có phần không kiềm chế được cảm xúc, vội vã muốn nghe giọng nói của anh.

Thẩm Kiều đi tới góc hội trường, lấy điện thoại ra gọi cho Dương Kiền. Anh cũng đang xã giao, xung quanh nghe có vẻ rất ầm ĩ.

"Kết thúc nhanh vậy à?" Dương Kiền hỏi.

Vừa nghe thấy thanh âm của anh, không hiểu sao trái tim của cô cũng yên tĩnh trở lại. Thẩm Kiều khẽ thở ra một hơi: "Vẫn chưa, anh bận không?"

"Khá tốt, sao vậy?"

Thẩm Kiều hỏi ngược lại: "Không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho anh sao?"

Dương Kiền dừng lại một chút, bỗng khẽ nở nụ cười. Tiếng cười tản ra bên tai, làm rung động trái tim Thẩm Kiều, trái tim cũng bị một loại cảm xúc lấp đầy, cô biết, cảm xúc này chính là nhớ nhung. Mặc dù ngày hôm qua vừa mới gặp nhau, dù hiện giờ cô đang nghe giọng của anh, nhưng cô vẫn cảm thấy nhớ anh, không có cách nào để kìm nén nỗi nhớ nhung.

"Em nhớ anh đúng không?" Dương Kiền cười hỏi.

Thẩm Kiều nghe thấy bên kia từ từ yên tĩnh trở lại, chắc là anh đã đổi chỗ để nghe điện thoại. Bị anh đoán trúng tâm tư, Thẩm Kiều cảm thấy hơi thẹn thùng, không muốn cái gì cũng bị anh đoán thấu, vì vậy cô hắng giọng một cái rồi chất vấn: "Có phải ngồi bên cạnh anh là một vị mỹ nữ chân dài eo thon ngực lớn hay không?"

"Đang nói chuyện với anh sao em lại chuyển sang chuyện khác rồi. Nói thật đi, có phải em đang rất nhớ anh hay không?"

Thẩm Kiều sững sờ, lên tiếng phủ nhận: "Không phải."

"Vậy em định tối nay đem chân dài eo thon của em thể hiện cho anh xem sao?"

Thẩm Kiều cảm thấy lỗ tai áp vào điện thoại đang nóng hừng hực như lửa đốt, thậm chí mặt cũng nóng lên, giả vờ tức giận: "Anh có thể nghiêm chỉnh một chút hay không?"

"Chẳng phải em thích anh giở trò lưu mạnh với em nhất sao?" Dương Kiền cười rộ lên, thanh âm cực kỳ hài lòng

Thẩm Kiều im lặng không muốn nói nữa. Dương Kiền vội chân chó vỗ về cô: "Em đừng nóng giận, anh cũng nhớ em, thật đấy, cực kì cực kì nhớ! Đặc biệt muốn em giở trò lưu mạnh với anh! Mấy giờ thì xong? Anh đi đón em."

"Không cần"

"Đại nữ vương, ngại muốn nhìn thấy tôi nhớ ngài đến trái tim cũng bị vỡ nát à, đừng nóng giận nữa, có được hay không?"

Thẩm Kiều chợt tỏ vẻ nghiêm túc: "Dương Kiền."

"Ừ?"

"Hai chúng ta hẹn hò đi."

Hết chương 44.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK