Cửa phòng đột nhiên bật mở. Thẩm Chí Tường mang vào một tấm thiếp mời. Đúng lúc bắt gặp cảnh cô và hắn đang mặt nhăn mày nhó, căng thẳng với nhau: “Hai đứa đang làm cái gì đây?” Ông quắc mắt nhìn Thẩm Thư: “Ba kêu con đến làm việc chứ không phải đến để đối đầu với anh con.”
Cô bất mãn liếc ông một cái rồi hạ thấp mặt xuống. Thẩm Chí Tường đặt tấm thiếp mời lên bàn: “Hàn Phong, bữa tiệc tối nay con đưa cả Thẩm Thư đi theo, cho con bé làm quen dần với những môi trường mới.”
Mặt cô biến sắc, ngước lên định phản đối liền gặp ngay ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Chí Tường chiếu thẳng vào cô: “Con có thể không đi, đồng nghĩa với việc, con cấm được bước chân ra khỏi Thẩm gia nửa bước.”
Môi cô bặm lại, bàn tay siết chặt đặt trên bàn, tức anh ách nhưng chỉ biết bất lực ngồi nhìn Thẩm Chí Tường rời đi.
Ánh mắt sâu thăm thẳm của Thẩm Hàn Phong loé lên một tia sáng, khoé miệng hắn nhất thời không tự chủ được mà nhếch lên một giây. Nhưng ngay sau đó liền trở lại dáng vẻ lạnh băng vốn có.
“Ây, hình như giám đốc có thư ký mới.”
“Sáng nay tôi còn thấy cô ta được đích thân giám đốc đưa vào tập đoàn.”
"Tôi để ý thấy, cô ta ở trong phòng làm việc của giám đốc từ sáng tới giờ vẫn chưa ra.”
“Có khi nào cô ta là người phụ nữ của giám đốc không?”
“Tôi chưa thấy bên cạnh giám đốc có phụ nữ bao giờ, thư ký cũ cũng rất xinh đẹp đi nhưng có bao giờ lấy được sự chú ý của giám đốc đâu.”
Mặt mày Thẩm Thư sa sầm, trên chán cơ hồ còn lấm tấm mồ hôi sau khi nghe những cô gái ở bên ngoài đang không ngớt lời bàn tán. Cô làm mặt lạnh, giật mạnh cửa, bước ra khỏi buồng vệ sinh.
Mấy cô gái bên ngoài mặt mũi lập tức tái xanh, lúng túng, hốt hoảng lảo đảo nhìn nhau, cố trưng ra nụ cười gượng gạo: “Chào…chào cô, cô là nhân viên mới à?”
Cô khinh bỉ lướt qua bọn họ. Rửa tay xong liền rời đi luôn. Đúng là rảnh rỗi quá nên chuyện gì cũng có thể lôi ra bàn tán được. Cô mới đến tập đoàn được bao lâu chứ, vậy mà đã trở thành người phụ nữ của Thẩm Hàn Phong qua lời nói của bọn họ rồi ư? Đúng là quá đáng.
"Chị đang làm cái gì vậy?"
Phòng làm việc đang yên tĩnh, đột nhiên Thẩm Thiên Tâm bước vào. Cô ta kinh ngạc khi thấy cô ngồi chung bàn làm việc với Thẩm Hàn Phong. Vừa đưa cho hắn tài liệu gì đó, cô ta đã đứng lù lù trước mặt cô, mặt nhăn lại đầy vẻ khó chịu.
Cô dửng dưng ngước lên, những bước ảnh máu me, thi thể nạn nhân vẫn được trưng ra trên màn hình điện thoại: "Sao?"
"Thiên Tâm." Thẩm Hàn Phong cau mày lại, dường như có biểu hiện của sự tức giận: "Em về phòng làm việc đi."
Thẩm Thiên Tâm khó hiểu nhìn hắn: "Anh à..."
"Anh bảo em về phòng làm việc đi!"
Thẩm Thiên Tâm giật mình, tròn mắt trước thanh âm gắt gỏng của Thẩm Hàn Phong. Thẩm Thư cũng không khỏi bị trấn động. Bình thường hắn dịu dàng với em gái lắm cơ mà, sao hôm nay lại to tiếng với cô ta ngay trước mặt cô vậy.
Thẩm Thiên Tâm bặm môi, ấm ức liếc cô một cái rồi giận dỗi rời đi. Thẩm Hàn Phong lập tức đứng lên, đến trước mặt cô: "Tôi bảo cô dịch tài liệu, không phải bảo cô nghiên cứu xác người."
Phong thái bức người toả ra từ hắn khiến tâm can cô có chút hoảng sợ. Nhưng bề ngoài vẫn trưng ra dáng vẻ vững như bàn thạch, liếc nhìn tập tài liệu một cái, ngang nhiên đáp lại hắn: "Tôi không biết tiếng Hàn Quốc, anh cần gấp thì tự dịch đi."
Hắn chiếu thẳng ánh mắt lạnh căm lên người cô, trái tim cô rét run nhưng vẻ bề ngoài thì không hề hấn gì.
"Ngu xuẩn."
Hắn bật ra hai chữ rồi ôm chỗ tài liệu về chỗ ngồi. Mặc cô muốn làm gì thì làm.
Cô không khỏi kinh ngạc trước thái độ nhẹ nhàng đến bất thường của hắn. Chỉ vậy thôi à. Cô cứ nghĩ hắn phải nổi cáu với cô nữa chứ.
"Thiên Tâm, đặt gấp cho anh một bộ lễ phục!"
Hắn vừa ngồi ổn định vào ghế lái đã đưa điện thoại cho Thẩm Thiên Tâm, giọng điệu như ra lệnh. Cô ta còn chưa hỏi tội anh tại sao hồi sáng lại to tiếng với cô ta như vậy.
"Anh đặt lễ phục cho ai?"
"Cho Thẩm Thư, tối nay có tiệc, ba bảo anh đưa Thẩm Thư theo."
Thẩm Thiên Tâm nhíu mày nhìn bộ lễ phục sa hoa, lộng lẫy. Là ý của ba ư? Ngay cả lễ phục ba cũng đã chọn mẫu sẵn?
“Nhưng…”
“Không nhưng.” Đột nhiên hắn gắt lên: “Nhất định phải là bộ lễ phục đó, đặt xong mang đến cho Thẩm Thư.”
Thẩm Thiên Tâm im bặt. Nhưng cô ta không hề nghĩ đây là chủ đích của Thẩm Hàn Phong, mà cô ta chắc chắn là Thẩm Chí Tường bắt hắn làm như vậy.
“Quản gia, lát nữa cho người đem bộ đồ này lên cho Thẩm Thư.”
Mặt mày Thẩm Thiên Tâm xám xịt. Bất mãn đưa cho lão quản gia chiếc hộp sang trọng. Thời gian gấp rút, có bao nhiêu bộ lễ phục không chọn, tại sao nhất định phải là bộ lễ phục này. Hại cô ta bôn ba cả tiếng trời mới tìm được một bộ giống như vậy. Cũng may là còn tìm được, nếu không, cô ta không biết phải chịu trận thế nào với Thẩm Hàn Phong đây.