Jay đã ở cùng người phụ nữ đó sáunăm rồi. Cậu ấy hãi hùng sự mê tín, nhưng lại tôn sùng cô ta như một loại hình tín ngưỡng.
Vào một sáng xấu xí, trời âm u, mây xám xịt, gió thổi mạnh bạo, trong một vùng khỉ ho cò gáy của làng quê châu Phi, người đàn ông trẻ khoác bộ đồ bảo hộ đứng bên những xác chết đen đúa. Nhớ mẹ, nhớ EM.
—-
Đêm chìm sâu dần. Màu đen thẳm soán ngôi chúa tể ngự trị trần thế, hả hê bắt ép vạn vật nằm thin thít trong bóng đêm. Mảnh trăng khuyết be bé ngủ dặt dẹo sau tảng mây nặng trịch, vấy lên nền trời đục ngầu chút ánh sáng le lắt. Gió tạt xiên, đám lá kim rung rinh.
Sắc tối om tràn lênh láng như cơn lũ dữ, phủ chụp lên cơ thể đang nằm co theo tư thế bào thai trên giường bệnh. Hệt một sinh mệnh may mắn sóng sót sau vụ đắm tàu, đang bấu víu tấm gỗ trôi lềnh đênh giữa lòng đại dương rộng lớn. Đôi mắt đen mở to tháo láo, ánh nhìn nhọn hoắt xoáy vào màn đêm đặc sánh đang bủa vây khắp chốn. Đôi bàn tay siết chặt thủ sẵn thế đề phòng, các cục xương nổi cộm trên mu bàn tay, các đầu móng cụt lủn cắn sâu vào lòng bàn tay.
Gã lại xuất hiện. Mỗi đêm Thiên Ly lại gối đầu nỗi sợ hãi ám ảnh. Giữa đêm đen tối mịt, thoắt cái bóng đen cao gầy sẽ sà đến bên giường, những ngón tay dài, khô với vết chai cầm bút sẽ mơn trớn bừa bãi. Một dòng điện mạnh vuốt dọc sống lưng Thiên Ly. Cô rùng mình, vội hất chăn chui tọt xuống gầm giường, ngồi bó gối, cúi nhìn những ngón chân co quắp trên sàn.
Mười hai tuổi, bộ óc non được tiếp nạp những kiến thức giới tính vỡ lòng từ sách vở báo chí, đủ để nhận biết mình đang lọt thỏm trong vòng tay của gã tri thức bệnh hoạn. Thiên Ly bắt đầu trốn chui trốn lủi, tìm trăm phương ngàn kế lỉnh khỏi hang cọp. Gã dễ ợt túm cổ cô như con gà ngóe chạy nhặng trong khoảnh vườn nhỏ xíu. Hung hăng đàn áp sự chống cự, phản kháng yếu xìu của cô bằng những trận đòn tướt máu, gã đánh bom vào tâm lý cô những lời khủng bố rùng tợn.
Một lần cô điên tiết đốt sạch đống tài liệu ôn luyện lẫn xấp bằng khen của gã, trong quãng ngày quẫn bách. Gã lồng lộn dùng thắt lưng da vụt cô từ giãy nảy, la hét, khóc rên đến thu mình ngồi im một cục với bộ áo quần rách tươm, bết máu. Mất hai ngày vật vã tìm kiếm, lục tung mọi xó xỉnh, gã mới thấy cô bé rúm ró bó gối dưới gầm giường nhà kho. Lần đầu tiên, gã khóc. Không bao giờ gã còn mắng mỏ Thiên Ly nửa lời hay động vào cô bé dù nửa cái bẹo má, cho tới tận lúc sang Úc.
Năm sáu tuổi được mẹ gửi sang nhà gã học piano, Thiên Ly luôn được gã cưng chiều, chăm chút từng ly từng tý. Cô chạy nhảy ngã toạc miếng da, nghịch linh tinh sứt móng tay, gã cũng giật thót. Cô biếng ăn cả ngày không động tới một hạt cơm, gã khổ sở nằn nèo dụ dỗ cô từng thìa cháo con. Ngoài việc học, gã không chơi nhởi đàn đúm, rất hờ hững với mọi quan hệ và chỉ dồn hết thương yêu, sự chú ý lên cô bé con.
