• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thẩm Thư, đã xảy ra chuyện gì, tại sao Tư Hạ lại ra nông nỗi này?"

Trong nhà xác lạnh lẽo ở bệnh viện. Tư Nhã ôm mặt khóc nấc lên trước thi thể của Tư Hạ đã được trùm lên tấm vải trắng.

Tâm trạng cô trùng xuống, kìm nén đau thương, chậm rãi trả lời: "Khi mình đến đón Tư Hạ đi làm thì thấy em ấy nằm trên vũng máu lớn rồi, tổ điều tra đang dốc sức phá án, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em gái cậu."

Tư Nhã trừng mắt, ngước lên nhìn cô, cả người bỗng đứng bật dậy túm lấy cổ áo của cô: "Công bằng cái gì? Công bằng cái gì hả? Công bằng đó có lấy lại được mạng sống cho em gái của tôi không, tôi đã từng nhờ cậu để mắt đến con bé nhiều hơn rồi mà, tại sao lại để nó bị giết như thế này, cậu rốt cuộc có tác phong của cảnh sát không vậy?"

Thẩm Thư làm mặt lạnh, cô từng đối tốt với Tư Hạ như thế nào, chắc Tư Nhã cũng biết, nhưng có lẽ vì quá đau lòng mà cô bạn kích động trách mắng cô như vậy. Cô chỉ có thể im lặng, vì bây giờ cô có thanh mình thì Tư Nhã cũng không nghe, trước sự đau buồn này, cô càng phải cảm thông cho cô bạn.

Đột nhiên, cô nhận được điện thoại của Kiệt. Giờ muộn rồi mà Kiệt còn gọi, hay là chủ nợ của Kiệt đổi ý rồi, muốn Kiệt thanh toán khoản nợ ngay bây giờ.

"Alo, mình nghe đây."

Bên kia chỉ toàn tiếng tạp âm xào xạc. Thẩm Thư không khỏi nhíu mày, liên tục nói vào trong điện thoại: "Alo, Kiệt...alo, cậu có ở đó không Kiệt."



Trong lòng Thẩm Thư bất chợt dấy lên nỗi bất an. Cô tắt vụt điện thoại, rồi đi nhanh ra khỏi nhà xác, nói lại với hai viên cảnh sát đang túc trực ở bên ngoài: "Tư Nhã, cô ấy là bạn tôi, phiền hai người để mắt đến cô ấy, tôi đi một lát rồi về."

Kiệt có nói với cô rằng, khi nào cô có đủ tiền, hãy gọi cho Kiệt và hai người sẽ gặp nhau ở chỗ cũ. Nhưng vì lý do gì mà Kiệt lại gọi cho cô vào giờ này, thậm chí còn để máy đó mà không lên tiếng, hay là, Kiệt đã gặp chuyện rồi.

Cô lái xe như bay, đâm thủng màn đêm tăm tối, lái đến ngôi nhà nhỏ trước đó Kiệt đã đưa cô đến.

Đây là một cánh đồng hoang, ngôi nhà kia chắc là được nông dân dựng lên để nghỉ ngơi, nhưng bây giờ không có ai sử dụng nữa. Không gian về đêm hoang vắng, tăm tối vô cùng.

Cô vẫn bật đèn ô tô sáng chói, rồi bước về phía căn nhà nhỏ tối om không một ánh đèn. Sao Kiệt không mở đèn, hay là Kiệt gọi nhầm cho cô và cậu bạn này đã ngủ say rồi.

Ánh đèn dần soi lên bậc thềm, đột nhiên cô tá hoả trước vết dày dính máu vương ở ngoài cửa. Tim giật thót, theo phản xả, cô lao đến giật tung cánh cửa ra.

"Cạch!"

Một cảnh tượng hãi hùng đập thẳng vào mắt, chiếc điện thoại trên tay cô rơi thẳng xuống đất.

Cô không mang theo túi xách, không có găng tay, điện thoại đang bật flash nên không thể mở máy ảnh lên được, mà cũng không có ánh đèn soi sáng để cô chụp lại hiện trường. Con đường trước cửa nhà thì không thể lái xe vào được để dùng đèn pha ô tô soi sáng. Lúc này, cô thật sự rơi vào bế tắc.

Cô vội gọi cuộc gọi khẩn cấp đến tổ điều tra để báo án. Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, ánh đèn flash chiếu lên khiến vũng máu cơ hồ sáng lấp lánh. Kiệt nằm giữa vũng máu với phần ngực bị rạch một đường thẳng tắp xuống bụng. Hai con mắt sâu hoắm, chiếc đèn ngủ đã bị đập vỡ, toàn bộ mảnh vỡ đều đã găm sâu xuống vết rạch ở trên cơ thể.

Tất cả giống hệt như những gì diễn ra ở hiện trường sát hại Tư Hạ, cách thức y hệt nhau. Mà cả hai đều là những người cô quen, đều là cô có mặt ở hiện trường đầu tiên. Kiệt còn là người cô vừa mới gặp hồi tối. Gì thế này? Chuyện gì đang xảy ra thế này?



