• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ráng chiều đã hoàn toàn biến mất ở đường chân trời, sắc trời trở nên tối xầm, đèn giao thông ở các ngã tư bắt đầu sáng lên, Đào Lộ và Trầm Úy Vũ thấy vậy liền quay trở về nhà.



Mặc dù Đào Lộ không muốn trở về chút nào, nhưng mẹ đã gọi ba cuộc điện thoại giục cô về, vì vậy cô không thể kiếm ra lý do để chần chừ ngoài đường lâu hơn nữa.



Trầm Úy Vũ ngẫm nghĩ, có phải cô gái nhỏ của anh không vui kể từ khi về Hoa Liên đúng không? Vừa ra khỏi nhà đã kéo anh đi dạo phố, như thể muốn lang thang ngoài đường đến nửa đêm mới về không bằng.




Nhìn từ xa thấy trong nhà đã bật đèn sáng trưng, trông vô cùng ấm áp, nhưng bây giờ đối với Đào Lộ mà nói thì đó như một nơi để tra tấn tinh thần cô vậy, cho nên bước đi của cô lại càng thêm nặng nề.



Kiếp trước, cô chưa từng đưa Trầm Úy Vũ về nhà gặp ba mẹ, thứ nhất là vì cô có phần sợ anh, thứ hai là nghĩ dù sao sau khi kết hôn thì thời gian gặp nhau cũng nhiều, không cần gì phải vội, mà hiện tại mọi việc đã hoàn toàn thay đổi!



Trong lòng buồn bực bước đi, song dù có cố bước chậm đến mấy thì cuối cùng cũng phải về đến nhà, sau khi hít một hơi thật sâu, cô rút chìa khóa ra mở cửa rồi dẫn anh vào nhà.



Ba mẹ Đào Lộ, Đào Tử Tuấn và Diệp Linh Tiệp thấy hai người có vẻ không được vui, sáu người ngồi xuống bàn rồi cùng nhau ăn tối.





Nói thật thì Đào Lộ không hề có tâm trạng ăn uống chút nào, trong lòng luôn nơm nớp lo sợ, động tác nhai cơm cũng cực kỳ chậm.



Đào Tử Tuấn không ngừng khen thủ trưởng của mình trước mặt ba mẹ, nghĩ thầm lần này phải cố gắng giúp muội muội một phen, dù sao cũng đưa về nhà gặp mặt rồi, hôn lễ chắc cũng không còn bao lâu nữa.



Diệp Linh Tiệp ngồi bên cạnh Đào Lộ, thấy cô có vẻ buồn rầu, liền ghé vào tai cô nói thầm: “Tiểu Lộ, ăn không thấy ngon sao? Các em cãi nhau đấy à?”



Đào Lộ lắc đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười, nghĩ đến lúc Trầm Úy Vũ cầu hôn mà lòng đau đớn không thôi, tuy rằng sau đó anh vẫn tỏ ra dịu dàng như thường ngày, nhưng cô lại cảm thấy được anh có phần xấu hổ.



Thấy em dâu không muốn nói, Diệp Linh Tiệp cũng không hỏi nữa, với lại trước mặt nhiều người cũng không tiện nói chuyện, liền gắp một miếng thịt gà vào bát Đào Lộ rồi tiếp tục ăn cơm.



Đối với cậu bạn trai mà con gái đưa về, ba Đào Lộ phải nói là vô cùng hài lòng, tuy Trầm Úy Vũ ngồi yên không nói lời nào, khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ làm cho người ta đau đầu, nhưng khi bắt chuyện với Trầm Úy Vũ thì lại cảm thấy cậu này tính cách vững vàng như núi Thái Sơn, cũng thật khiêm tốn nữa, coi như bù lại được phần nào cho gương mặt đẹp kia.



“Chà chà ~ Tôi đã nghĩ rồi mà, con gái chúng ta chắc chắn là đang yêu, bằng không sao lại từ một thằng nhóc con biến thành một cô bé gái rồi, nửa năm trước gặp vẫn còn giống hệt con trai, hiện tại thì đã trở nên xinh đẹp thế này. ” Ba Đào cười toe toét, trong nhà có hai đứa con, Tử Tuấn thì đã kết hôn, còn mỗi Tiểu Lộ là làm cho ông đau đầu suy nghĩ suốt ngày.



