Đào Lộ ngồi trên đùi anh, mắt đã híp tịt cả lại, còn ngáp một cái, cơn buồn ngủ sắp kéo đến rồi.
“Quả đào nhỏ, đi ăn trưa thôi.” Anh vỗ nhẹ lên má cô, muốn giúp cô tỉnh táo lại, dù biết cô mệt nhưng vẫn phải đi ăn đã rồi muốn làm gì thì làm.
“Ừm…Vâng…” Đào Lộ nhỏ giọng đáp, ý thức đã hơi hỗn độn, tùy ý để mặc cho anh cầm tay cô đi ra khỏi phòng làm việc.
Thế nhưng tình huống bên ngoài khiến cho cô giật mình sửng sốt!
Quản Sĩ Huân lại đang ung dung ngồi trên ghế salon ở bên ngoài, không biết hắn đã đợi ở đây bao lâu rồi, có nghe được tiếng rên rỉ của cô hay không?
“Sĩ Huân, có chuyện gì không?” Trầm Úy Vũ vừa gặp con ruồi bọ đang muốn theo đuổi cô gái nhỏ của mình thì sắc mặt liền sầm xuống, nhưng anh vẫn bảo trì lễ nghi, không có ý định tỏ thái độ đối địch với hắn.
Quản Sĩ Huân đặt cuốn tạp chí kinh doanh trong tay xuống rồi đứng dậy, giơ lên tập văn kiện nói: “Thư ký Đào vừa nãy để quên văn kiện ở chỗ tôi, cho nên tôi đến đưa lại, nhưng mà…lại không thấy cô ấy ngồi ở đây, thì ra là ở trong phòng của tổng giám đốc ~ Xem ra là có chuyện quan trọng cần bàn bạc phải không? Ha ha ~”
Trời ạ! Rốt cục thì hắn đợi ở bên ngoài bao lâu rồi? Mười phút? Nửa tiếng? Hay là ngay khi cô đi theo Trầm Úy Vũ về văn phòng thì hắn đã bám theo sau rồi? Đào Lộ bối rối nghĩ, hai má lại bắt đầu ửng hồng.
Liệu hắn có nghe thấy tiếng kêu và mấy lời dâm đãng của cô không? Thật xấu hổ quá đi mất!
Sớm biết rằng ở trong văn phòng hoan ái sẽ dễ bị phát hiện như thế thì có đánh chết cô cũng sẽ ngăn lại hành động bá đạo của Trầm Úy Vũ, tình nguyện đợi đến khi tan tầm rồi về nhà cho anh tùy ý trừng phạt!
Đào Lộ một bên còn đang suy nghĩ lung tung, bên kia Trầm Úy Vũ lại mặt dày mỉm cười, vẻ mặt tỏ ý “Cậu hiểu là tốt rồi”, thật sự là anh chỉ mong thằng nhóc này trông thấy được cảnh bọn họ chiến đấu đến long trời lở đất ở trong phòng thôi.
Tiếp nhận ánh mắt không chút giấu diếm của lãnh đạo, Quản Sĩ Huân lại nổi tính xấu trêu đùa, tiếp tục ra vẻ nghiền ngẫm nói: “Ai ~ Tôi ngồi đây đợi một lát, còn nghe được tiếng kêu phát ra ~ Chất giọng còn rất dễ nghe nữa.” Thứ mà hắn đang ám chỉ thực ra là tiếng chuông điện thoại của Đào Lộ đặt trên bàn làm việc, giọng hát của nữ ca sĩ quả thật rất hay.
Người quen biết với Quản Sĩ Huân thì sẽ biết hắn là người rất thích nói đùa, hơn nữa còn thích suy diễn ý nghĩ của người khác, có thể cũng bởi vì có nhiều ý tưởng trong đầu, nên vị trí trưởng phòng kế hoạch hiển nhiên là được giao cho hắn.
Quả nhiên, câu nói kia của hắn đã đâm trúng tim đen của Trầm Úy Vũ, anh tức giận nhìn nụ cười tỏa sáng của tên họ Quản, thật sự có ý định muốn xông lên đánh người!
Quản Sĩ Huân nhìn thấy ánh mắt sắc bén của đối phương, nhịn không được cười thầm, quả nhiên người có thông minh đến mấy mà yêu vào thì cũng sẽ biến thành mù quáng thôi!
Ít nhất thì, hắn chưa từng nhìn thấy Trầm Úy Vũ yêu đương công khai như vậy, thái độ lãnh đạm thường ngày cũng đã dần mất đi rồi.