Tiếng xe cứu thương và xe cảnh sát rú ầm lên. Cánh đồng hoang trong tức khắc trở nên ồn ào, náo động. Hiện trường bấy giờ mới được soi sáng. Đồng nghiệp đồng loạt nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, nhưng không ai lên tiếng hỏi cô, chỉ tập trung làm việc theo đúng quy trình.

Đánh giá tổng thể hiện trường, thu thập chứng cứ và dấu vết còn vương lại. Vết giày, con dao, đều không khỏi khiến mọi người tá hoả. Giết người hàng loạt ư?

Nhìn là biết, vẫn là vết giày đó, vẫn là con dao đó. Mà trùng hợp thay, người phát hiện đầu tiên lại là cô, thậm chí còn là người quen của cô, hơn nữa, lại chỉ có cô biết đến ngôi nhà nhỏ ở cánh đồng hoang này.

Đêm hôm khuya khoắt, cô chạy đến đây làm cái gì?

Phòng thẩm vấn được ánh đèn vàng soi sáng. Mọi thiết bị giám sát đồng loạt được bật lên. Các viên cảnh sát đều đã vào vị trí, chờ nhận nhiệm vụ.

Thẩm Thư đã ngồi ngay ngắn trong phòng thẩm vấn, đối diện với tổ trưởng đang một bộ dạng lãnh khốc, ánh mắt như tia phóng xạ đang muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ của cô: "Cô còn gì để nói nữa không?"

Cô vừa được gạch ra khỏi danh sách kẻ tình nghi ở vụ án của Tư Hạ thì lại mắc luôn vào vụ án này. Hai vụ án quá gần nhau, trùng hợp tới mức không tưởng, khiến tổ trọng án dù có muốn tin tưởng thì giờ đây cũng không thể tin tưởng cô được nữa rồi.

Thẩm Thư hơi thất vọng trước câu hỏi đó, tổ trưởng còn không thèm hỏi quan hệ giữa cô và nạn nhân là gì, mà đã đưa ra một câu hỏi, giống như đang ngầm khẳng định, sự việc lù lù ra đó, cô còn gì để chứng minh mình vô tội nữa không.

"Tôi không phải hung thủ."

Giọng cô chắc nịch, ánh mắt kiên định. Nếu cô là hung thủ, thì việc gì cô phải gọi điện báo án. Nhưng lần này, e là, cô khó mà thanh minh nổi, rất có thể, bọn họ sẽ cho rằng cô là hung thủ, vì trên đời này, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, kể cả cô là một cảnh sát nhưng vẫn ra tay giết người rồi giả vờ báo án để ra vẻ bản thân rất minh bạch. Trước mắt, tổ trọng án chỉ có thể tin vào điều mà họ đã nhìn thấy.

Lại là một cuộc thẩm vấn căng thẳng đến tột đột. Đồng nghiệp của cô thậm chí còn làm việc thâu đêm.



"Thẩm Thư, cô bị đình chỉ việc ba tháng, cô không được phép có mối liên hệ gì trong quá trình điều tra vụ án, nếu đội điều tra phát hiện ra được cô cố tình âm thầm điều tra, cô sẽ lập tức bị kết tội."

Hai bàn tay cô siết chặt, lần này cô không thể không thanh minh: "Kiệt gọi cho tôi nên tôi mới đến, trước đó tôi còn đang ở bệnh viện, hai anh cảnh sát trực ở đó có thể làm chứng."

Đồng nghiệp nam nghiêm mặt nhìn cô: "Đây là thông báo từ tổ trưởng, cô không thể làm khác."

Chuyện cô có mặt ở bệnh viện, tất nhiên tổ điều tra đã nhận được thông báo, nhưng còn chuyện Kiệt gọi cho cô và cô đến đó đều không chứng minh được là cô trong sạch. Vết máu còn mới tinh, thậm chí nạn nhân chỉ vừa mới ngừng thở, cô hoàn toàn có khả năng gây án trong thời gian tổ điều tra di chuyển đến hiện trường cơ mà.

Những gì có thể nói, cô đều đã nói trong phòng thẩm vấn hết rồi, đồng nghiệp của cô chắc hẳn đều đã nghe rõ, nhưng cuối cùng thì mọi thanh minh của cô đều trở nên vô nghĩa. Liệu cô có nên cảm thấy may mắn khi bản thân vẫn đang được thả tự do hay không. Vì nếu có đầy đủ cáo buộc, cô sẽ bị tạm giam để đội điều tra tiếp tục thẩm vấn.

Cô đến bệnh viên cùng với hai viên cảnh sát. Vẫn là vị bác sĩ làm việc cho tổ điều tra, ngay cả ông ta cũng nhìn cô với ánh mắt dò xét.

"Kỹ thuật giết người rất tốt." Ông ta đang ám chỉ cô, hay là có ý gì khác đây.

Thẩm Thư vẫn giữ tâm trạng vững như bàn thạch. Vị bác sĩ nói rằng, vết thương của Kiệt không khác gì vết thương của Tư Hạ. Những bộ phận bị tổn thương đều cùng mức độ như Tư Hạ, ngay cả điểm dừng của hai viên đạn kia cũng không sâu hơn và cũng không nông hơn. Mà vị trí y đúc với Tư Hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK