“Chào buổi sáng, thiếu gia.”
Hắn vừa mở cửa liền bắt gặp giúp việc đang quét dọn ngoài hành lang. Mặt hắn lạnh tanh, khoá trái cửa phòng cô lại, cất giọng băng lãnh: “Hôm nay, không ai được phép bén mảng đến phòng của Thẩm Thư.”
“Vâng thưa thiếu gia.”
Nữ giúp việc không dám thắc mắc nửa lời, vội cúi thấp đầu, hắn đã lạnh lùng bước qua.
Thẩm Thư mơ màng mở mắt, cả người tê dại, vô lực, phải mất một lúc cô mới chống tay ngồi dậy được. Đèn ngủ có lẽ vẫn được thắp sáng từ đêm qua. Cô nheo mắt, vuốt vuốt mái tóc rối, nét mặt không khỏi kinh ngạc. Tám giờ tối rồi, cô ngủ lâu vậy ư?
Trên người cô là chiếc sơ mi trắng của hắn, bên trong không có áo nhỏ, bên dưới không mặc gì. Cô không khỏi xấu hổ, nhăn mặt, kéo chăn che kín từ phần bụng trở xuống.
Ga trải giường toàn bộ đều nhăn nhúm, phía dưới giường còn có chiếc váy ngủ của cô bị vứt ngổn ngang. Còn có đồ nhỏ bị vứt lung tung dưới sàn. Cảnh tượng này mà bị giúp việc nhìn thấy thì cô chết chắc, Thẩm Hàn Phong thật quá đáng!
Cô hít một hơi sâu, di chuyển chân để rời giường, nhưng chợt nhận ra, chỗ đó tê dại, hai chân cơ hồ run lên, không chút sức lực, cô thả chân xuống giường mà cảm giác phần khớp giữa hai chân muốn rụng rời ra, hai chân vừa chạm đất thì cô ngã bịch xuống. Cô nhăn mặt, bám tay vào giường, tựa lưng lên.
Rốt cuộc Thẩm Hàn Phong là quỷ hay người, hắn không có giới hạn ư? Trong tiềm thức, nếu cô nhớ không nhầm, lần cuối cô ngất đi là vào lúc năm giờ sáng, hắn cứ như vậy mà cật lực hưởng thụ khoái cảm suốt cả một đêm ư? Trong khi cô đã sức cùng lực kiệt, hắn vẫn giữ được phong độ như những phút giây đầu tiên.
Đêm mà hắn bị hạ thuốc, phải chăng đó thực sự là đêm đầu tiên của hắn thật, cho nên cô vẫn có thể lê bước lên phòng. Còn bây giờ hắn đã vô cùng thuần thục, hắn hoàn toàn có thể điều khiển được cơ thể cô. Hắn muốn cô đòi hỏi liền có thể làm cơ thể cô trở nên ngứa ngáy. Hắn muốn cô nằm liệt giường liền có thể khiến cơ thể cô tê dại.
“Sao cả ngày nay không thấy Thẩm Thư vậy?”
“Dạ thưa lão gia, nhị tiểu thư không khoẻ nên ở trên phòng nghỉ ngơi ạ.”
Khoé miệng Thẩm Hàn Phong âm thầm nhếch lên, trải qua trận cuồng phong đêm qua, hôm nay cô xuống được giường mới lạ.
“Cạch.”
Hắn mặc bộ đồ ngủ màu đen, hiên ngang bước vào phòng cô, thản nhiên bật đèn sáng choang. Chân mày hắn lập tức nhíu lại khi thấy cô ngồi dưới sàn nhà, lưng tựa lên thành giường.
Thẩm Thư mím chặt môi, phóng ánh mắt căm phẫn nhìn hắn, trong khi cơ thể không còn chút sức lực nhưng cô vẫn hiên ngang trưng ra nét mặt căm thù.
“Sau này đừng ghen tuông linh tinh.”
Hắn bước đến, nhặt những món đồ từ to đến nhỏ của cô bỏ vào thùng rác. Chưa đến một phút, mọi thứ đều được hắn dọn dẹp gọn gàng.
Hắn khuỵu một chân, ngồi xuống trước mặt cô. Định đưa tay vuốt lọn tóc rủ xuống má cô thì cô quay mặt đi, tỏ vẻ không khiến hắn phải động vào.
Mặt hắn sa sầm, tâm trạng đang rất thoải mái liền bị hành động của cô chọc tức, hắn giận dữ đưa tay giữ chặt gáy cô, mạnh mẽ cuồng bạo lao tới cưỡng hôn cô. Thẩm Thư giật mình không kịp phản ứng, cơ thể không còn lực để đẩy hắn ra, hắn ép cô rướn cổ cao hết mức để đón nhận nụ hôn của hắn. Cô không còn cách nào khác chỉ đành mở miệng đón nhận oxi. Nhưng không, hắn đã lập thức chặn lại tất cả, tiến sâu vào công phá, cắn mút chiếc lưỡi nhỏ nhắn, thơm ngọt của cô.