“Trưởng phòng Quản, nếu không còn việc gì nữa thì phiền anh quay về chỗ làm việc của mình đi!” Trầm Úy Vũ trực tiếp ra lệnh, bàn tay to ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Đào Lộ, sau đó quay người đi về phía thang máy.
Nhưng mà Quản Sĩ Huân lại không dễ để thủ trưởng xua đuổi như vậy, lập tức đáp lại: “Ngoài chuyện văn kiện ra thì tôi còn muốn mời thư ký Đào cùng đi ăn trưa nữa.”
Đào Lộ bị lời nói của Quản Sĩ Huân làm cho hoảng sợ, mở to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú mất bình tĩnh của Trầm Úy Vũ, trong lòng thầm nghĩ trưởng phòng Quản là đang muốn cô khó xử đấy à? Nhìn khuôn mặt của tổng giám đốc hết xanh rồi lại đen, dáng vẻ tức giận sắp bùng nổ rồi kia kìa!
“Cô ấy bây giờ không rảnh ăn cơm với anh, sau này cũng không rảnh!” Trầm Úy Vũ lạnh lùng thay cô trả lời, nhìn cô cũng không biết phản ứng thế nào, đã vậy thì anh sẽ dùng dao chặt đứt tâm tư của tên kia luôn!
“Tổng giám đốc à, tôi đang hỏi thư ký Đào mà, thư ký Đào còn chưa trả lời tôi đâu! Mới vừa rồi cô ấy còn hẹn tôi lần tới đi ăn cơm với nhau đó!” Quản Sĩ Huân trực tiếp nhìn thẳng vào Đào Lộ đang im thin thít, muốn chờ cô trả lời.
Thảm rồi! Thảm thật rồi! Cô cực kỳ xấu hổ cắn môi, tự hỏi nên làm thế nào để vừa giải quyết được vấn đề của Quản Sĩ Huân, vừa khiến cho Trầm Úy Vũ vui vẻ.
Đột nhiên cô cảm thấy tên trưởng phòng Quản này rất khó hiểu! Nếu hắn đã nghe thấy được âm thanh phát ra từ trong phòng, vậy sao bây giờ vẫn còn cố làm cho Trầm Úy Vũ ghen chứ!
Một giờ trước vừa mới giải quyết xong mùi dấm chua, hiện tại mà còn làm anh giận nữa thì chắc chiều nay cô khỏi phải làm việc rồi!
“Trưởng phòng Quản, chuyện tôi đã hứa với anh, tôi sẽ không đổi ý, nhưng mà hiện tại tôi thật sự không thể đi ăn với anh được, hẹn anh trưa mai được không?” Đào Lộ cười nhẹ đáp, cảm giác bàn tay nắm bên hông cô có xu thế bóp chặt hơn.
Quản Sĩ Huân vừa lòng gật đầu, huýt sáo một cái rồi biến mất trong thang máy, rời khỏi tầng mười lăm, để lại một mình Đào Lộ đối phó với Trầm Úy Vũ đang tức giận.
Chờ tên nhóc kia rời đi, Trầm Úy Vũ mới đanh giọng hỏi: “Sao em lại đáp ứng cậu ta? Có phải là anh chưa dạy dỗ em đủ phải không?!” Nói xong thì lập tức có ý định kéo cô về phòng xử phạt một lần nữa.
“Tổng giám đốc, người em yêu là anh mà, anh tin em đi, em không muốn trở thành người không có chữ tín ~ Em cam đoan với anh ngày mai là lần cuối cùng em đi ăn với trưởng phòng Quản, anh đừng giận nữa được không?” Đào Lộ ôm anh, nũng nịu nói.
Bị cô làm nũng như vậy, anh cũng bớt tức giận hơn, nhưng vẫn nén giận nói: “Em cũng không nghĩ xem, khi em đi ăn với một tên đàn ông khác thì cảm giác của anh như thế nào!”
“Ừ ~ Em biết mà, cho nên…” Cô ngọt ngào cười, kéo dài âm cuối, sau đó ghé vào tai anh nói: “Tối nay tiểu yêu tinh sẽ giúp anh giảm nhiệt nhé!”
Chết tiệt! Một câu kia của cô lại khiến cho anh có phản ứng rồi, hiện tại, anh chỉ mong sao thời gian trôi qua thật nhanh, để tối nay lại có thể đè cô ra mà ăn sạch sẽ!