Trước khi đi anh còn lưu luyến không rời kéo cô lại hôn hít một trận, khiến cho Đào Lộ nghĩ mà buồn cười, anh hình như là càng ngày càng muốn dính lấy cô rồi!
Nếu không có Trầm Úy Vũ đưa đón, vậy thì cô sẽ đi xe bus về nhà!
Bước ra khỏi cửa công ty, Đào Lộ đã bắt gặp ngay một bóng hình lả lướt kiều diễm đi tới, giày cao gót còn dậm cộp cộp lên sàn, cứ như là cô ta có thù oán với mặt đất vậy.
Tuy nhiên cô biết người kia không phải là có hận thù với mặt đất, mà là với cô, là đối thủ lớn nhất của cô, không phải chó cũng không phải mèo, mà là Tô Trinh Trinh.
Đào Lộ thầm thở dài, muốn làm bộ không nhìn thấy quay người đi về bến xe bus, nhưng rất tiếc lại bị người ta cản trở.
“Hừ! Cuối cùng cũng gặp được cô rồi! Đừng tưởng có anh Úy Vũ chống lưng là có thể làm ngơ như không nhìn thấy người khác nhé!” Tô Trinh Trinh chặn đường Đào Lộ, hai tay khoanh tròn làm nổi lên rãnh ngực sâu hút, trên mặt như thể đang muốn nói “Cuối cùng cũng đợi được đến hôm nay rồi”.
Đào Lộ không hề muốn nói chuyện với cô ta chút nào! Trên thực tế, cô muốn nhún nhường cô ta, bởi vì bây giờ bọn họ đang đứng trên đường, hơn nữa nhân viên công ty vẫn có người ở lại tăng ca, thật sự cô không hy vọng rằng ngày mai mình sẽ trở thành đề tài để cho người ta bàn tán.
“Cô Tô, tôi không rõ cô tìm tôi có việc gì, nhưng bây giờ tôi phải đi bắt xe bus rồi, xin lỗi nhé!” Đào Lộ mỉm cười trả lời, định vòng qua đối phương rồi đi tiếp.
Tô Trinh Trinh đợi mãi mới có thể gặp riêng tình địch, sao có thể bỏ lỡ được chứ, nghĩ đến hôm nọ Đào Lộ làm cho cô bẽ mặt mà tức giận không thôi, cho nên hôm nay thế nào cũng phải đòi lại mặt mũi mới được!
“Cô còn không biết à? Cô là đồ tiểu tam, chen giữa tôi và anh Úy Vũ, cô xem có người nào không biết tôi mới là bạn gái của anh ấy chứ, vậy mà cô còn không biết xấu hổ quyến rũ anh ấy, đồ hồ ly tinh!” Tô Trinh Trinh cao giọng nói, không quan tâm đến người qua đường đang đứng vây xem.
Nhìn ánh mắt của mọi người đang nhìn cô, Đào Lộ thở dài, chậm rãi nói: “Cô Tô, nếu Úy Vũ thật sự yêu cô, thì anh ấy sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ, huống hồ, khi tôi và anh ấy bên nhau, cả hai đều chưa có người yêu mà, cô nói vậy là quá phỉ báng vào nhân phẩm của tôi và Úy Vũ rồi đó!”
Đào Lộ là người không thích gây xung đột với người khác, cô chỉ hy vọng hai bên sẽ bình tĩnh nói chuyện để giải quyết trong hòa bình, mà không phải là cáu giận đến mức phải đánh nhau.
Nhưng hiển nhiên, câu trả lời của cô càng làm cho sự phẫn nộ của Tô Trinh Trinh tăng cao hơn, cho rằng Đào Lộ đang có ý coi thường cô ta.
“Nhân phẩm? Hồ ly tinh thì có cái thá thì gọi là nhân phẩm hả? Đê tiện thì có!” Tô Trinh Trinh nhăn mặt giơ tay đẩy Đào Lộ một cái, dùng bộ dạng bệ vệ kiêu ngạo để chửi rủa.
“Tôi cứ nghĩ rằng thiên kim con nhà giàu có thì sẽ hiểu lễ nghi, lại không ngờ cô Tô lại thất lễ như vậy, chả khác nào mấy người đàn bà chanh chua suốt ngày thích chửi bới người khác!” Đào Lộ lảo đảo lùi lại vài bước, mắt nhìn Tô Trinh Trinh, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm.