Có một hội chứng mang tên Stockholm được biết đến từ vụ cướp ngân hàng chấn động tại thủ đô Stockholm, Thụy Điển vào năm 1973. Một con tin sau khi bị bắt cóc năm ngày đã quay ra bênh vực bọn cướp. Lật ngược những trang lịch sử cũ, hội chứng Stockholm thực chất đã xuất hiện từ xa xưa. Những phụ nữ Sabines khi bị quân La Mã cuỗm về làm vợ đã đứng ra bảo vệ gia đình mới, lúc quân Sabines tràn sang giải cứu. Hoàng hậu Helen tuyệt đẹp xứ Sparta, Hy Lạp khi bị hoàng tử Paris bắt cóc, đã không chịu trở về với nhà vua Menelas, tạo nên cuộc chiến tranh thành Troy.
Các nhà phân tích tâm lý có những giải thích thâm sâu rằng, hội chứng Stockholm là một trong những bản năng sinh tồn của loài người. Ngay từ thưở lọt lòng, những đứa trẻ sơ sinh đã phải lệ thuộc vào người mẹ nuôi nấng, cho bú, bế ẵm rồi trở nên gắn bó, khăng khít theo thời gian. Hội chứng Stockholm thể hiện rõ rệt nhất ở người phụ nữ Jaycee. Cô bị tên quái vật cuồng dâm Philip Garrito giam bắt từ năm 11 tuổi, trong một túp lều tạm bợ phía sau nhà. Suốt 18 năm ròng, Jaycee đã bỏ qua mọi cơ hội trốn thoát và có chung với hắn hai người con.
Đáng tiếc cho gã, Thiên Ly hoàn toàn miễn nhiễm hội chứng Stockholm, các dây thần kinh không dám bung khỏi sự kiểm soát đanh thép của cô bé. Tâm lý và não bộ Thiên Ly vô cùng thông suốt, rõ ràng hệt dòng nước trong vắt không chứa chấp bịch nylon dơ bẩn. Chưa từng một tia mảy may xót thương len lỏi trong Thiên Ly, khi tận mắt thấy gã đội mưa bão lao đi giữa khuya khoắt, chỉ để mua gói hạt dẻ cười cô thích mê. Thiên Ly chưa hề rung rinh một tý xíu, khi nửa đêm hé mi thấy gã ngồi vật vờ cạnh giường chống chọi với cơn sụp mí, xoa đầu cho cô đỡ khó chịu trong trận ốm liệt.
Nhiều năm qua, mỗi khi chợp mắt, một giấc chiêm bao đẫm máu lại quệt qua quệt lại, như con lắc đung đưa trên mỗi giấc ngủ của Thiên Ly. Trong căn nhà hoang vắng vẻ văng vẳng tiếng côn trùng ngóc đầu đón đêm, cô cười sằng sặc, cầm con dao găm vui thích róc từng miếng thịt của gã…
Tiếng giày chậm rãi khua khoắng ngoài hành lang yên ắng. Thiên Ly nhào vội lên giường, nhắm nghiền mắt, vờ buông hơi thở đều đặn. Sống với hổ dữ, tâm lý luôn đề cao cảnh giác đã tôi luyện cho Thiên Ly những phản ứng cực nhạy với tiếng động. Một tà áo trắng bước vào, hmmm một tiếng dài ngoằng trước chiếc cặp điện tử nối với hệ thống máy móc đầu giường đã tuột khỏi đầu ngón tay Thiên Ly. Andrew không truy hỏi, cũng chẳng vạch trần giấc ngủ lừa đảo của cô bé, chỉ khẽ hỏi:
– Một đến mười. Em còn đau ở mức độ mấy, Lily?
– Không! – Thiên Ly đáp nhát gừng. Cô hờn Andrew chiều hôm đó đã đứng nghe ngóng cuộc đối thoại của cô với cảnh sát, như tay sai của Jay nằm vùng chực chờ động tĩnh.
Trái với đống người trên quả địa cầu lắm kỳ quặc, Thiên Ly dở tệ khoản ảo tưởng vị trí của mình trong lòng người khác. Cô đủ thông minh, tinh tế để nhận ra giá trị của cô đối với Jay còn thua cả chiếc bánh mì, cô chẳng có một tí ti quan trọng gì sất. Thế nên đêm giáng sinh anh đã chẳng thèm đưa cô về nhà anh, mà tống tạm vào phòng khách sạn thuê cho cô bồ.
