Mẹ biết bạn trai mới của Miley Cyrus không? Mẹ biết công chúa nhạc đồng quê Taylor Swift đã chuyển sang hát pop chưa? Mẹ biết ngôi sao ” How I met your mother ” là đồng tính không? Mẹ không biết gì đúng không? Đấy, con quan tâm những thứ mà mẹ không hiểu, không chia sẻ được cùng, sao mẹ cứ đòi hỏi con điều ngược lại?
————–
Đời học sinh có những sung sướng bé tí, nhưng là thứ xa xỉ với một ông hoàng ngồi trên xe sang, đăm chiêu lo nghĩ trăm điều. Đơn giản là một sớm dậy đúng giờ báo thức, chợt nhớ ra hôm nay đã là kỳ nghỉ dài. Lại vùi mình vào chăn ấm, gạt cả thế giới sang một bên. Balô quăng xó, bài vở cất đó. Nằm ì trên giường như keo dính, bốc bỏng ngô, xem phim, chơi game, lướt net, thả lỏng hết cỡ từng múi cơ.
Thiên Ly không có thói “nướng nap”. Riêng thời gian ngủ đã ngốn hết một phần ba cuộc đời, cô không muốn con sâu ngủ gặm thêm tích tắc nào. Sau cái vươn vai xốc lại năng lượng, Thiên Ly vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, trí não tỉnh táo như chưa hề ngủ li bì suốt bốn tiếng đồng hồ.
Rời phòng tắm, Thiên Ly xuống bếp, cầm theo cuốn sổ mỏng ghi sẵn kế hoạch tổ chức giáng sinh. Cô vốn chẳng định làm gì sất, do bố mẹ thường xuyên to tiếng, ám khắp nhà mùi ngột ngạt lạnh lẽo. Nhưng dạo gần đây, bố mẹ bỗng ngọt ngào như cặp đôi mới cưới, Thiên Ly cũng bớt héo hon. Vả lại mỗi ngày cô đều hô hấp bầu không khí giáng sinh, ngâm mình trong những bản nhạc rộn ràng. Cô muốn dang tay đón hơi thở mới của nền văn hóa Đông Âu.
Gạch đầu dòng đầu tiên trong to-do-list là những mẻ bánh! Tại cộng hòa Séc, giáng sinh người ta thường trao nhau những hộp chứa đủ kiểu bánh nhỏ xíu. Bánh hình nút áo, hình mặt trăng khuyết, hình ngôi sao, hình chữ nhật, hình vuông vức, hình trái tim, hình cây thông,… Vị dừa, vị hạnh nhân, vị chocolate, vị gừng, vị rượu,… Quá đỗi đa dạng như thế, nên trong bộ phim từng giật đến sáu giải Oscar: Forest Gump, có một câu ví von rất sắc.
“Momma always said Life is like a box of chocolates, you never know what you’re going to get. ” ( Mẹ tôi thường nói rằng cuộc đời giống như hộp kẹo chocolate, bạn không bao giờ biết trước bạn sẽ nhận được những gì. )
Phụ nữ phương Tây rất siêu khoản làm bánh! Họ có thể dễ ợt nặn ra chiếc bánh ga tô như ốp la một quả trứng. Các bà đã nghỉ hưu thường xuyên làm bánh trái cho con cháu, không chỉ mỗi dịp lễ. Phụ nữ bận rộn tranh thủ cuối tuần. Chỉ có một số ít không rành làm bánh, hoặc bận túi bụi mới đến cửa hàng vớ vội vài hộp.
Thiên Ly mặt lem bột mì đút mấy khay bánh vào lò nướng. Cô nước đến chân mới nhảy, cố lắm cũng chỉ nặn ra mấy hộp tặng hai bà cháu tín đồ màu hồng, tặng bác ruột, để dành lại bày biện trong nhà. Thực ra Thiên Ly muốn lăng xăng tặng hết các anh chị trong tiệm nails, các cô các bác trong quán ăn, các chú trong sòng bạc, các cô cậu bạn. Tính cách Thiên Ly là tập hợp của những thói kỳ cục, quái đản. Cô nhác ăn nhưng lại cực thích nấu nướng, rồi rủ rê tất cả thưởng thức.