Nghe thấy tình địch đánh giá mình như vậy, Tô Trinh Trinh nổi trận lôi đình giơ tay lên muốn tát Đào Lộ một cái, nhưng lại không kịp ra tay.
“Dừng lại!” Hai người đồng thời kinh ngạc nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
Tô Trinh Trinh bực mình rút tay về, trừng mắt nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi là Quản Sĩ Huân, cô là Tô Trinh Trinh đúng không! Mong cô dừng lại những hành vi cư xử như vậy đối với nhân viên công ty tôi, nếu không tôi sẽ báo lại việc này cho tổng giám đốc!” Quản Sĩ Huân nghiêm túc trả lời, anh đã gặp qua Tô Trinh Trinh mấy lần, cho nên cũng ngờ ngợ đoán được đang xảy ra chuyện gì.
Nếu như anh không kịp thời bắt gặp, thì bàn tay kia sẽ đánh xuống gương mặt trắng nõn của Đào Lộ rồi, nghĩ đến thôi là anh đã thấy khó chịu.
Quản Sĩ Huân đã nói rất rõ ràng, nếu như cô còn không biết điều, để cho anh Úy Vũ biết, vậy thì sau này cô có thể sẽ không được gặp người đàn ông mà cô yêu nữa.
Nghĩ vậy, Tô Trinh Trinh bỏ lại một câu rồi đi: “Hừ! Lần này tôi bỏ qua cho cô, lần sau cô sẽ không gặp may nữa đâu!”
Nhìn bóng dáng của Tô Trinh Trinh, Quản Sĩ Huân không khỏi cảm thông thay sếp tổng của mình, người thì đẹp thật, nhưng tâm thì không đẹp, bị một người phụ nữ như vậy bám dính quả thật rất phiền toái.
“Em có sao không?” Quản Sĩ Huân quay lại nhìn Đào Lộ, bàn tay to rất tự nhiên đặt lên vai cô, ánh mắt lộ ra sự quan tâm, nở một nụ cười tươi để giảm bớt sự căng thẳng của cô.
Bất ngờ bị đụng chạm khiến cho Đào Lộ giật mình, cô vội vàng lui về sau vài bước, giọng nói hơi mất tự nhiên đáp: “Không…Không sao ạ…Cảm ơn anh…đã giúp đỡ…”
Cảm nhận được sự né tránh và sợ hãi của cô, hắn lập tức thu tay về, giả vờ giận dỗi nói: “Đào Lộ sao vẫn lạnh nhạt với anh như vậy, tặng hoa cho em mỗi ngày mà em vẫn còn sợ anh, trông anh giống kẻ xấu lắm à?”
Quản Sĩ Huân che miệng, vẻ mặt trông như đang ấm ức lắm, làm cho Đào Lộ nhìn mà bật cười.
“À…Tôi biết anh là người tốt…Nhưng tự nhiên anh lại gần…Tôi không quen…” Cô mỉm cười, không biết anh là người thế nào mà có thể hóa giải tình cảnh ngượng nghịu khi bị cô lạnh nhạt như vậy, mà còn không làm mất hình tượng nữa chứ!
“Ồ~ Thế thì tốt, vậy anh có vinh hạnh mời em đi ăn tối không?” Quản Sĩ Huân chân thành nhìn cô hỏi.
Cô khẽ cắn môi dưới, có hơi do dự, vốn đang định đồng ý, nhưng lại thấy không ổn lắm nên đáp: “Tôi…” Vừa mở miệng thì đã bị Quản Sĩ Huân cắt ngang.
Hắn đọc được suy nghĩ của cô, nhưng hắn không cho cô cơ hội từ chối mà lên tiếng thuyết phục: “Chỉ là ăn một bữa tối thôi mà ~ Em không phải lo lắng anh sẽ biến thành sói đâu ~ Dù sao tối nay em cũng không có hẹn mà đúng chứ?”
Trước khi tan tầm hắn biết tối nay sếp tổng có hẹn đi xã giao, là trợ lý đã nói cho hắn biết.
“Ừm…Vâng ạ…” Đào Lộ hai bàn tay nắm chặt, do dự một lúc rồi cũng đồng ý, sau đó cùng với Quản Sĩ Huân đi đến một nhà hàng gần đó ăn tối.