– Em có tất thảy bao nhiêu đôi giày?
– Thiên Ly!
Giọng nói sau lưng như nhánh cây khô móc cổ áo Thiên Ly khi cô đang xăm xăm tiến thẳng đến quầy tính tiền dài ngoằng. Thoáng khựng người, Thiên Ly càng bước nhanh hơn như ma đuổi. Phút chốc, Jay đã đứng ngay trước mặt cô nàng, cao lớn tựa thân cây cổ thụ, còn Thiên Ly nhỏ bé như lá mầm mới nhú sau trận mưa. Anh cúi, cô ngẩng, hai ánh mắt chạm nhau giữa không trung.
– Boo Boo không ăn cá đâu, hâmmy! – Jay thả mấy gói Royal Canin vị bò, vị sữa xuống chiếc làn rồi cướp luôn nó khỏi tay Thiên Ly, cầm hộ như thể hai người đi chung.
Thiên Ly đem gói cá quay ngược lại gian hàng còn đượm hương nước hoa đắt đỏ lẫn chiếc hôn nồng nàn. Tia sáng nhọn hoắt ánh lên trong mắt Thiên Ly rồi tắt ngúm trong tích tắc ngắn cũn, tựa hồ đốm lửa đỏ rực trên đầu điếu thuốc bị ngón tay cái dí bẹp. Cơn ghen tức của Thiên Ly những ngày đầu yêu thầm lồng lộn như vó ngựa hoang dại hung hãn dậm nát thảm cỏ, những ngày hôm sau nghẹn nghèn như cục kẹo đắng nghét mắc kẹt trong cổ họng, nhưng ngày hôm nay thì nó đã phát triển thành một chứng đau nhức mãn tính, buộc phải ngậm tăm chịu đựng. Giống như bà lão ê ẩm mình mẩy trong những ngày mưa gió.
Âu yếm áp hộp thịt sống lên má như nhân tình, Jay khẽ hít sâu, reo lên:
– Thịt! Anh thích ăn thịt này này! Thích ơi là thích!
Thiên Ly ném cho anh cái gườm mắt tôi-quan-tâm-đấy? Dù trước điệu bộ con nít của chàng trai lai, cảm giác thích thú rộn rạo đang nhảy chân sáo trong lòng cô gái nhỏ. Cô giả bộ dạo bước loanh quanh các gian hàng tìm kiếm thứ gì đó. Xỏ một tay trong túi quần rảo bước cạnh bên cùng ánh mắt háu ăn mơ màng, Jay liếm viền môi trái:
– Thịt rán cháy cạnh, mặn ngọt, gia vị thật cay, ăn cùng cơm nóng sốt dẻo. Quá hoàn hảo!
Thiên Ly thờ ơ ờ một cái, thanh âm hờ hững thậm chí không vọt ra khỏi làn môi đang khép chặt. Cô đặt tay lên đầu gối, cúi người ngắm nghía mấy loại mì ăn liền nhập khẩu từ Việt Nam bằng đôi mắt nhóm lên tia gần gũi, mừng mừng. Jay bỗng dưng ngồi sà xuống ngay bên cạnh, ghé sát mặt cụng trán cô gái nhỏ cái khẽ, thẳng thừng xin xỏ:
– Trưa anh ăn chực nhà hâmmy nhé?
Thiên Ly thô bạo đưa tay xô mạnh khuôn mặt triệu đô.
Trưa loãng nắng. Từng cụm mây trắng muốt bện nhau trôi thả bồng bềnh trên vòm trời xanh trứng sáo. Những tia nắng hình rẻ quạt chiếu xiên qua kẽ lá.
Đôi Air Jordan 1 đỏ đen nằm cạnh đôi converse Chuck Taylor xanh trắng, mũi giày thẳng thớm cách mặt tường khoảng một centimét, mặt trong của thân giày chạm khít nhau. Cách để giày phản ánh chủ nhân của chúng thuộc kiểu người theo đuổi sự hoàn mĩ điển hình, sẽ không bao giờ vẽ hình tròn mà thiếu compass. Kế bên là đống giày xiêu vẹo rối mắt, chiếc bung dây lòng thòng, chiếc nhàu nhĩ phần thân, chiếc bẹp dí phần đế. Tố cáo thói cẩu thả của chủ nhân, thường là đám trẻ nít mải chơi mới về tới ngưỡng cửa liền cuống quít chà gót chân, khẩy đế giày rơi xuống rồi tót đi ôm ấp đống đồ chơi. Cạnh giá để giày còn có bốn chiếc giày đỏ nhỏ xíu của cún con.
Như mọi ngày cuối tuần khác, phòng khách nhà Thiên Ly là bãi chiến trường của đội quân nhí quậy phá siêu phàm. Gấu bông con đầu bự phơi bụng nằm lăn kềnh, gấu bé con tự kỉ úp sấp lưng, con ngửa mặt ngắm trần nhà. Những khối lego nằm la liệt trên mặt sàn, lăm le đâm phập lòng bàn chân của kẻ lơ đãng dậm lên chúng. Các cuốn tập viết mở toang, lộ ra trang vở lem vết ố nâu nhànnhạt sau lần đánh đổ cốc sữa ca cao, mép vở quăn tít sau lần cuộn tròn làm loa gào thét. Loạt bút màu không đậy nắp nằm lăn lóc trên bức tranh nguệch ngoạch, lẫn trong các mảng màu bị bôi trét loạn xạ còn có cả nét hằn đen thui của bút kẻ mắt, lớp nhũ óng ánh của thỏi son cắp ra từ bàn trang điểm trong phòng ngủ Thiên Ly.