“Ba à…” Đào Lộ nghe vậy thì hai má đỏ bừng cả lên, sau đó lại nghe Trầm Úy Vũ phụ họa theo: “Đúng vậy ạ! Lúc mới nhìn thấy Tiểu Lộ cháu còn tưởng cô ấy là con trai, hóa ra là bị người ta đánh lừa. ”



“Úy Vũ!” Cô xấu hổ trừng mắt nhìn anh, dáng vẻ như đang làm nũng, đáng yêu đến mức khiến anh chỉ muốn hôn một cái.



Ba Đào thấy con gái có phần mất hứng, liền chuyển đề tài sang gia thế bối cảnh của Trầm Úy Vũ.



Vốn gương mặt của Đào Lộ còn đang ửng đỏ thì bây giờ đã trở nên tái xanh, nghe Trầm Úy Vũ nói ba mẹ đã qua đời, ba Đào cảm thấy vô cùng thương xót nên không hỏi thêm nữa. Tưởng như cửa ải khó khăn nhất đã qua thì ba cô lại kể về công việc trước đây của mình.



“Hai ba mươi năm trước bác cũng chỉ từ một công chức nhỏ mà bò lên, lúc đó bác làm ở Hoành Điện, làm đến chức tổng giám đốc thì chuyển nghề, nếu khi đó không đổi công tác thì đã có thể mở được một công ty riêng rồi. ” Ba Đào nói xong thì mỉm cười, nếu không phải vì bí mật không thể nói ra kia, thì ông đã kiếm được thật nhiều tiền hơn bây giờ rồi.



“Hoành Điện? Trùng hợp quá, trước khi ba cháu mất, ông ấy cũng đã làm việc ở công ty đó. ” Trầm Úy Vũ lúc đó mới sáu tuổi nên không nhớ gì nhiều lắm, chỉ biết là ba mẹ rất yêu anh, anh lúc nào cũng thích chơi đùa với ba, sau này, mọi chuyện về ba mẹ đều là do bà ngoại bà nội kể lại.



Nghe Trầm Úy Vũ nói, ba Đào liền tràn đầy hưng trí, vui vẻ hỏi: “Ba cháu tên là gì? Có lẽ bác với ba cháu cũng từng là đồng nghiệp cũng nên!”



“Ba à, Úy Vũ đã nói là ba anh ấy mất rồi, sao ba vẫn còn hỏi nhiều thế?” Đào Lộ không để tâm đến ánh mắt của mọi người khi thấy cô cuống lên như vậy, cô chỉ muốn cố gắng bảo vệ hạnh phúc nhỏ của mình mà thôi.



Ba Đào nghe vậy cũng thấy con gái nói đúng, song chẳng qua là điệu bộ của Đào Lộ có phần nghiêm túc đến kỳ lạ, làm cho ông nhăn trán khó chịu.



Mà Trầm Úy Vũ thì lại nghĩ là cô sợ anh tổn thương khi nhắc tới ba mẹ, bởi vì anh nhớ rõ có lần cô đã ở trong thư phòng anh khóc không ngừng, thật sự làm cho người ta vừa buồn cười vừa không biết phải làm sao.



Thế là anh bèn nhẹ nhàng nói: “Tiểu Lộ, không sao đâu, anh không ngại mà ~ Ba cháu tên là Trầm Xuất Lương, bác có quen không ạ?”



Trong nháy mắt, ba Đào Lộ cảm thấy như tim mình ngừng đập, cánh tay đang gắp thịt cũng dừng lại trong bát, sửng sốt vài giây rồi mới trả lời: “Bác không biết, nhưng có nghe đồng nghiệp nhắc tới…”



Nhìn hành động của ba Đào Lộ, Trầm Úy Vũ cảm thấy phản ứng và lời nói của ông có phần không đồng nhất, nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều.



Cho dù Đào Lộ rất muốn phủ định điều này, cũng không dám đi thăm dò sự thật, thậm chí còn hy vọng tất cả đều là giả, nhưng nhìn dáng vẻ của ba, cô biết hết thảy mọi chuyện đều là thật, một sự thật không thể chối cãi được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK