Đang đứng giới thiệu tên tuổi giữa lớp, thầy chợt liếc Thiên Ly, mắt ánh lên một tia sáng như phát hiện ra thứ hay hay.
– Chào bạn gái, sao em đến muộn thế?
– Bạn ấy có hẹn với bác sĩ, thầy ạ! – Anna nhanh nhảu trả lời hộ Thiên Ly, hiểu tính cô bạn cứ hay rụt rè vớ vẩn.
Thầy chặc lưỡi với Anna, tỏ ra không hài lòng với sự lanh chanh của cô bạn. Khi Thiên Ly về chỗ ngồi, thầy nhắc nhanh lại một lượt những gì mà cô gái nhỏ bỏ lỡ. Thầy vừa mới ra trường đã bị ” bắt cóc ” về đây, sẽ dạy khối 8,9 thể dục nam và xã hội. Buổi đầu, thầy ôn tồn nhắn cả lớp nhớ hợp tác tốt với thầy trong năm học tới, như bao giám đốc công ty vẫn dặn nhân viên phải chăm chỉ.
Một buổi hỏi nhanh đáp gọn diễn ra. Những học sinh láu cá liên tục đặt câu hỏi như đám phóng viên đang xoắn quanh một người nổi tiếng, nhất là các bạn nữ thích vẻ gương mặt mặt trắng trẻo búng ra sữa của thầy, chẳng khác gì những cậu chàng sinh viên. Thầy Daniel không dễ bị vặn vẹo trước những câu oái ăm của bọn nhất quỉ nhì ma, chỉ riêng một số câu hỏi có tính bới khoét việc riêng tư, thầy đưa tay kéo roẹt một cái ngang miệng, ra dấu bí mật không thèm bật mí.
– Chương trình học tới sẽ thú vị lắm! – Thầy úp mở khoe, ngồi hẳn lên mép bàn giáp viên.
– Về tình dục ạ? – Thomas đớp, mắt chơm chớp.
– Wow, thế thì đúng là quá thú vị! – Tiếng vỗ tay bộp bộp rộ lên từ phía sau.
Ở cự li gần, Thiên Ly nghe rõ tiếng thở nhẹ bực dọc. Thầy Daniel kêu hết nhóm-tung-hứng-ăn-rơ đứng dậy một lượt, hất cằm hỏi:
– Tôi đang nói, và các em vô tư nhảy vào miệng tôi thế à?
Nhóm kia liếc nhau cười chúm chím như những cậu bé con, hiển nhiên không hề biết sợ.
– Mỗi cậu, chép phạt ” Em sẽ không cắt ngang lời thầy Daniel nữa! “. 100 lần câu này. Làm ngay đi và cuối buổi học mang vào kabin* cho tôi!
[ Kabin: phòng giáo viên. ]
Nhóm-tung-hứng-ăn-rơ há hốc miệng cả kinh, lớp cũng ngạc nhiên chả kém. Có ngờ đâu một giáo viên trông hiền lành, vô hại như gà bông thế kia lại đáng gờm hệt quạ đen thế này.
Một hồi xin xỏ, nẳn nỉ đến tê lưỡi nhưng chẳng rũ bỏ được hình phạt, Thomas ngồi phịch xuống ghế, mặt gian manh lấy vở xé roạt một tờ giấy, hí hửng rung chân cười hê hê:
– Ta đây sẽ chỉ viết 99 câu thôi!
– Không phải khoe khoang gì đâu nhưng tôi thật sự biết đếm đấy! – Thầy nhại điệu cười đắc ý của Thomas, rồi cơ mặt lại co ngay về vẻ lạnh tanh như vũng nước mưa – Nhé Thomas, thiếu của tôi một câu thì cậu sẽ phải chép thêm 1000 câu!
Thomas méo xẹo.