Gần giờ cơm trưa, Thiên Ly chạy ào sang nhà Tú Chi ngay kế bên, rón rén lẻn vào căn phòng la liệt những chiếc túi hàng hiệu. Như con chim khùng mập ú mỏ nhọn hoắt, Thiên Ly bổ nhào lên giường ôm cứng Tú Chi, một sắc đẹp đang say ngủ. Đêm qua, chị là cô gái Á Đông duyên dáng hút hồn các chàng trai tại đại học. Có một cô chị được săn đuổi như thế, mũi Thiên Ly phồng to như bao bỏng ngô bỏ trong lò vi sóng. Cô thua kém Tú Chi đủ mặt, nhưng chưa bao giờ ghen ghét, chỉ ghen tị kiểu ngưỡng mộ. Nhặt được đũa phép thuật, Thiên Ly cũng chẳng thèm hô biến mình thành dáng đồng hồ cát với những đường cong nóng mắt.
– Dominika, do you wanna decorate a Christmas tree? ( Dominika, chị có trang trí cây thông không? ) – Thiên Ly khẽ chọc chọc lưng chị.
Tú Chi nhọc nhằn he hé đôi mi nặng trĩu, đôi mắt nhỏ như sợi chỉ. Cô chị lấy gối bịt tai, quăng ra chất giọng ngái ngủ pha cả cơn bực mình:
– Giời ạ, hai nhà này có bao giờ tổ chức giáng sinh đâu mà. Đi ra, cho chị ngủ. Nhanh!
Thiên Ly mất hút thật. Nhưng thoắt cái, đã như cơn lốc ùa tới bên Tú Chi cùng chiếc khăn ướt choẹt. Cô bé bò lại sát gần Tú Chi, nịnh nọt lau lớp make-up còn nguyên trên mặt chị, rầu rĩ đàm phán:
– Thì chị em mình cứ tổ chức, người lớn không tham gia thì thôi. Năm đầu em gái chị đón giáng sinh ấy nhé!
Tú Chi phì cười, đôi mắt còn nhắm tít như bị keo dán chặt, lỏng lẻo chìa ra cánh tay dài. Cô bé em phải đứng hẳn trên giường, bặm môi dùng hết sức túm tay chị kéo dậy như nhổ củ cải khổng lồ.
Tú Chi ngồi bên mép giường, thò chân xuống sàn tìm dép thỏ, cào cào tóc chỉ cho Thiên Ly thông nhựa nằm chỏng chơ trong phòng đựng đồ suốt nhiều năm ròng. Dạng cây thông lắp ráp như món đồ chơi, tiện lợi, đỡ rác nhà. Tú Chi được mẹ đỡ đầu người Séc sắm cho năm cô lên tám, cũng chỉ duy nhất năm đó nó được trưng ra. Đêm 24, Tú Chi đội mũ ông già Noel, háo hức đợi. Mãi hơn nửa đêm, bố mẹ mới đi làm nhà máy về, ngủ khèo.
***
Tầm chiều tối mùa đông là lúc hai mảng màu đối lập choảng nhau, nền trời đen kịt chọi mặt đất trắng xóa tuyết. Thiên Ly ngồi bệt giữa bếp, hết nghiêng đầu sang trái lại sang phải, cười ngớ ngẩn ngắm các miếng bánh nhỏ đã vẽ kem hoàn chỉnh, như người mẹ ngắm đứa con đỏ hỏn. Chiếc máy ảnh trong tay Thiên Ly đã chộp cả trăm tấm. Mẹ giục mãi cô mới lề mề rời đi tắm táp, chuẩn bị dự tiệc.
Gội đầu xong, Thiên Ly như tỉ lần trước để kệ tóc xù ướt nhẹp, từng giọt nhỏ hết xuống vai và lưng áo. Mẹ cầm máy sấy rượt bé lì quanh nhà hệt mèo Tom và chuột Jerry. Như hầu hết các tập phim hoạt hình, mèo mẹ không tài nào nắm được nhúm tóc của chuột con. Mèo mẹ bực tức cảnh cáo nếu sau này chuột con lấy phải chuột cống, cứ trơ lì thể nào cũng nhừ đòn. Chuột con xùy dài một tiếng xem nhẹ.
Người Praha gốc thường được nhắc đến với sự kiêu ngạo, cao sang, giàu có. Người Việt ở Praha thường được nhắc là dân phố lắm của, làm ăn to, sành sỏi. Hơn triệu dân của cả thủ đô lớn không thể túm gọn trong một bao tải, nhưng tóm lại một góc hiện thực. Không ít những doanh nhân Việt ở Praha có công ty riêng, chi nhánh, tài sản trải rộng khắp cộng hòa Séc, lấn sang cả các nước lân cận. Những buổi tiệc của cộng đồng Việt tại Praha vì thế rất hoành tráng.