“ Em có thể tố cáo, khởi kiện cho bõ tức, nhưng Natalie sẽ trắng tội. “
Lời tuyên bố bất cần của anh như một cú đạp mạnh khiến cô tưng tức suốt nhiều ngày. Cô không nhàn rỗi tự vùi đầu vào tủi hờn, rấm rứt vì sao anh chẳng lo lắng cô suýt bị thần chết móc mất linh hồn, tức tưởi vì sao anh chẳng nỡ buông một lời hỏi thăm dù ngắn cũn, nức nở vì sao anh tỉnh bơ, chẳng an ủi, chẳng cắn rứt. Cô không ấu trĩ, không dở hơi, não cũng không khuyết mất mẩu nào, đâu thể điên khùng trách móc người dưng lo đỡ mẹ anh ta, mà chẳng chịu ngó ngàng tới mình quằn quại thế nào.
Cảm tạ nhát đâm của Natalie và thái độ của Jay là những cú hích lớn khiến cô quên phắt người đàn ông không thuộc về mình. Thế thôi!
– Giả sử Natalie đâm trúng Hadewych thật, Jay cũng sẽ đối xử với chị ấy như em huh? – Thiên Ly đột nhiên xốc chăn ngồi dậy, trưng ra biểu cảm thắc mắc tợn.
– Không, cậu ta sẽ trả tiền viện phí. Thẻ bảo hiểm Netherlands đâu có giá trị ở Séc! – Andrew tỉnh bơ nhún vai.
Để biết rõ một người đàn ông, hãy nhìn lũ bạn của anh ta. Xem kìa, cái trò đùa cợt thả ga mà nghiêm túc như bàn chuyện chính trị của Andrew, hệt Jay.
Tay chơi Andrew phì cười trước tia nhìn dữ dằn của Thiên Ly. Anh rót thêm nước ấm từ ca giữ nhiệt vào chiếc cốc rỗng của cô bé, hắt ra một cú thở mạnh:
– Jay đã ở cùng người phụ nữ đó sáu năm rồi. Cậu ấy hãi hùng sự mê tín, nhưng lại tôn sùng cô ta như một loại hình tín ngưỡng.
Y đúc lời Pink từng nói, khi Natalie nằm viện sau trận bạo hành của gã người Ý. Thiên Ly thốt lên một tiếng ồ sặc mùi châm biếm, bôi bác. Khoanh tay gieo ánh nhìn chế nhạo vào bờ tường trắng toát, tỏ vẻ ghét cay ghét đắng khi cái tên chết dẫm kia vụt qua tai. Cô sẽ thù Jay cả kiếp, lại không đành cắt tiệt mối quan hệ với những người mà cả cô và Jay cùng thân quen, nhất là Pink. Cô càng không muốn mỗi khi đối mặt với họ, chủ đề về Jay lại nhảy ra.
– Chị Joana dễ mến thật đấy! – Thiên Ly lái sang một câu chuyện mới mẻ, nhưng vẫn có cùng tiếng nói chung với người đối diện.
– Thôi đi, anh mắc cỡ lắm! – Andrew ôm mặt vờ ngượng như bé con.
Tối hôm đó, anh ngồi trên chiếc bàn đựng đồ đạc, tán gẫu với Thiên Ly ngồi hóng hớt trên giường bệnh. Cô moi được chút ít thông tin về Natalie, sau lần sẩy thai mấy tháng trước, tâm tính của chị ta rất gàn dở. Thường lén lút theo dõi, tấn công những cô gái nóng bỏng cặp kè cùng Jay.
Thiên Ly chỉ là một sự nhầm lẫn tai hại.
Không! Chính xác hơn, đây tạm gọi là sự nhầm lẫn cho đến một ngày, mũi tên chơi khăm của thần Cupid được bắn ra. Vào một sáng xấu xí, trời âm u, mây xám xịt, gió thổi mạnh bạo, trong một vùng khỉ ho cò gáy của làng quê châu Phi, người đàn ông trẻ khoác bộ đồ bảo hộ đứng bên những xác chết đen đúa. Nhớ mẹ, nhớ EM.
—————
:”) :”) gì chứ mình thích viết J cứ si mê Na rồi bị dân tình chửi rủa lắm =))
Với việc này, cũng hơi cá nhân, gã là một nhân vật Boo bỏ vào, vì boo thích khai thác các hội chứng tâm lý và các chứng bệnh biến thái, không phải ngược gì nữ chính đâu, mà làm nổi bật tính cách nữ chính. Thế thôi ạ, chứ các bạn đừng mong tìm được chi tiết ” ngôn tình ” trong vị ró…
^^