Hình phạt cộp mác thầy Daniel này áp dụng riêng cho bọn con trai nổi loạn. Mức án nặng nhất, chép phạt 200 câu dành cho kẻ hồn nhiên văng tục chửi bậy. Giờ học của thầy Daniel đối với đám trai nghịch phá hẳn là tiết mỏi tay nhất, nhưng lại là tiết đôi tay khỏe re nhất đối với tất tần tật những thành viên còn lại. Thầy chỉ để học sinh ghi lưa thưa vài câu vào vở, hoặc cả buổi bốn lăm phút không động bút, chủ yếu bắt các bạn nhỏ thảo luận, đặt câu hỏi. Buổi học luôn giòn tan tiếng cười cũng phần lớn do cách nói chuyện duyên dáng, hóm hỉnh của thầy.
– Miniiii ! Ở Việt Nam chỉ có một đảng thôi à?
– Miniii ! Em có theo tôn giáo nào không?
– Miniiii ! Tiếng Việt viết thế nào? Lên bảng viết thử vài chữ đi!
Mini! Mini! Mini! … Cái-tên-không-phải-của Thiên Ly luôn được thầy gọi to, kéo dài giọng và cả lớp luôn ngoác miệng cười mỗi lần thầy kêu cô bạn tóc đen như thế. Không phải lưỡi thầy không uốn được chữ Lily, mà ngay từ lần đầu thầy đã nghe nhầm cô bé là Mini và cố chấp cố tình chẳng chịu sửa. Thầy bảo Thiên Ly là đứa bé tí tẹo nhất lớp, tên Mini chuẩn quá luôn. Thấy cô bé im hơi lặng tiếng nhất, thầy lại càng hay để ý và cạy miệng.
Một lần chủ nhiệm Pavel ghé lớp lấy tách trà bỏ quên vào tiết trước, nghe thầy Daniel kêu Thiên Ly như thế thì bật cười:
– Trong cái trường này, chỉ duy nhất cậu gọi con bé kiểu lạ lùng thế thôi đấy!
– Thế là chỉ mình tôi tốt bụng trong cái trường này!
Thầy Daniel nhún vai với Thiên Ly, rõ là đùa cợt nhưng mặt và giọng đều ráo hoảnh, tỉnh bơ. Diễn xuất chẳng kém cạnh Mr Bean nhí Martin. Và khi hai diễn viên đụng độ thì cả 9A phải cười bò lăn lộn.
Một hôm mát trời, Martin lại rúc vào tủ trốn tủ như tỉ lần khác. Thầy Daniel rón rén đến cạnh, đưa tay lên miệng suỵt một tiếng khe khẽ với cả lớp rồi hăm hở kéo chiếc bàn trống kê ngang trước cánh cửa tủ. Rồi thầy tỉnh bơ ngồi lại về bàn giáo viên, giở sổ lớp loạt xoạt:
– Ơ, Martin vắng hả?
Một tiếng hú vọng ra, như chó sói đứng trên đỉnh núi, rú lên dưới ánh trăng.
– A, Martin! Em ra ngay tra đi nhé, hôm nay kiểm tra đấy! – Thầy thả bộp tập giáo án, vờ như vừa đặt đề kiểm tra xuống bàn và nháy mắt với cô bạn lớp trưởng – Nhờ Lucie đi phát đề cho các bạn nhé!
Lucie rời chỗ ngồi, làm bộ rảo chân bước quay. Mấy kẻ tinh vi diễn vai quần chúng cũng rất đạt, nhao nhao hỏi bài.
Chiếc tủ cuối lớp rung lên dưới cái xô mạnh cửa của Martin. Cậu bạn gắt to:
– Thầy ơi,SOS! Thằng mặt mông nào nhốt em rồi!
– Chép phạt 500 lần câu „ Em sẽ không nói bậy! „ nhé, Martin!
– Cái gì 500? – Martin gào tướng – Nhiều nhất 200 thôi! Với lại thầy thấy đấy, tại thằng mặt mông đó chơi đểu em!
– Thêm lần nữa! Là 1000!
Martin sôi máu đạp chân xô tay ầm ầm, Ivan bàn cuối điếc tai phải đi mở cửa tủ. Vừa chui ra, cậu bạn chạy tót đến cạnh bàn giáo viên, tay khua khoắng miệng liến thoắng rất bức xúc.