Thiên Ly líu ríu bám sau mẹ như sẻ nhỏ, ánh mắt nhắm thẳng lối đi, không thèm nhìn bất kỳ ai hệt tiểu thư kênh kiệu. Lúc mẹ dừng lại chào người quen, cô đứng nép sau mấp máy môi câu chào như làm khẩu hình miệng, chẳng ai nghe thấy gì ngoại trừ chính cô. Đã từng có nhiều người phàn nàn với mẹ, Thiên Ly đi ngang qua không thèm chào hỏi. Họ đánh giá cô mới tí tuổi đã có tính khinh người giống bố cô y sì.
Nào có! Thiên Ly thề! Cô rất căm bản thân khi chỉ mỗi một câu chào to rõ cũng không thốt ra nổi, cứ như bị cục kẹo chắn ngang cổ họng. Lắm lúc, Thiên Ly giận chính mình cứ ngại ngùng một cách ngu ngốc.
Duy nhất Thiên Ly lạc lõng trong tối nay, hay chính xác đó là phong cách chán òm của cô trong những bữa tiệc với cộng đồng Việt. Lứa tuổi như Thiên Ly ở đây đầy rẫy, bước vào nhà hàng là nhanh chóng bắt lấy tín hiệu của nhau, thân thiết quây thành một góc trẻ náo nhiệt. Những chàng trai diện vest chỉnh tề, những cô gái diện các bộ váy bắt mắt, phủ lên mặt lớp trang điểm thu hút, kiểu tóc cầu kì. Họ phù hợp và hoàn hảo trong bầu không khí tiệc tùng.
Thiên Ly gây chán mắt trong chiếc áo dạ đắt đỏ, tóc tai sơ sài cứ cắm đầu bước theo chân mẹ. Cô tự cô lập chính mình, không chịu thò chân khỏi lớp vỏ và chạy nhào vào đám đông. Những cô nàng xích mích với Thiên Ly hôm bữa hè đã xin lỗi cô, nhiều lần họ rủ cô đi chơi hay mới đây là chuẩn bị tiết mục cho tối nay, cô đều từ chối.
Cái nhìn của Thiên Ly ngày trước về họ là nông cạn. Những người bạn sinh ra ở đây đa số đều rất đáng yêu, nhanh hòa đồng và thoáng tính. Họ là những đứa con được hai nền văn hóa trái ngược chuyền tay nhau. Họ ở trường lớp, ở ngoài đường là những cô cậu có lối sống tây thoải mái, tự dọ. Bước về nhà, họ như đeo vào tay chiếc còng, sần mặt trong những ép buộc, mắng mỏ, so sánh. Họ sẽ dần xa lánh nền văn hóa gò bó, ngạt thở hơn.
Thiên Ly đã hiểu. Cô không mến cũng không ghét họ, chỉ là cô không muốn ép mình xây dựng một tình bạn hời hợt.
Gia đình Thiên Ly ngồi tại chiếc bàn toàn những người có máu mặt, vị thế. Thiên Ly đã sớm quen mặt họ, họ cũng nhờn mặt cô bé luôn ngồi kè kè bên mẹ trong bàn tiệc người lớn. Điều khiến các tế bào trong người Thiên Ly không ngừng hú hét là, tối nay, cô ngồi ngay cạnh bác Vũ Thừa Nhân. Đại diện người Việt do chính phủ Séc bổ nhiệm, năm cộng đồng Việt Nam được công nhận là dân tộc thiểu số.
Bác Vũ Thừa Nhân có phong thái nhàn nhã, uyên bác, nét cười thi vị thâm thúy, tưởng chừng như không một hạt bụi qua nổi ánh mắt trải đời của bác. Vợ bác Vũ Thừa nhân, bác Debbie Vũ là giáo sư toán tại đại học Charles danh tiếng hàng đầu Séc. Bác lạnh lùng, khó tiếp cận, trái biệt hẳn bác trai đang thoải mái tiếp chuyện. Một đôi trái dấu, chồng nóng vợ lạnh rất thú vị.
– Bé con có bộ tóc đẹp quá! – Bác Vũ Thừa Nhân chợt ngoảnh sang Thiên Ly khi đang mắc kẹt giữa những lời thăm hỏi tới tấp, bác cười – Cỡ chục năm rồi bác mới thấy mái tóc đen, tự nhiên thế này.
Thiên Ly ngạc nhiên, lần đầu tiên có người khen tóc Thiên Ly. Tóc cô rất dày, đặc biệt lúc gội đầu xong thường xù tung như đống rơm. Mẹ và Tú Chi rất ngứa mắt với mái đầu của cô bé, luôn dọa sẽ cầm kéo cắt phăng ngay lúc cô ngủ.
Đàn ông nói chuyện làm ăn, uống rượu. Phụ nữ tám chuyện chồng con. Trong lúc các mẹ khác khen con nức nở, tung con lên trời, mẹ Thiên Ly lại hất cô bé xuống rãnh cống. Mẹ chê bai cô đủ thứ, nhất là tính lầm lì không chịu mở miệng nói chuyện, nhác ăn, không nữ tính, không biết điệu đà. Mẹ và chị mua sẵn cho mỹ phẩm này nọ cũng chẳng động tới.
Bác Vũ Thừa Nhân bỗng vỗ nhẹ vai Thiên Ly đang cúi sầm mặt cắn hạt hướng dương trước tràng chỉ trích liên hoàn của mẹ. Bác lên tiếng bật lại mẹ Thiên Ly:
– Mẹ biết bạn trai mới của Miley Cyrus không? Mẹ biết công chúa nhạc đồng quê Taylor Swift đã chuyển sang hát pop chưa? Mẹ biết ngôi sao ” How I met your mother ” là đồng tính không? Mẹ không biết gì đúng không? Đấy, con quan tâm những thứ mà mẹ không hiểu, không chia sẻ được cùng, sao mẹ cứ đòi hỏi con điều ngược lại? Con chịu lắng nghe mẹ than thở những nếp nhăn, bụng mỡ là con tâm lý lắm rồi. – Bác Thừa Nhân nhờ nhân viên đổi hộ cho Thiên Ly bát soup nóng hơn, tiếp tục bảo kê cô bé – Mẹ không được so con với con nhà người ta, vì con không so mẹ với mẹ nhà con người ta. Và, thách đố con nhà người ta thương mẹ như con đấy!
Mẹ Thiên Ly phá lên cười khi bác Thừa Nhân cứ bênh con gái mình chằm chặp. Bác còn nói thẳng tưng:
– Cậu chê Thiên Ly nữa, tớ nuôi. Bây giờ đào đâu ra con gái ngoan hiền thế này. Ôm kho báu trong nhà mà không biết gì cả?
– Vũ Bảo nhà anh chị mới là kho báu ấy. – Mẹ Thiên Ly nói – Mới sang nhìn thấy Vũ Bảo là em muốn bắt cóc rồi. Khen không xuể luôn. Quá tuyệt!
– Được rồi, để hôm nào anh quăng sang nhà cô cậu con trai ăn hại của anh. Đảm báo cô nuôi em ấy một ngày thôi, cô khóc nhè luôn!
Bác Debbie cười khẽ. Nhắc đến con trai, nét lạnh lùng của bác gái tan chảy sạch. Đôi mắt xanh ấm áp như tẩm mật ong.
Bỗng phát ra chuỗi âm thanh ồn ào bắt nguồn iếng từ những dãy bàn ngoài cùng. Một ông chú từ góc bàn xa tít đứng dậy kêu to:
– Con trai bác Thừa Nhân đến rồi nhé! Ôi giời, ông tướng phong độ ghê quá luôn.
– Phong độ? – Bác Thừa Nhân nhíu mày như thể từ mới nghe không hề nằm trong từ điển, bác xua tay chối bay chối biến – Thế không phải! Con trai tôi bẩm sinh đã giống phường ăn cướp cơ!
Một tràng cười phá bung ra trước lời dìm dập. Chỉ mỗi Thiên Ly biết bác Thừa Nhân suýt hét to sau cú dậm mạnh lên chân của bác Debbie.
Chàng trai tóc đen ngắn kiểu mái cắt lớp rảo bước đĩnh đạc giữa lối đi, rất lễ phép chào hỏi người lớn. Màu tóc đen cùng những đường nét Âu Á pha trộn trên gương mặt góc cạnh là sự phối hợp quá đỗi tuyệt hảo. Jay trong bộ sack suit đen kiểu mỹ sang trọng là tượng sáp khiến người ta trầm trồ. Hệt như chỉ một bức chụp anh trong cái máy ảnh rẻ tiền, cũng dư sức lên bìa các tạp chí thời thượng.
– Cháu xin lỗi các bác, các cô, các chú, các dì, cháu đến muộn. Cháu bị tắc đường. – Jay cất lời xong, anh tiến thẳng tới bác Debbie, cúi đầu thơm má mẹ một cái rồi mới trở sang chiếc ghế trống còn lại, ngay kế mẹ Thiên Ly.
– Cháu nhà lễ phép quá. Cứ gọi ” mọi người ” cho nhanh cháu ạ. – Một bác gái hướng Jay mỉm cười, mắt rực sáng y chang các mẹ quanh đây, đều rất ưng Jay và muốn xách anh về làm rể.
