• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài sắc trời đã hửng sáng, nhưng Đào Lộ vẫn chưa nhận ra.



Cô ngồi một mình trong phòng khách, ngay cả ba cô lên nhà lúc nào cô cũng không biết, chỉ biết rằng sau khi chân tướng bị lộ diện, ý thức của cô bắt đầu trở nên hỗn loạn, bèn cầm chai rượu của ba lên tu vài ngụm.



Giống như ba nói, nếu say được thì có phải tốt không? Nhưng say rồi thì vẫn phải đối mặt với sự thật thôi.



Đào Lộ mệt mỏi đứng dậy, nhấc chân đi lên cầu thang, mỗi bậc thang đều trở nên hư ảo, bước đi cũng không được chắc chắn, cô nghĩ, nếu vụ tai nạn xe kia cũng là hư ảo thì tốt biết mấy!




Đi đến cửa phòng mình, chần chừ một lúc rồi lại chuyển hướng đi tiếp sang bên cạnh, đôi môi tái nhợt, tay nhỏ bé nhẹ nhàng mở cửa tiến vào.



Cô giống như một con mèo nhỏ vô thanh vô tức đi đến bên giường, hai mắt nhìn Trầm Úy Vũ đang ngủ say, gương mặt tuấn tú khi ngủ khiến cho cô nhìn đến mê mẩn, sợ không cẩn thận lại đánh thức anh.



Cô quỳ xuống, nghiêng đầu áp tai vào ngực Trầm Úy Vũ, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh.



Cô thích nhất là lúc như thế này, mỗi lần làm vậy, tựa như trái tim của hai người đang ở cùng một chỗ, tần suất nhịp tim cũng giống nhau, không thể tách rời.



Đào Lộ ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi anh.



Ngay khi cô rời khỏi gương mặt tuấn mỹ của anh, ngoài ý muốn lại phát hiện ra anh đang mở mắt nhìn cô.





Hai người nhìn nhau vài giây, nhưng lại lâu như thể cả vạn năm vậy, cô bối rối rũ mắt xuống.



“Chào…Chào buổi sáng, Úy Vũ. ” Đào Lộ cảm thấy hơi có lỗi khi đã đánh thức anh, ngay cả câu chào hỏi cũng lắp bắp không rõ ràng.



Nhưng, anh lại không hề mỉm cười như cô mong muốn, cũng không cưng chiều kéo cô vào trong ngực, trao cho cô một nụ hôn buổi sáng như thường ngày.



Trầm Úy Vũ chỉ lạnh lùng nhìn cô, nhìn đến mức tay chân cô cũng trở nên rét run, cho dù trên người vẫn đang mặc quần áo ấm.



“Tôi nên gọi cô là gì đây?. . . Mà tôi cũng nên xưng hô với ba cô như thế nào?” Giọng nói của anh lạnh nhạt vang lên, sau đó anh chậm rãi ngồi dậy.



Đào Lộ trợn tròn mắt, cái miệng nhỏ nhắn há ra, tâm phiền ý loạn, thật lâu sau mới run rẩy nói: “Anh…Anh đang…Nói gì vậy?. . . Úy…Vũ…”



Anh đưa tay lên, ngón tay thon dài vuốt ve má cô, chậm rãi di chuyển xuống cổ, cả bàn tay bao trùm lên nó, chỉ thiếu là không dùng lực bóp chặt lại thôi.



“Đào Lộ, cô thông minh lắm mà, đừng có nói với tôi là cô không hiểu tôi đang nói gì nhé. ” Anh nhếch miệng lên, giọng điệu mang theo sự châm biếm.



Đào Lộ! Anh gọi cô là Đào Lộ!



Đôi mắt cô mờ sương, cắn chặt môi không biết nên nói gì, bởi vì dù cô có nói gì đi nữa thì tất cả đều trở thành thừa thãi.



Trầm Úy Vũ tuy ngoài mặt thì lạnh lùng, nhưng nội tâm thì đang cực kỳ khiếp sợ, giống như mặt biển lúc đầu còn đang yên bình, giờ đã bắt đầu nổi sóng.



Vốn là nửa đêm anh có rời giường để ra ngoài đi vệ sinh, kết quả lại lơ đãng đứng ở cầu thang nghe thấy Đào Lộ và ba cô đang nói chuyện.



Anh đã nghĩ là mình không nên đứng lại nghe chuyện riêng của họ, nhưng khi ba Đào Lộ phản đối chuyện giữa cô và anh, anh bèn không nhịn được mà im lặng lắng nghe. Bởi vì anh không rõ vì sao lúc ăn tối ba cô còn đang rất vui vẻ chấp nhận anh, sao đột nhiên lại phản đối? Có phải vì anh đã vô tình đắc tội với ba cô không?



Tuy rằng nghe lén là chuyện không nên, nhưng anh muốn biết lý do tại sao, như vậy thì anh mới có thể tìm cách để cứu vãn.



Nhưng thật không ngờ, đáp án mà anh chờ đợi lại không có cách nào cứu vãn được!



“Thật không ngờ tôi với cô lại oan gia ngõ hẹp như vậy đấy!” Anh khẽ cười thu tay lại, lướt qua Đào Lộ rồi đi xuống giường.



Cô ngồi yên trên giường không nhúc nhích, tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo, ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng của anh, ngay cả mắt cũng không dám chớp, sợ anh sẽ ở trong cái nháy mắt đó mà biến mất.



Trầm Úy Vũ lấy áo sơ mi và quần bò từ trong tủ rồi mặc vào, sau đó tiếp tục thu thập hành lý, từ đầu tới cuối không nói một lời.



“Úy Vũ…Chúng ta…” Đào Lộ khóc lóc nói, cô không biết ý của anh là gì, cũng không muốn mình và anh cứ như vậy mà kết thúc.



“Cô nghĩ chúng ta còn có thể sao?” Trầm Úy Vũ gầm nhẹ nói, ngực đau đớn vô cùng, anh không thể tiếp nhận được điều này, không thể, cuối cùng bỏ lại một câu: “Chúng ta dừng ở đây đi!”



Người con gái duy nhất mà anh yêu thương lại khiến cho anh đau lòng như vậy, có phải kiếp trước anh đã gây tổn thương cho cô hay không? Cho nên kiếp này ông trời mới bắt anh phải trả giá!



Nếu thật sự là vậy, thì anh tình nguyện buông tay, như vậy sẽ không phải chịu đau đớn nữa!



“Không!” Đào Lộ kích động lao tới ôm lấy Trầm Úy Vũ từ đằng sau, tay nhỏ bé siết chặt lấy hông anh, giống như một con thú nhỏ bị thương, nước mắt thấm đẫm cả lưng áo anh.



Trầm Úy Vũ nắm chặt tay, cảm giác nóng ẩm phía sau lưng khiến cho anh không thể chịu đựng nổi, anh nhắm chặt mắt lại, bàn tay to dứt khoát hất tay cô ra, không quay đầu lại mà đi thẳng xuống dưới nhà, rời khỏi nơi làm cho anh không thể hô hấp được.



“Không…Đừng đi…Úy Vũ…. ” Đào Lộ ngồi bệt xuống sàn nhà, nhìn anh biến mất trong tầm mắt, đau đớn khóc không thành tiếng.



Chẳng lẽ, cho dù có sống lại, thì kết cục vẫn không thể thay đổi hay sao?



Nếu đã như vậy thì ông trời tội gì lại muốn cho cô sống lại để yêu anh? Để cho cô phải chịu nỗi đau này thêm một lần nữa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK