Người đàn ông có phong thái lịch lãm, dáng vẻ quyền lực ngồi vắt chéo chân trên sofa, tay kẹp điếu thuốc đang nghi ngút khói.
“Em thì làm gì có chuyện gì giấu anh cơ chứ.” Lý Nhàn chỉ cười nhẹ, đặt xuống bàn một tách trà nóng trước mặt người đàn ông.
Khoé miệng hắn nhếch lên một đường cong hoàn mỹ: “Đứa bé em hạ sinh năm đó, chính là con của tôi.”
Vì đã buôn ba giang hồ nhiều năm, Lý Nhàn rất giỏi che giấu cảm xúc, bà ta vẫn tỏ vể điềm nhiên như thể không hề hấn gì trước lời khẳng định đó: “Anh cho người theo dõi em à?”
Người đàn ông đưa điếu thuốc lên rít một hơi rồi bỏ vào gạt tàn: “Đến lúc con bé trở về đúng vị trí mà con bé thuộc về rồi.”
Tâm can Lý Nhàn đầy sự kích động, nhưng ngoài mặt vẫn rất thản nhiên: “Con bé không phải con anh, nó là con của Thẩm Chí Tường.”
Nét mặt người đàn ông không chút biến sắc, vẫn rất thảnh thơi trước lời phủ nhận của Lý Nhàn:“Tôi đã tra rõ ngày tháng năm sinh của con bé.”
Lý Nhàn hoảng hốt, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ điềm nhiên: “Con bé thật sự không phải con anh.”
Khoé miệng hắn lại nhếch lên, bỏ luôn điếu thuốc mới hút được hợi vào thùng giác: “Không sao, một lát nữa là em được gặp con gái của chúng ta thôi mà.”
Lúc này, bà ấy không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, vội vã tròn mắt: “Anh muốn làm gì?”
“Đưa con bé về đúng vị trí mà nó thuộc về.”
“Không, anh không được làm gì như vậy.”
Lại một điếu thuốc nữa được châm: “Đang có nhiều thị trường béo bở, nếu như lấy con bé làm mồi nhử cho các đối thủ xứng tầm, chúng ta sẽ đoạt được rất nhiều lợi lộc.”
“Không, anh không được làm thế.” Lý Nhàn lắc đầu quầy quậy, bọ dạng vừa hoảng hốt vừa khẩn trương.
“Em chính là sợ có ngày này sao, sợ anh bạc đãi con bé nên mới giấu diếm sự thật, để con bé gọi người đàn ông khác là ba.”
Cả người Lý Nhàn không tự chủ được mà run rẩy, bà ấy thực không giữ vững nổi cảm xúc khi hắn cứ không ngừng nhắc đến Thẩm Thư: “Con bé không phải con anh, thực sự không phải con của anh.”
“Thẩm Thư, ở gần nhà cũng có trung tâm mua sắm, sao con phải đi xa thế này?” L
Ngay từ lúc bước xuống xe, ánh mắt của cô đã thay đổi hẳn: “Dì à, con đã quen sống ở đây vài năm rồi, đi trung tâm mua sắm ở gần nhà con không quen.”
Đây chính là thành phố nơi cô sống sau khi tốt nghiệp đại học. Từng địa điểm cô đều thuộc răm rắp, nơi cô có thể gửi mẫu xét nghiệm rất gần với trung tâm này. Bây giờ cô chỉ cần kiếm cớ để tách ra khỏi Lưu Ký Hoa một lát là được.
“Mẹ và Thẩm Thư đi đâu vậy?”
Vừa bước chân vào trung tâm mua sắm, Thẩm Hàn Phong đã gọi điện cho Lưu Ký Hoa.
“Thẩm Thư muốn cùng mẹ ra ngoài mua sắm, con yên tâm, có vệ sĩ theo sau, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Hắn không sợ xảy ra chuyện, hắn chỉ sợ cô kiếm cớ ra ngoài để làm gì đó qua mặt hắn mà thôi.
“Vâng, có vấn đề gì mẹ cứ gọi cho con, đặc biệt phải chú ý đến vợ con.”
Hắn vẫn đang mở định vị trên máy tính, cô đi đến đâu, vị trí liền hiển thị đến đó.
“Dì à, chúng ta qua bên xem đồ đi.”
Nơi đây hàng hiệu choáng ngợp, đầy đủ màu sắc, kiểu dáng nhưng không có cái nào hấp dẫn được ánh mắt của cô.
“Dì à, con đi vệ sinh một lát.”
Thẩm Thư sải bước thật dài tìm đến nhà vệ sinh, vệ sĩ được cử đi âm thầm dõi theo cô từng chút một. Trong phòng vệ sinh nhất định có cửa thoát hiểm, chỉ vài ba vệ sĩ làm sao có thể cản được kế hoạch của cô.
“A…”
Vừa bước vào cửa, một cánh tay to lớn, chắc khỏe đã kéo cô thật mạnh vào bên trong. Thẩm Thư chới với, nhanh chóng đứng vững, tung cước về phía kẻ đang chuẩn bị đánh lén cô thì kẻ đó bẻ ngoặt tay cô ra sau, dùng một tay bóp chặt hai cổ tay cô cố định lại.
“Buông ra, anh là ai? Buông tôi ra.”
Thanh âm của cô không quá to, người bên ngoài không hề nghe thấy. Cô còn chưa kịp định hình đã bị kẻ đó lôi vào một ngăn phòng.
Thẩm Thư mạnh mẽ tung cước ra sau, dùng sức đối phó kẻ đó, nhưng vừa kịp vung tay, cả người cô đã bị khoá chặt, giờ đây cô chỉ có thể thở và lên tiếng: “Buông tôi ra, mau buông tôi ra.”
Còn chưa kịp phản kháng thành công, một chiếc khăn mềm mại sặc mùi thuốc mê cứ thế bịt kín mũi và miệng cô.
Thẩm Thư không ngừng giãy giụa, cô nín thở để thoát ta khỏi cánh tay rắn chắc kia, nào ngờ thuốc mê đã nhanh chóng xộc thẳng xuống họng, người chưa kịp vững đã mất đi ý thức, cả người mềm nhũn ngã vào người gã ta.
Kẻ đó nhìn chiếc túi xách và sợi dây chuyền, không một chút cân nhắc, cứ thế tháo ra ném vào thùng rác ở gần đó.
“Lão đại, người đã được đưa về rồi.”
Lý Nhàn tròn mắt, bà ấy còn đang sốt sắng đi đi lại lại trong phòng khách, vừa nghe thuộc hạ bẩm báo đã không kiềm chế được mà chạy ào ra.
“Con gái tôi đâu?”