Bàn tay vì kích động mà lần mò rồi bóp mạnh gò bồng đảo của cô khiến cô bất ngờ kêu lên trong vô thức: “Ưm…”
Hắn khiến cô ngộp thở trong nụ hôn mãnh liệt, triền miên của hắn. Tim đập mạnh mẽ nhưng nhịp thở đã yếu dần hắn mới miễn cưỡng buông cô ra, hung hăng bóp mạnh chiếc cằm nhỏ nhắn, ép mặt cô ngửa lên đối diện với hắn: “Hình như đêm qua vẫn chưa là gì đối với em?”
Cô hoảng sợ, hơi rụt người lại, nhưng đôi mắt nhanh chóng tỏ vẻ kiên định: “Hay là, anh giết chết tôi luôn đi.”
Hắn nhếch mép cười, lau đi vết máu đang chảy trên môi cô: “Được, vậy đêm nay chúng ta tiếp tục.”
Hắn cúi người, vòng tay qua đùi định bế cô lên, cô đã hoảng sợ đến bật khóc, vội bám lấy ga giường: “Đừng…”
Hắn bế thốc cô lên, ném xuống giường, cơn đau lập tức truyền đến, cô nhăn mặt, rúm ró ôm lấy cơ thể, nhất là thân dưới, tê dại vô cùng.
Hắn vừa đè cô xuống, cô đã dùng hết toàn bộ sức lực còn lại mà thốt lên: “Xin anh đấy…tôi không muốn nữa.”
Hắn chống tay đưa mắt xuống nhìn cơ thể yếu ớt của cô: “Có gan thách thức thì phải có gan chịu đựng chứ.”
Cô lắc đầu quầy quậy. Nước mắt không tự chủ được mà trào ra, thật không ngờ, cũng có lúc cô lại yếu đuối thế này đây. Hắn đưa tay lau nước mắt cho cô, phả vào mặt cô hơi thở nóng rực: “Chỗ đó còn chật lắm, vẫn nên vận động nhiều hơn.”
Cô khóc nấc thành tiếng, áp mặt xuống ga giường, lắc đầu quầy quậy: “Không…”
Lúc này cô thực sự sợ hắn vô cùng, phong thái cùng uy lực của hắn cho cô biết, cô hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, dù có liều mạng đối đầu, cô vẫn sẽ thua một cách triệt để.
Thẩm Hàn Phong nhìn bộ dạng khuất phục này liền muốn ôm cô vào lòng mà âu yếm, nhưng đột nhiên chuông điện thoại của hắn reo lên, hắn tạm thời rời giường, ra ngoài ban công nghe điện thoại.
Thẩm Thư lại chật vật ngồi dậy, mặt nhăn nhó nhìn về phía phòng vệ sinh. Cơ thể cô hơi run lên, tay âm thầm lần mò, hết bám tay vào ga giường rồi lại bám lên thành giường. Đúng lúc Thẩm Hàn Phong trở vào phòng, hắn không khỏi nhíu mày: “Em muốn gì?”
Cô ngước lên nhìn hắn một giây rồi lắc đầu cúi mặt xuống. Hắn tiến lại gần cô, ánh mắt không ngừng toả nhiệt, xoáy sâu trên cơ thể cô khiến cô thêm phần run rẩy, hai bàn tay đan vào nhau, như thể quá lúng túng, không tự chủ được mà thốt lên: “Tôi…muốn vào phòng vệ sinh.”
Nói xong, mặt cô càng cúi thấp hơn vì xấu hổ. Cơ thể cô bị hắn hành tới mức cả thân dưới mỏi nhừ, không sao nhấc người đi nổi.
Hắn nhẹ nhàng bế cô lên nhưng nét mặt không chút hài lòng trước bộ dạng ấp úng của cô: “Tôi không ngại đáp ứng, em dè chừng cái gì?”
Cô chỉ biết mím môi im lặng, ngoan ngoãn ở trong lòng hắn. Hắn thậm chí còn tắm cho cô. Rồi choàng áo tắm, bế cô trở lại giường. Cô thật sự không còn một chút riêng tư nào trước mặt hắn nữa.
Hắn vô tình lật chăn lên để trải lại giường cho cô liền nhìn thấy dư âm của đêm qua đã ngấm xuống giường, khô thành một mảng. Hắn nhíu mày nhìn cô:
“Tối nay qua phòng tôi ngủ!”
Cô im lặng cúi đầu, sợ hãi không dám đáp lại.
“Em không muốn?”
Hắn nhìn cô gắt gao hơn, ánh mắt đầy vẻ thăm dò, cô càng hoảng loạn, hít sâu liên tục để lấy bình tĩnh. Đột nhiên hắn ngồi xuống giường, vừa chạm vào người cô, cô đã giật mình thốt lên: “Vâng.”