Thầy Daniel nghịch nghịch chiếc di động vừa tịch thu được từ ai đó, đơn giản đáp:
– – Vì thằng mặt mông cậu rủa là thằng ngồi ngay đây này!
—
Chap 9 còn tiếp một phần nữa. Phần này mới là Mini, còn phần Em kìa ;;)
CHAP 9: Mini và Em (2)
” Mami phát hiện ra hộp pizza trong sọt rác nhé. Lần nữa mami bắt Em về thật đấy!
Nghỉ ngơi ngoan. Mami yêu Em nhiều nhiều! ”
Nhặt mẩu sticker thả vào ngăn tủ chứa sẵn vô số những mảnh giấy tương tự, Jay liếc đồng hồ, nhẩm ra mẹ Debbie đang trong tiết học nên chỉ gửi SMS, cái trò khỉ tốn thời gian mà anh vốn ghét thậm tệ. Jay chưa bao giờ nhắn nhít với ai, trừ mẹ. Người tình anh đầy rẫy, nhưng bạn gái thật sự thì chưa hề, vẫn là mẹ Debbie giữ nhiều ngoại lệ của anh nhất.
Với mẹ, Jay mãi là đứa trẻ không chịu lớn. Anh trải đời từ rất sớm, có thể là con cáo mưu mẹo, bộ óc già dặn như người trăm tuổi nhưng gần hơi mẹ, sẽ chỉ là cậu nhóc thích nũng, đòi ăn như ngày bé. Mẹ Debbi cũng chưa từng xem Jay là ” người nhớn “, dù anh đã ra riêng từ năm mười sáu tuổi và đã là chàng thiếu niên mang phong thái đĩnh đạc, chững chạc.
Mẹ Debbie luôn chăm Jay rất kĩ, thường ghé nhà lúc anh đi vắng, dọn dẹp những bừa bộn anh bày ra và chuẩn bị sẵn cả đống đồ ăn. Lần nào mẹ Debbi cũng nấu hơi thừa mứa để Jay không bị đói và ăn quàng sang đồ ăn nhanh.
” Mami, Jay về nhà rồi. Pizza do anh Fi Fi mang sang đấy. Mami phạt anh ta cắt cỏ đi! ”
Đổ thừa cho Filip là cái thú của Jay từ hồi còn là bé con ngậm ti giả, chuyên gia phá hư đồ chơi rồi khi bố mẹ phát hiện ra sẽ chỉ tay ngay về phía Filip đang ngồi quanh quẩn kế bên. Filip hiền như củ khoai, mặt đỏ lúng túng và rặn mãi chẳng ra lời chối cãi. Điệu bộ chật vật, tội nghiệp ấy lọt thẳng vào đôi mắt xanh lơ ranh mãnh và mầm mống ác ôn đã bén rẽ trong người cậu nhóc tóc vàng như thế. Jay ngày một lớn xác, ngày một thêm tai quái, lắm lúc thậm chí là quái thai.
Bắt cóc cún con nhà hàng xóm về chơi chán chê suốt cả ngày trời, Jay đổ cho Filip. Sút bóng khiến cửa kính bể toang, Jay đổ cho Filip. Vọt qua hàng rào dậm nát hết đám hoa cảnh, Jay đổ cho Filip. Bỏ chuột chết vào thùng thư nhà kế bên, Jay đổ cho Filip. Hơn chục con cá tươi ông ngoại mất cả ngày trời đi câu về, anh thấy thương chúng sắp bị đem rán nên âm thầm mang cả xô rút lại vào hồ, để rồi lúc ông ngoại còn chưa phát hiện đã tót đi mách tội Filip…
Làm anh thật khó, còn làm anh họ của kẻ quái vật như Jay thì chỉ muốn đầu thai lại.