Mấy đứa nhóc được gửi đến đây đều là con của những các cô chú, anh chị làm trong tiệm nails, nhà hàng, quán ăn, sòng bạc do bác hoặc bố mẹ Thiên Ly sở hữu. Hầu hết người lớn ở đây cả tuần luôn bận ngập đầu. Nhà có trẻ nhỏ thường gửi cho bảo mẫu tây chăm bẵm bé từ thưở đỏ hỏn nằm lọt thỏm trong nôi. Tận đến khi bé lẫm chẫm cắp sách tới lớp, mỗi cuối tuần vẫn phải nhờ cậy bảo mẫu tây trông nom bé. Chiều tối nhập nhoạng lại ghé vội đón bé.
Hồi trước, Thiên Ly cứ thứ bảy chủ nhật lại lăng xăng ghé nhà hàng phụ giúp bưng bê, tính tiền. Bị mấy chú quản lý đuổi khép do không muốn làm bác hay bố Thiên Ly phật lòng, cô bé lại tếch sang quán ăn nhanh trong trung tâm mua sắm, nhưng nơi không gian chật chội, khách tự lấy đồ ăn tự tìm chỗ ngồi, mọi người thoăn thoắt tay chân thành guồng máy chuyên người, một khi thừa người sẽ đâm ra chật chội, vướng víu. Thiên Ly biết thân biết phận lỉnh sang tiệm nails lúc nhìn các anh chị bận bịu lúc hóng hớt các câu chuyện bựa, cũng không chịu ở nhà hưởng thụ hay tụ tập cùng bạn bè. Cô nghiện hít thở bầu không khí nặc mùi tiền, thích thú nhìn những tờ bạc nằm gọn thơm trong túi.
Ở tiệm nails hiện giờ đã chính thức của Andy, Thiên Ly thường trông chừng nhóc Quỳnh Anh quỷ sứ nhà anh Andy lẫn công chúa rụt rè nhà anh David. Bà xã hai người đều có cửa hàng riêng, cuối tuần đi Sapa lấy hàng mới nên càng không rảnh chăm con. Trước kia hai nhóc tì được gửi cho bà tây giữ hộ, nhưng giờ nhóc lớn hơn, chỉ thích bám riết lấy bố mẹ, nhất là hai ông bố Andy – David nổi tiếng cưng chiều con gái đến sinh hư.
Dần dà, không chỉ riêng mỗi anh Andy hay anh David, mà tất cả các gia đình nhỏ khác lần lượt giao bé cho Thiên Ly canh chừng. Không phải sẵn có Thiên Ly, cũng không phải đỡ khoản chi kha khá cho bảo mẫu, mà họ thích cách cô gái nhỏ uốn nắn các bé trong từng câu chữ lẫn cách cư xử. Đặc biệt là Thiên Ly chỉ dạy cho mấy nhóc rất nhiều thứ về Việt Nam. Họ gạt được nỗi e ngại con cái tiếp xúc rặt môi trường phương tây sẽ mất dần chất quê, có hiểu cũng chỉ trên lý thuyết, không thấm nổi, không ngấm nổi.
Dần dà, mỗi cuối tuần nhà Thiên Ly lại hô biến thành nhà trẻ huyên náo. Bố Thiên Ly từng bảo cô hay lo chuyện bao đồng giống hệt mẹ. Khi đó, chị mẹ tự ái gắt bố:
– Con không giống mẹ chả nhẽ giống bà hàng xóm?
Cuối tuần này, nhà trẻ có thêm cả Boo Boo cả Jay. Heo con trá hình cún do tín đồ gửi đến từ đầu tuần, anh bận tham gia tour âm nhạc, hiện đang cùng chiếc guitar 12 dây đẳng cấp nán lại Karlovy Vary. Còn tại sao Daddy của Boo Boo lại có mặt ở đây hôm nay ấy à? Oh, ăn chực!
Thiên Ly đang nấu nướng dưới căn bếp thoáng đãng. Chợt một khoảng ánh sáng bị che lấp bởi một bóng người cao ngất. Cô liếc Jay mới từ phòng khách ồn ào đi xuống, bốc miếng thịt bỏ miệng. Cô cúi đầu tiếp tục thái hành, giả bộ hỏi bâng quơ:
– Anh có tất cả bao nhiều người phụ nữ?
– Em có tất thảy bao nhiêu đôi giày? – Jay thảy ngược câu hỏi, khóe môi nhênh nhếch đầy ranh mãnh.
Thiên Ly hừ khẽ, cô định đốp chát lại câu gì đó thì bé em chạy ào xuống ôm rịt chân Jay, nhưng lại ngẩng mắt nhìn Thiên Ly, hươ chiếc di động đang đổ chuông.
– Chị ơi, chị có di động chị ạ!
– Chị cảm ơn em nhé!
Cơ mặt Thiên Ly thoáng cứng đờ khi lướt qua dãy số quen mắt nằm chễm chệ trên màn hình. Cô thô bạo tắt phụt máy. Bỗng ngay sau đó, tiếng chuông cửa vang lên.
———
~ Bình yên thế đủ rồi, các bạn =))
wow, chap rồi các bạn cmt sôi nổi hơn hẳn, chắc do TL buồn, thế nghĩa là càng hành nhân vật các bạn càng sôi nổi rồi :”) :”) :”)