Bác Thừa Nhân lắc đầu phản đối:
– Không được đâu! Bằng vai phải lứa mới xưng mọi người chứ!
– Anh khó tính, khắt khe quá. – Mẹ Thiên Ly chặc lưỡi.
Đến lượt mẹ là bảo mẫu chăm Jay từng tí. Mẹ í ới gọi người bê phần soup nóng của Jay ra, hỏi han linh tinh đủ thứ, nào là ngoài trời có lạnh không, nào là ăn có ngon miệng không. Chẳng phải chỉ riêng với mẹ Thiên Ly, Jay đáp lại lời người lớn rất từ tốn, có đầu có đuôi. Nhưng với mẹ Thiên Ly, anh tự nhiên gần gũi hơn như rất hồn nhiên ăn hộ mẹ suất gan ngỗng. Mẹ Thiên Ly tay cứ để sau lưng Jay, cười hiền nhìn anh ăn như thể đó là con trai mẹ. Trong lúc các ông lớn đang hăng máu tranh luận chuyện chính trị, mẹ thỏ thẻ kể cho bác Debbie chuyện đêm qua mẹ đâm móp xe Jay. Không một cái cau mày trách cứ, anh nhiệt tình giúp mẹ lái xe khỏi dốc, nhẹ nhàng giải thích cho mẹ thiết bị ABS cùng ESP lắp trên xe rồi lao thẳng tới đại học.
– Không sao, không sao. Kể cả người móp cô cũng đừng nghĩ ngợi. – Bác Thừa Nhân nói xuề xòa.
Lại một cú dậm chân đau điếng khác từ bác Debbie. Bác Thừa Nhân suýt sặc rượu.
Đột nhiên, mẹ Thiên Ly thân thiết choàng tay qua người Jay khi anh đang ăn tôm chiên xù, mẹ nghiêm túc tuyên bố:
– Hiện tại con yêu ai, chơi bời thế nào là quyền tự do của con, con cứ thỏa thích. Nhưng khi em nhà cô lớn rồi, con phải yêu thương em đi nhé. Cô là cô nhắm con làm con rể rồi đấy!
Jay cười khẽ, đứng dậy tiếp rượu với mấy ông chú đã ngà ngà say.
Mấy mẹ khác tỏ ra khó chịu khi mẹ Thiên Ly tự ý giật Jay làm của riêng, họ nóng mặt khi mẹ tự tiện gán ghép Jay cùng con gái mình. Mấy dì thầm thì chê thẳng Thiên Ly trước mặt mẹ rằng cô là đứa không miệng, không biết trên dưới, cậy bố giàu có đâm ra khinh khỉnh, chảnh chọe. Mấy mẹ chỉ sang các dãy bàn khác lớp trẻ tụ tập rôm rả, rồi nghi ngờ Thiên Ly tự kỉ nặng, cần đi điều trị tâm lý. Thậm chí, mấy mẹ còn bàn tán Thiên Ly chỉ toàn hội hè cùng bọn tây, kiểu gì cũng quan hệ tình dục bậy bạ.
– Đủ rồi! Mấy cô đừng quá đáng phán xét Thiên Ly nữa! – Jay giữ nguyên sự lễ độ nhưng giọng nói lạnh toát như thoát ra từ ngăn đá tủ lạnh, rồi anh quay sang mẹ Thiên Ly, nói rất khẽ – Mẹ con mình phải tin em.
Một số người trong bàn tiệc im phăng phắc. Jay cũng im lặng ăn sang món tôm chiên xù. Qua người mẹ Thiên Ly, nửa ánh mắt của anh ném sang phía cô bé con đang được mẹ Debbie cắt cho khoanh bánh ngọt, hoàn toàn chẳng biết tới sau lưng mình đang bị dèm pha, nói xấu tả tơi. Anh chợt vươn tay lấy đĩa hướng dương đầy ở giữa bàn đổ hết sang chiếc đĩa đã vơi của Thiên Ly, cô ngẩng mặt sửng sốt nhìn anh như những người quanh đó. Anh búng cho cô nét cười nửa miệng rất ấm.
Tiệc đêm ngày 22 tháng 12, trong mắt mọi người, chàng trai lai vốn là con cưng của cộng đồng nghiễm nhiên đã là chồng tương lai của cô bé lầm lì.
—–
Chap này hơi bị dàiiiiii đấy nhé ~~ Các bạn chắc tưởng mỗi Thiên Ly hay đấu đá cùng Jay, nhưng thực ra bác Thừa Nhân là người mới hay chặt chém nhất. XD
ps: các bạn cmt nhiều cho mình nhé :””)