Tỉ ti thứ Jay vô tình hoặc cố ý phá hoại, tất cả đều trút gọn thơm lên đầu người anh họ lớn hơn anh bốn tuổi. Không phải lá gan Jay bé ti chẳng dám nhận tội hay bẩn tính chẳng chịu nhận, mà do anh cứ thích thế. Như nhân vật phản diện thường buông lơi cái nhếch miệng ngạo nghễ trước nỗi đau đớn của kẻ yếu. Jay thấy sung sướng, thấy vui thích mỗi lúc Filip cứng họng, lúng búng bào chữa mãi không lại những lời buộc tội trắng trợn của anh, hay lúc Filip tức điên đến nỗi mặt mũi đỏ gay, nghiến răng kèn kẹt nhưng rồi vẫn phải lủi thủi đi thu dọn tàn chiến thay Jay, giống hệt hổ dữ trong vườn thú, muốn cào cấu những kẻ đang đứng ngoài cười cợt, chỉ trỏ nhưng không sao lao ra khỏi song sắt.
Xếp lego, ô tô điều khiển từ xa hay lắp ráp rô bốt đều là những thứ Jay thích chơi. Nhưng thật ra, người anh họ hơn anh bốn tuổi mới chính món đồ tiêu khiển khiến anh thích thú nhất trong quãng ngày thơ bé.
Suốt buổi sáng chỉ mới nhấp môi mấy ly rượu ở bàn tiệc, Jay đang đói như sói, anh cởi áo ngoài vứt lên chiếc sôfa đang dăng đầy sách và tài liệu rồi lao đi lục tủ lạnh. Gặm vài miếng táo mẹ Debbi đã cẩn thận gọt sẵn, Jay bỏ thức ăn vào lò vi sóng.
Chiếc di động ở phòng khách kêu réo khi Jay bị phỏng tay và đang bật ra một tiếng chửi thề.
– Nhớ cậu nhiều quá rồi đấy, đồ gợi tình đáng yêu!
– Còn sống cơ đấy?
Nghe tiếng Jay lạnh nhạt, dửng dưng và không chút bất ngờ khi nửa tháng trời mới liên lạc lại, đầu dây bên kia dỗi:
– Đừng dùng tông giọng ấy nói chuyện với tớ!
– Được rồi! Thế bao giờ thì lết về đây hả đồ quấy rối ti tiện?
Jay bưng tô goulash và đĩa bánh dumpling truyền thống của Séc đến cạnh chiếc laptop đã bật sẵn vài trang báo điện tử. Anh bật loa to di động, vừa ăn và vừa thăm thú trang blog của một nhà báo nổi tiếng.
– Muốn tớ về hả? Nhớ tớ à?
– Hơi hơi.
– Thế mai ra sân bay đón tớ, xong cuộc gọi này, tớ đi đặt ngay vé máy bay! – Người bên kia như đang nhảy cẫng.
Jay nhăn mi khi thấy bài viết về việc người Việt trồng cần sa, anh khẽ đáp:
– Để xem đã nhé. Mai tớ không rảnh!
– Kệ cậu. Tớ cứ đợi ở sân bay! – Người bên kia ương bướng.
– Nghe không Pink, tớ bảo tớ không rảnh! – Jay nạt. Anh dùng một trong những tài khoản gmail của mình và bắt đầu viết phản hồi bên dưới blog.
Một quãng im lặng rất ngắn, người bên kia tức giận khảo tra:
– Không phải đi với con nào chứ?
Jay lườm cái di động như muốn ném ánh mắt cáu gắt qua chiếc màn hình bé tẹo cho người bên kia, anh hừ miệng:
– Biết rồi cứ hỏi như bại não thế?
Ăn mắng nhưng người bên kia lại phá lên cười, giọng lại mềm và nhẹ như bông:
– Ngoan, bé ngoan! Tớ biết cậu không vì gái mà bỏ tớ đâu.
Jay không đáp, miệng bận ngậm khoanh dumpling trông rất tham ăn. Anh đang viết đơn thuế má cho công việc buổi chiều.
– Cậu đang mặc gì? – Người bên kia bỗng cười man rợ.
– Im đi, đồ lùn! – Jay mắng.
– Đoán xem, tớ có quà gì cho cậu nào? Calvin Kein, Gucci nhé!
– Để lũ khỉ đó lại ở Hungary, còn mang về Praha, tôi bắt cậu đội đầu!
Jay tắt phụt điện thoại sau một câu cảnh cáo. Anh vứt tô đĩa vào bồn rửa và đi tắm.
Sữa tắm của Jay chiết xuất từ cần sa, rũ bỏ stress rất hiệu quả và làm thư thái chiếc đầu luôn hoạt động với tần suất cao của Jay. Anh thích mùi thơm cỏ dịu dịu, độc lạ và thoảng hương hăng hắc dị dị. Jay đủ tính táo và khôn ngoan để không dính vào cần sa thật, nhưng những người IQ càng cao càng hay tò mò, càng thích kích thích và những trải nghiệm mới mẻ. Jay cũng từng thử thứ gây nghiện này, và đó sẽ là lần duy nhất.
***
Quăng mình lên chiếc giường có em gấu bông hãng Me to you to đùng, Jay ngả đầu lên lớp lông mềm mượt thơm thơm, hin hít mùi của em ấy. Anh ép mình phải chợp mắt đôi tý, nạp chút năng lượng. Buổi chiều anh sẽ bận rộn tại cơ quan thành phố.
Rất ít người biết Jay làm dịch vụ giấy tờ ngầm, như những kĩ sư IT thường giấu giếm nghề nghiệp của mình để khỏi bị làm phiền bởi những thứ vụn vặt. Anh phần lớn cố vấn các luật cho doanh nghiệp Việt đang muốn bước vào thị trường Séc hoặc những vụ lớn, cần luồn lách khéo léo. Không thể và không bao giờ giúp người này gia hạn hộ chiếu một tí, người kia nộp bảo hiểm một tí.
Jay rất ghét bộ phận người Việt lười biếng thế này! Những việc bé tí, giản đơn thế kia thì chỉ cần nắm chắc mấy câu tiếng, sao cứ phải kè kè theo người dịch vụ? Thế nên ở cơ quan thành phố cứ có mấy người dịch vụ Việt đứng sẵn cả ngày ròng ở đó, chạy đi chạy lại như thoi. Cơ quan cũng nhẵn mặt mấy người làm dịch vụ, và họ suy rằng người Việt mù tiếng tăm, chỉ ở đây giỏi moi tiền người dân nước họ. Nhưng thực chất, Séc cũng đang moi sức của nhiều lao động Việt.
Mới thiu thiu chút, tiếng chuông cửa chết tiệt cắt ngang giấc ngủ của Jay, anh ngái ngủ rủa một tiếng. Jay với tay lấy điều khiển tivi nhấn xem kênh chiếu camera phía ngoài hành lang, là anh bạn Dinox đang đứng nhún nhảy, vẻ rất phấn khởi và khoái chí.
– Hey, cậu không tin nổi những gì tớ sắp nói đâu Jay! Simona đã đồng ý sống chung với tớ! Tuyệt không? Tuyệt không? – Dinox cười híp, mũi nhăn rất mãn nguyện như mèo con vừa nhăm xong miếng cá rán.
Jay đứng chặn trước cửa, không hề có ý định cho Dinox lách vào và cũng chẳng hề có ý định chia sẻ niềm vui của bạn. Giọng anh rất phũ phàng và gây mất hứng:
– Chừng nào Simona là bồ tớ thì cậu hãy nói những việc dở hơi này! Giờ biến đi!
Dinox túm vội tay Jay khi anh định bỏ vào nhà:
– Tớ sẽ đến chỗ Simona, còn nhà tớ sẽ cho thuê. Đã có người liên hệ rồi, cậu soạn hộ tớ hợp đồng nhé! – Dinox năn nỉ.
Jay quay lại nhìn Dinox, nhướn nhẹ mi đầy lười biếng:
– Biết làm tình không?
– Cậu hỏi lạ. Sao lại không nào? – Dinox xời một tiếng dễ dàng như ăn kẹo.
– Vậy cậu nên học soạn hợp đồng thuê nhà trước khi học làm tình, nhé!
Jay giật mạnh tay khỏi Dinox, đóng cửa cái sầm ngay trước đôi mắt đang trợn tròn của cậu bạn thân.